Đế Quân
Chương 1201
Thần Dạ suy nghĩ như thế, lập tức lướt tới chỗ cao thủ Thiên Huyền.
- Thần Dạ?
Phát hiện hành động của Thần Dạ, mọi người kinh hãi, hắn định làm gì?
Cao thủ Thiên Huyền cường đại cở nào, cho dù đang chiến đấu cũng không quên đi bất cứ chuyện gì chung quanh, phát hiện Thần Dạ vọt tới, đám người Liễu Lăng Vân mang theo thần sắc dữ tợn.
Hắn đang muốn chết, nếu như đánh chết hắn, Dạ Minh sẽ bị đả kích nặng nề.
- Triêu Dương!
Liễu Lăng Vân quát lên, tay áo huy động, năng lượng đáng sợ bao phủ đối thủ của Liễu Triêu Dương!
- Liễu Lăng Vân, ngươi đúng là quá tự tin mà?
Đế Thích Thiên hai mắt rét lạnh, năng lượng ngập trời lập tức tỏa ra ngoài.
- Hắc hắc, Đế Thích Thiên, không phải ta quá tự tin, mà là nơi đây do ta làm chủ, cho nên chiến một trận công bằng, lấy một địch hai, ta cũng không sợ ngươi!
Liễu Lăng Vân cười lạnh một tiếng, rốt cục không có lưu thủ, chỉ thấy hắn thò tay và năng lượng mênh mông bên dưới bay tới, hội tụ quanh ngón tay của Liễu Lăng Vân, rồi sau đó điểm nhẹ một cái.
Thình lình Đế Thích Thiên tỏa ra năng lượng khổng lồ bị đánh tan.
Mà tốc độ Liễu Triêu Dương cực nhanh, hắn cũng biết đây là Liễu Lăng Vân sử dụng át chủ bài thủ thắng duy nhất, nếu không bắt được thì không xong.
Cùng một thời gian, cho dù là cao thủ Thiên Huyền của Liễu tộc hay Thiên tộc cũng hiểu rõ đạo lý kia, bởi vậy toàn lực hành động, thực tế Liễu tộc có ba cao thủ Thiên Huyền cũng vận dụng át chủ bài, hấp thu năng lượng trong sơn mạch.
Lúc này chiêu thức ác liệt tạm thời phong tỏa Ngao Thiên, thời gian của Liễu Triêu Dương không nhiều, dùng thực lực của hắn, đánh chết Thần Dạ không tới Thánh Huyền chỉ sợ không cần một chiêu.
Nhưng thời điểm Liễu Triêu Dương muốn động thủ, lại đột nhiên nhìn thấy người nọ đang lao tới mỉm cười khó hiểu.
Trong nội tâm Liễu Triêu Dương bất an, hắn nghĩ tới người này không phải kẻ ngu, tại sao làm ra hành vi tự sát như thế?
- Thiên Đao!
Sau khi nhìn thấy hành động cao thủ Thiên, Liễu hai tộc, Thần Dạ cười tà dị, tay khẽ động, Thiên Đao hóa thành hào quang màu trắng lao tới.
Oanh!
Thiên Đao lao tới cũng không phải là chém Liễu Triêu Dương, mà là chém vào tinh hoa của Đế Hoàng Cung, sơn mạch!
- Cái này...
Đao mang mênh mông giống như hóa thành cự long chém thẳng vào sơn mạch.
Tất cả mọi người lập tức kinh ngạc đến ngây người!
Một đao kia chém vào sơn mạch...
Tất cả mọi người ngây ngốc, nhưng thực tế người bốn siêu cấp thế lực hiểu rõ nhất, núi này chính là nguồn suối năng lượng duy trì Đế Hoàng Cung, nếu nó hư hao, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Cho dù cũng không người nào tin tưởng, Thần Dạ có thể một đao chém hư núi này, nhưng mà bọn họ lại biết rõ, đao trong tay Thần Dạ không phải là phàm phẩm, mà là Thiên Đao do Cổ Đế sở dụng.
Năm đó Cổ Đế tiếu ngạo thiên địa, uy lực của Thiên Đao cũng trường tồn trên thế gian.
Thiên Đao xuất, ngàn dặm đất hoang, vạn vật không còn.
Tuy thực lực Thần Dạ hôm nay còn xa mới có thể so sánh với Cổ Đế, nhưng mà Thiên Đao chính là thần vật, đã có linh tính, tự hành phóng xuất uy lưc không tầm thường.
- Triêu Dương, ngăn cản Thiên Đao.
Liễu Lăng Vân cũng không quan tâm chém giết Thần Dạ, cái gì nặng cái gì nhẹ hắn rất rõ ràng, giết chết Thần Dạ tuy rất tốt, thế nhưng mà tòa núi này bị hủy, như vậy chẳng khác gì chém đứt căn cơ bốn siêu cấp thế lực quân lâm thiên hạ.
Bởi vì Đế Hoàng Cung lần này do Liễu tộc mở ra, Liễu tộc có khả năng lấy được chỗ tốt lớn nhất, nhưng đồng thời cũng bị ảnh hưởng càng lớn.
Lui một bước mà nói, giết Thần Dạ nhưng núi này bị hủy, cao thủ Liễu tộc hấp thu năng lượng trong đó, từ điểm này mà nói tất cả cao thủ Thiên Huyền của Liễu tộc, ngay cả Ngao Thiên cầm đầu cũng có khả năng chết ở đây.
Dùng mạng một người đổi lấy mạng cao thủ Thiên, Liễu hai tộc, khoản mua bán này cho dù tính toán cách nào cũng không làm.
- Tiểu tử này, ngoan độc.
Ánh mắt Liễu Lăng Vân sáng quắc, bắt đầu tàn nhẫn, phương pháp kia rất tốt, nhưng mà người bình thường không ai làm vậy, nhất là người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng.
Nhưng Thần Dạ dám làm như vậy.
Ánh mắt của nhiều người nhìn qua Thần Dạ biến thành ngưng trọng.
Nhìn qua Liễu Triêu Dương đi ngăn cản Thiên Đao, Thần Dạ tươi cười, cho dù người này là cao thủ Thiên Huyền, nhưng thực lực của hắn làm sao có thể ngăn cản Thiên Đao chứ?
Trong linh hồn giới, Tiêu Hàn Thủy là cao thủ Đế cấp, đối mặt Thiên Đao lúc toàn thịnh cũng phải cẩn thận.
Oanh.
Trong tiếng va chạm kinh người, thân thể Liễu Triêu Dương loạng choạng như người say rượu, miệng phun máu tươi bay xuống đất, cùng lúc đó đao mang khổng lồ chuẩn xác chém vào sơn mạch.
Rầm rầm.
Nghe tiếng nổ mạnh, sắc mặt đám người Liễu Lăng Vân tái nhợt, trong miệng không ngừng thì thào:
- Xong, xong.
Lúc này không ai quan tâm đại chiến.
Cùng lúc đó đám người Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần sắc mặt cũng không dễ nhìn, Đế Hoàng Cung đối với bọn họ mà nói cũng cực kỳ trọng yếu, thực lực tới mức bọn họ, nếu không có Đế Hoàng Cung hỗ trợ, cho dù phi thường ưu tú, muốn tăng thực lực lên cũng không dễ dàng.
Nhưng sau khi Thiên Đao chém xuống, mọi người ở đây không nhìn thấy sơn mạch ở đây vỡ vụn chút nào.
Mọi người ngẩn người, một lát sau Liễu Lăng Vân đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên cười to.
- Thần Dạ, Thiên Đao tuy bất phàm, nhưng thực lực của ngươi quá yếu, núi này có vô số tiền bối tọa hóa, cho dù nhiều năm qua đi, năng lượng ở đây không phải do ngươi đánh tan.
Nghe vậy Thần Dạ nhíu mày, cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn qua sơn mạch.
Quả nhiên đám người Liễu Lăng Vân đang cười vang, trong sơn mạch trước mặt có từng đạo khí tức cổ xưa hiện ra.
Trong sơn mạch có vô số năng lượng hội tụ vô số năm, cho dù không thuộc về sinh linh vốn có, nhưng ở chỗ này chúng dung hợp hoàn mỹ với nhau, dù cường đại kém cao thủ Đế cấp, thực sự vượt xa cao thủ Thiên Huyền đỉnh phong.
Trừ phi như thế mới có thể ngăn một kích của Thiên Đao.
Mà Thần Dạ làm ra hành động vừa rồi không phải là chém tan ngọn núi, đây là nơi vô số cao thủ lòng mang thiên hạ tọa hóa, Thần Dạ dù làm càn cũng không có bất kính như vậy.
Thần Dạ muốn chính là bức chúng ta, bức ý chí lưu lại trong chúng nó.
Năng lượng đầy trời không tiêu tán, trùng trùng điệp điệp bao phủ chân trời, cảm giác nặng nề bao phủ nội tâm của mọi người.
Dường như cảm ứng được mùi vị huyết tinh trong năng lượng, đột nhiên một đạo thiên uy chấn động xuất hiện.
Uy áp này khiến người ta run sợ, dù cho từng cảm nhận được uy áp của Huyền Đế từ người trẻ tuổi thần bí, nhưng bây giờ vẫn phải cẩn thận.
Qua một lát Liễu Lăng Vân nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng của hắn cực kỳ thoải mái, Thiên Đao đúng là xúc đông ý chí của vô số tiền bối, nếu những ý chí này ngưng tụ lại có thể chấn độngt hiên địa, uy áp ngập trời là chứng minh tốt nhất, nhưng nó không có làm thêm cái gì cả.
Nhưng mà Liễu Lăng Vân cũng không phải là người suy đoán chính xác.
Vô số năng lượng hội tụ trong tầng mây, giống như có một gương mặt hiển hiện, rồi sau đó một giọng nói như tới từ viễn cổ của vô số người, đám người Liễu Lăng Vân có cảm giác như nhìn thấy sấm sét giữa trời quang.
Truyện khác cùng thể loại
178 chương
82 chương
320 chương
73 chương
40 chương