Đế Quân
Chương 1120
Cho nên lúc này, Thần Dạ muốn náo đến long trời lỡ đất, xem thử như vậy có thể bức Chưởng Khống Giả kia ra không?
Thần Dạ tự nhiên hiểu rõ, bản thân mình bây giờ có lẽ còn không có khả năng bức ra Chưởng Khống Giả, nhưng tối ít nhất mình làm vậy, nhất định sẽ khiến Chưởng Khống Giả Linh Hồn Giới cực kỳ ngoài ý muốn, đến lúc đó, có lẽ sẽ xuất hiện tình hình bất đồng.
Mà bất đồng kia chính là một lần cơ hội của Thần Dạ.
Oanh.
Nơi tầm mắt đạt tới, sau nháy mắt đều bị huyền khí năng lượng bàng bạc của Thần Dạ bao lấy, sau một thoáng liền hóa thành Thôn Phệ Chi Lực quỷ dị.
- Nuốt cho ta!
Một giây sau, Thần Dạ nghiêm nghị hét lớn.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm vang vọng từng đợt, không gian nơi này, không trung giống như một lỗ đen vũ trụ thật lớn, dưới hắc động kia, tất cả linh hồn lực lượng đều bị hấp thu lấy như thiểm điện
Sau khi đạt tới cảnh giới Tôn Huyền, đó là biến hóa về chất, thủ đoạn mà Thần Dạ có khả năng thi triển ra uy lực cũng tăng lên gấp mấy lần.
Lúc trước, Thần Dạ dựa vào thủ đoạn của hắn cho dù có thể đánh một trận với cao thủ Tôn Huyền bình thường, hơn nữa còn có thể chiến thắng, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, đối với hắn mà nói, đó tuyệt đối không phải là thực lực chân chính.
Tôn Huyền và Hoàng Huyền, có cách biệt như trời với đất, Hoàng Huyền chỉ là sử dụng không gian lực lượng, mà Tôn Huyền lại có thể khống chế không gian chi lực, giữa hai bên có khác biệt rất lớn.
Dưới loại khác biệt lớn này, đừng thấy Thần Dạ đối mặt với cao thủ Tôn Huyền bình thường cũng có lực lượng chống lại, nhưng áp lực bản thân hắn phải thừa nhận lại phi thường to lớn, nếu không đồng thời tu luyện Bách Chiến Quyết, cũng đạt được Ngọc Long khung xương, đối mặt với Tôn Huyền cao thủ như Lâm Nguyên kết quả chính là lưỡng bại câu thương, thậm chí là thương thế của hắn có thể càng nghiêm trọng hơn.
Mà sau khi đạt đến cảnh giới Tôn Huyền, lại lần nữa đối mặt Lâm Nguyên, không sử dụng những át chủ bài cường đại kia cũng có thể đơn giản đánh bại hắn, hơn nữa bản thân còn không chút việc gì.
Đây chính là biến hóa cực lớn do chênh lệch cảnh giới mang đến.
Sau khi cảm ứng được trong phạm vi chung quanh, tất cả linh hồn lực lượng đều bị hấp thu, đồng tử Thần Dạ liền xiết chặt, bấm tay gảy nhẹ, điện quang bắt đầu khởi động, Lôi Đan mãnh liệt bắn ra, cuối cùng thẳng tắp lướt vào trong vòng xoáy khổng lồ do Thôn Phệ Chi Lực tạo thành kia.
Muốn cho Chưởng Khống Giả Linh Hồn Giới ngoài ý muốn, vậy hiển nhiên phải tăng lớn thôn phệ lực lượng, không giống với thôn phệ trước kia, động tĩnh quá nhỏ, lần này Thần Dạ đã hoàn toàn phóng xuất ra hết.
Có lẽ làm vậy sẽ khiến Chưởng Khống Giả Linh Hồn Giới có chỗ đề phòng, thậm chí có cự động đáng sợ hơn xuất hiện, nhưng đây là cơ hội duy nhất có thể tìm được Phong Ma, Thần Dạ cũng không quản nhiều như vậy.
Điện quang sáng chói lập loè trong Thôn Phệ Chi Lực, dưới lực lượng bá đạo áp chế, bổn mạng hồn phách cũng trực tiếp xuất hiện trong vòng xoáy, rồi sau đó, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi hấp thu lấy linh hồn năng lượng do Thôn Phệ Chi Lực luyện hóa.
Một năm, cử động như thế Thần Dạ đã cực kỳ quen thuộc, bổn mạng hồn phách cũng đã quen, chỉ là trước kia, tất cả như vậy đều tiến hành trong Cổ Đế Điện nhưng hiện giờ lại lộ rõ ra ngoài.
- Đao Linh, Điện Linh, hảo hảo chú ý bốn phía.
Thần Dạ tin tưởng, cử động lần này của hắn nhất định sẽ gây chú ý, Chưởng Khống Giả Linh Hồn Giới đối với Thần Dạ mà nói, chính là tồn tại cực kỳ cường đại, bởi vậy, dù cho bởi vì ngoài ý xảy ra chút động tĩnh thì cũng không phải Thần Dạ có khả năng phát hiện được.
- Chủ nhân yên tâm, chỉ cần nó xuất hiện thì nhất định không thể nào vô thanh vô tức được.
Đao Linh nghiêm nghị nói.
Một năm trước trơ mắt ếch ra nhìn bổn mạng hồn phách Thần Dạ bị mang đi mà bất lực, cái này đối với Thiên Đao và Cổ Đế Điện mà nói là việc cực kỳ xấu hổ.
Năm đó Cổ Đế vẫn lạc, đó là bởi vì đối thủ phải đối mặt càng cường đại hơn, dù cho Thiên Đao và Cổ Đế Điện thân là Hỗn Độn chí bảo, cũng không thể làm gì, nhưng Chưởng Khống Giả Linh Hồn Giới này lại kém xa Tà Đế năm đó, ngay cả mấy vị Đại Đế như Cổ Đế cũng kém xa.
Dưới tình huống như thế, rõ ràng để Thần Dạ gặp chuyện không may, tuy, nơi này là Linh Hồn Giới, nhưng Đao Linh và Điện Linh vẫn không thể nào tha thứ cho bản thân.
Cho nên, bọn hắn cũng muốn mượn lần này rửa sạch xấu hổ lúc trước.
Lỗ đen thôn phệ gần như trăm trượng kia thỏa thích phóng thích ra uy lực cường đại, phàm là không gian bị bao phủ bên trong, vô số linh hồn lực lượng liên tục không ngừng bị hút vào trong đó, rồi sau đó bị luyện hóa.
Thi triển bực này đã vượt ra khỏi cực hạn của Thần Dạ rồi, bất quá vì hoàn thành suy nghĩ trong lòng, hắn cắn răng mượn nhờ trạng thái toàn thịnh lúc vừa đạt đến Tôn Huyền cảnh giới mà đau khổ kiên trì.
Trong lòng của hắn rõ ràng, chỉ cần kiên trì thêm một phần, như vậy, biến hóa ngoài ý muốn sẽ có tỷ lệ xuất hiện nhiều thêm một chút.
Chỉ hơn mười phút đồng hồ, linh hồn lực lượng trong phạm vi trăm trượng đều bị hấp thu không còn, có lẽ là lỗ đen thôn phệ vẫn còn lơ lửng trong không gian, lại khiến cho năng lượng ở địa phương khác không dám tràn vào.
Đây là chuyện mà Thần Dạ tiến vào Linh Hồn Giới đã hơn một năm cũng chưa từng xảy ra.
Cảm ứng được một màn này, bên khóe miệng Thần Dạ chậm rãi lộ nét vui vẻ, cưỡng ép làm được trình độ như vậy, chắc hẳn, sẽ khiến cho Chưởng Khống Giả Linh Hồn Giới thập phần ngoài ý muốn a.
Vui vẻ lộ nơi khóe miệng, tâm thần Thần Dạ cũng lập tức đặt ở trên thân Thiên Đao và Cổ Đế Điện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, linh hồn năng lượng mà thôn phệ hắc động thôn phệ được cũng dần dần bị luyện hóa, cho tới bây giờ, năng lượng còn thừa lại đã không nhiều lắm rồi.
Bổn mạng hồn phách trực tiếp ngồi xếp bằng trong hắc động, ở trong phương Thiên Địa này bắt đầu tu luyện không chút kiêng nể.
Mắt thường có thể thấy được, đồng thời khi hấp thu linh hồn năng lượng, từng đoàn từng đoàn vầng sáng đen kịt cũng từ trong cơ thể bổn mạng hồn phách tan dật ra như sóng nước, dẫn động không gian này hiện ra tầng tầng nếp uốn, quỷ dị và cực kỳ huyền ảo.
Trong biến hóa nho nhỏ như vậy, Thần Dạ cũng có thể phát hiện, trạng thái của bổn mạng hồn phách đang chậm rãi tăng lên lấy...
- Chủ nhân, coi chừng.
- Bổn mạng hồn phách, trở về.
Lỗ đen thôn phệ khổng lồ lập tức mang theo bổn mạng hồn phách lướt vào trong thân thể, cùng lúc đó, Thần Dạ thân như mũi tên bạo lướt tới chỗ Đao Linh chỉ.
Chỉ sau chớp mắt, bước chân Thần Dạ đột nhiên dừng lại một chút, ở chỗ này, hắn mơ hồ cảm ứng được có một đạo dấu vết khí tức mà ở trong Linh Hồn Giới chưa từng cảm thụ qua phảng phất như lưu lại chỗ này.
- Chủ nhân, bên này.
Thần Dạ không chút do dự, thân hóa lưu quang, lại lần nữa mãnh liệt bắn ra, tầm mắt của hắn, gắt gao nhìn chăm về phía trước, ở phía xa, trong phía chân trời mênh mông, tựa hồ có một điểm ấn ký lóe ra như ẩn như hiện
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
60 chương
34 chương
71 chương
25 chương
338 chương