Đế Quân
Chương 1057
Công tử, cô nương, mời vào đi!
Lúc này Thần Dạ mới gật đầu, đi theo cao thủ của Thính Nhất lâu bước vào trong buổi đấu giá.
Sau khi hai người Thần Dạ bước vào cửa vào, đối diện hội trường, trên một tòa đại tửu lâu, bạch bào thanh niên chậm rãi hiện ra, nhìn vào phương hướng lối vào, hắn cười nói:
- Tu vi của Tử Huyên càng thêm cường hãn rồi, Thần Dạ gia hỏa này còn là bộ dạng như lúc trước, một chút cũng không thay đổi, ha hả, chúng ta cũng vào đi thôi, buổi đấu giá do Thính Nhất lâu cử hành không có nhiều.
- Công tử gia...
Nữ tử trẻ tuổi còn chưa dứt lời, liền bị bạch bào thanh niên ngăn lại, hắn thản nhiên nói:
- Chuyện này ta không muốn để cho Thần Dạ biết, như vậy đi!
Xuyên qua cửa vào thật dài, ước chừng mấy phút sau, ở phía trước tầm mắt đột nhiên trở nên rộng rãi, một cái phòng đấu giá khổng lồ thật giống như sân bóng xuất hiện ở trong tầm mắt của hai người Thần Dạ.
Nhìn buổi đấu giá chi chít không biết bao nhiêu là chỗ ngồi kia, Thần Dạ cũng là không khỏi sợ hãi than sách sách một tiếng, mặc dù hắn là lần đầu tiên tham gia cái gọi là buổi đấu giá, nhưng tưởng tượng được buổi đấu giá có kích thước như vậy hẳn là không có nhiều.
Hôm nay đã là khách quý, Thần Dạ cùng Tử Huyên tự nhiên là được an bài ở vị trí tốt nhất.
Chẳng những ghế được thiết kế vô cùng thoải mái, bên cạnh còn có người hầu hạ, hơn nữa chung quanh hai chỗ ngồi hẳn là còn có chút đồ chơi nhỏ, vừa lúc đem tiếng xôn xao đầy trời ở phía sau thanh lọc đi.
Sau khi ghế khách quý ở xung quanh từ từ được người ngồi đầy, trong lòng Thần Dạ đang nhắm mắt nghỉ ngơi phát ra một tiếng cảm thán.
Cái gọi là buổi đấu giá lần này quả nhiên là cực kỳ long trọng, những khách qusy ngồi trên ghế quý khách này cơ hồ đều như nhau, tất cả đều là cao thủ Tôn Huyền, mặc dù cũng có mấy cao thủ là Hoàng Huyền, nhưng có thể ngồi ở chỗ này, thân phận của những người đó nhất định là cực kỳ đáng sợ, nếu không còn không để cho Thính Nhất lâu tôn kính.
Ở lức Thần Dạ trầm ngâm, mỗi một khắc, một trận tiếng chuông du dương to rõ vang lên trong buổi đấu giá, thanh âm ồn ào tràn ngập khắp không gian này đều là bị đè ép xuống, tất cả mọi người biết buổi đấu giá long trọng sắp bắt đầu.
Sau khi tiếng chuông vừa dứt, trong tràng phía trước cách đó không xa chậm rãi dâng lên một phương thạch đài không lớn, một đạo thân ảnh già nua liền là xuất hiện ở phía sau thạch đài.
- Hoan nghênh mọi người quang lâm!
Lão giả mỉm cười một tiếng, không thấy lão có bất kỳ cử động nào liền là có thêm một cỗ khí tức ẩn tàng bàng bạc từ trong cơ thể kia tản mát ra, loại cường đại chi thế kia làm cho một đám cao thủ Tôn Huyền ở trên ghế khách quý đều là sinh lòng kiêng kỵ.
- Cao thủ rất đáng sợ, ngay cả chưa đặt chân đến cảnh giới Thánh Huyền nhưng cũng không kém bao nhiêu rồi!
Tử Huyên hướng về phía Thần Dạ truyền âm nói.
Ánh mắt Thần Dạ híp lại nhìn lão giả kia, không hổ là Thiên chi nhất tộc, cao thủ bậc này tùy tùy tiện tiện liền phái ra chỉ là vì buổi đấu giá này, tuy nói buổi đấu giá này rất long trọng.
Tự nhiên cũng cần thực lực như vậy, nếu không Thiên thành hôm nay nhưng là cao thủ ùn ùn, nếu như trên buổi đấu giá không có cao thủ chấn nhiếp đầy đủ, sẽ phát sinh chuyện gì thì không ai dự liệu được.
Buổi đấu giá long trọng như thế, đồ vật lấy ra hiển nhiên cũng là vô cùng trân quý, nếu như xảy ra điều gì không may, Thiên chi nhất tộc ở sau lưng Thính Nhất lâu sợ là phải bị lăng nhục rồi.
- Lão phu Thiên Mạc Hành, ha hả, chỗ này có vài vị bằng hữu hẳn là biết lão phu, lần nữa hoan nghênh mọi người đến đây!
Đông đảo người ở tại tràng bao gồm Thần Dạ cùng Tử Huyên ở bên trong, con ngươi đều là hơi căng thẳng, Thiên Mạc Hành, đay không nghi ngờ là đang nói cho mọi người, lão chính là người của Thiên chi nhất tộc.
Bạch Vũ Trì cùng với mấy đại cao thủ Tồn Huyền của Thính Nhất lâu mặc dù coi như là người của Thiên chi nhất tộc, nhưng rất hiển nhiên cũng không phải là người trực hệ, hoặc là nói không phải là người trọng yếu.
Tương tự với những thế lực cường đại này, sẽ tiếp nhận những cao thủ kia đến quy phục, nhưng mà nếu như những cao thủ này không cách nào đạt tới một cái trình độ rất cao, ở trong thế lực có hình thức như vậy cũng sẽ không có địa vị cao.
Thế lực càng thêm cường đại đối với một chút yêu cầu lại càng thêm nghiêm khắc, dù sao bọn họ cũng phải phòng bị đây có phải là thám tử hay cái gì đó của thế lực đối địch trà trộn vào hay không...
Cho nên gia nhập một cái thế lực lớn, ngoài mặt rất phong quang, nhưng mà nếu như ngươi không thể ra mặt mà nói, cái gọi là phong quang cũng chỉ là mặt ngoài.
Tương tự với Bạch Vũ Trì, Thính Nhất lâu chủ, một trong tứ đại bá chủ của Trung vực nam bộ nhìn như rất là cao cao tại thượng, kỳ thật ở bên trong Thiên chi nhất tộc, địa vị còn cần phải xem xét rồi.
Bất quá có thể để cho Thiên chi nhất tộc đặc biệt tài bồi ra một vị Thính Nhất lâu chủ, Bạch Vũ Trì coi như là rất không tệ rồi, cho dù ở bên trong Thiên chi nhất tộc, địa vị sẽ không có nhỏ, lại cũng có đầy đủ thân phận.
Người nắm trong tay các loại tình báo lớn nhỏ trên thế gian, lấy hiểu biết của Bạch Vũ Trì, nhất định là những thế lực khác đều rất muốn có được.
Nhưng cho dù là như vậy, Thần Dạ có thể kết luận, địa vị của lão giả Thiên Mạc Hành này ở bên tron Thiên chi nhất tộc nhất định cao hơn Bạch Vũ Trì, bởi vì lão họ --- Thiên!
Địa vị của tộc nhân hạch tâm không phải là những người bình thường khác có thể so sánh được.
Vẻ mặt của Thiên Mạc Hành rất ôn hòa, lại ở sau khi nụ cười này vừa dứt, lời nói xoay chuyển, lạnh nhạt nói:
- Lão phu hoan nghênh mọi người, nhưng mà có một câu nói phải nhắc nhở một chút, nếu như có người nào không có mắt muốn ở chỗ này giương oai, lão phu sẽ rất không khách khí để cho những người không an phận này muốn sống không được, muốn chết không xong, có lẽ còn không phải là kết cục cuối cùng.
- Ha hả, Thiên lão ngươi quá cẩn thận rồi, phóng mắt cả thế gian lại có người nào có lá gan lớn như vậy, dám ở chỗ này tùy ý làm bậy!
Thiên Mạc Hành vừa mới nói xong, liền là có một đạo tiếng phụ họa vang lên.
Mặc dù là phụ họa lời nói của Thiên Mạc Hành, nghe lại cũng là có chút giống như vỗ mông ngựa, song ở nơi này nhưng cũng không phải là người nào đều có tư cách đến phụ họa.
Hơn nữa thanh âm này nghe đến rất là thoải mái cùng tùy ý, cho nên cố nhiên là có ý tứ phụ họa, nhưng càng nhiều là giống như đang nói chuyện phiếm giữa bằng hữu với nhau, đây cũng đủ để nói rõ, thân phận của người nói chuyện này nhất định là rất bất phàm, có lẽ vẫn còn ở trên Thiên Mạc Hành.
Bằng không quả quyết không thể ở dưới uy hiếp của Thiên Mạc Hành còn có thể tùy tâm sở dục như vậy.
Thần Dạ cũng không khỏi là theo phương hướng thanh âm truyền đến mà nhìn sang, nơi đó là một vị trí tốt nhất, người đứng lên nói chuyện dĩ nhiên là một thanh niên không tới ba mươi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
60 chương
34 chương
71 chương
25 chương
338 chương