Trang Cửu ‘một nhà bốn miệng ăn’ tới Giang Nam non nửa tháng, có thể nói thu hoạch cũng được kha khá. Đầu tiên là đạt thành hiệp nghị với Bố gia, thứ hai là Cửu vương phu phu hai người tình cảm tăng tiến, đi vào ổn định ấm áp. Hai bé trai hoàn toàn không tham dự vào công việc, tự do vui chơi vô cùng sung sướng. Có điều, Trang Cửu được voi đòi tiên —– hắn cảm giác hắn và Tiểu Tiền tạm coi như lưỡng tình tương duyệt rồi ha, sao không thể khiến nước chảy về sông, sớm đem đêm động phòng hoa chúc sửa chữa lại. Trang Cửu vì mục tiêu này mà nỗ lực, việc trêu chọc Tiểu Tiền đã thăng cấp. Đêm khuya, Trang Cửu vẫn lấy chuyện mất ngủ làm cớ như cũ, chen lên giường Tiền Vinh, ồn ào nói chuyện. Tiền Vinh ngồi dậy, gãi gãi đầu, hỏi một vấn đề tựa hồ y đã nghi hoặc từ lâu:”Ngươi kỳ thực có phải muốn ngủ trên giường? Nếu ngươi muốn ngủ trên giường thì phải nói sớm chứ, lúc trước không chịu nói sao ta biết ngươi muốn ngủ giường? Ta ngủ trên ghế cũng không sao, theo thân phận lẽ ra ta nên ngủ ghế, lúc đó ngươi không nên nhường ta. Một Vương gia ngủ trên ghế đích thực không phải chuyện tốt, được rồi tự ta ra ngoài ngủ, ngươi ngủ ở đây nhé?” Trang Cửu cẩn thận dịch dịch ra phía ngoài, xem ra Tiền Vinh thực sự phát cáu rồi. Nhưng biết khó mà lui chưa bao giờ là phong cách của Trang Cửu, hắn luôn ngược gió tiến lên. “Thực ra ta muốn nói, hai người cùng ngủ trên giường đi….Còn có thể cùng nhau hàn huyên tâm sự gì đó.” Trang Cửu nháy mắt mấy cái nói. Tiền Vinh nhìn hắn, nửa ngày sau mặt mới lộ ra biểu tình nhăn nhó một chút:”Trang Ức Liễu, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước….” “…” Trang Cửu đột nhiên thở dài một hơi, yên lặng xoay mặt đi, vẫn ngồi bên mép giường, nhìn ánh trăng chiếu trên mặt đất ưu thương. Tiền Vinh nhìn hắn làm bộ dạng vô cùng bất ổn, tuy biết thật thật giả giả chẳng rõ, nhưng vẫn mềm lòng. Đưa tay chạm khẽ vào tay hắn đặt ở mép giường, nhẹ giọng hỏi:”Sao thế?” Trang Cửu ngón tay cử động, xem như là trả lời, không quay đầu sang nhìn. “….Ngươi nằm đi.” Tiền Vinh rốt cuộc đầu hàng, thầm mắng bản thân tự nhiên nhẹ dạ, mời sói lên giường, một bên nằm dịch vào trong. Trang Cửu lúc này mới nhìn y, cười cười:”Quả nhiên chỉ có ngươi đối với ta tốt nhất.” Dứt lời cởi giày bò lên giường, cầm lấy bàn tay Tiền Vinh lúc này chạm vào tay hắn không chịu thả. Kề vai ngồi ở đầu giường, Trang Cửu cũng không mở miệng nói gì, chỉ cầm lấy tay Tiền Vinh đùa nghịch. Từng đầu ngón tay, từng khe rãnh giữa các ngón, lại vân vê đến móng tay gọt giũa cẩn thận, miết những vết trai do trường kỳ luyện võ cầm kiếm hình thành. Tiền Vinh kệ cho hắn chơi một lúc mới nói:”Nghĩ muốn nói gì, nói như thế nào xong chưa?” Trang Cửu cười cười:”Vậy trước tiên nói về tên của ta đi. Ta không thích người khác gọi tên của ta —-đương nhiên ngươi là ngoại lệ. Ngươi cái gì cũng ngoại lệ hết.” “….Rất nhiều người cũng không dám gọi tên của ngươi.” Tiền Vinh phi thường miễn dịch đối với lời đường mật hấp dẫn của Trang Cửu. “Ừ, biết vì sao không?” Trang Cửu đem năm ngón bên tay phải của mình úp vào tay trái Tiền Vinh, mười ngón tay đan cài. “Đơn danh của ta giống với sinh mẫu, cùng có một chữ Liễu, là Liễu phi được tiên hoàng sủng ái nhất. Thế nhưng lúc ta ra đời, bà ấy khó sinh, ta còn sống mà bà ấy không còn.” Tiền Vinh gắt gao nắm lấy năm ngón tay, siết chặt bàn tay Trang Cửu đang cầm. Hai câu miêu tả giản đơn nhưng khiến tâm của y bỗng nhiên thắt lại. “Vậy nên tên ta là ‘Trang Ức Liễu”. Trang Cửu thản nhiên nói, “Ghi nhớ tình yêu của một nam nhân đối với nữ nhân ông ta yêu, ghi nhớ hận ý đối với hài tử đẩy nữ nhân vào chỗ chết.” “…..” Tiền Vinh yên lặng một lúc mới nói:”Chính phụ thân ngươi làm mẫu thân ngươi có thai, ngươi không có lựa chọn. Ngươi chưa từng sai.” Trang Cửu nghiêng đầu:”….Thật ư? Kỳ thực tiên hoàng đã sớm băng hà, ta cũng trưởng thành, chuyện khi còn bé, ai đúng ai sai đều không còn quan trọng nữa. Có thể vì nguyên nhân ấy mà ta mới có thể tôi luyện được như hôm nay…” “Không có da mặt như vậy?” Tiền Vinh nhướn mày. Trang Cửu khẽ cười cười:”Hiện giờ vị kia chính là đại ca của ta, từng là thái tử. Huynh ấy so với ta lớn hơn mười tuổi, lúc ta còn là một đứa bé, huynh ấy đã thú một vài phi tử. Trong đó có một người, quê ở Tứ Xuyên, tính cách không giống với những nữ tử khác hoặc là lạnh lùng, hoặc làm bộ làm tịch, nàng vô cùng ngay thẳng và hào hiệp, đặc biệt thích ôm chuyện bất bình.” Tiền Vinh lặng lẽ nghe hắn nói, nhìn tiếu ý vương trên mặt hắn khi nhớ lại chuyện xưa. “Ta do bị tiên hoàng lạnh nhạt hà khắc, mà khó tránh khỏi bị các huynh đệ tỷ muội khác xa lánh cùng ức hiếp. Sau đó một ngày, đột nhiên nhảy ra một nữ tử mặt đẹp như hoa đào trừng mắt bảo vệ ta. Từ đó về sau, ta được nàng chăm sóc, đến khi nàng hoài thai, sinh hoàng tử, thân thể trở nên suy nhược, cuối cùng ra đi trong mùa hoa đào nở rực rỡ.” Tiền Vinh nghe hắn bình thản thuật lại chuyện cũ đã trải qua, ngực thắt lại có chút đau, tay còn lại cũng bao lấy khối kết giữa bàn tay hai người, không hề động, chỉ siết lấy, một hồi mới khẽ nói:”Là mẫu thân của thập tam điện hạ?” Trang Cửu gật đầu:”Thập tam thiên tư thông minh, nhưng lúc nhỏ không biết phải giấu tài, chịu một chút khổ sở, tuy rằng sau này cũng rút ra kinh nghiệm, thế nhưng tài năng từng bộc lộ, bị rất nhiều người đề phòng. Phụ thân của nó khác phụ thân của ta, mất đi người mình yêu, phụ thân ta oán ta, phụ thân nó lại càng thêm yêu mến đứa con, kết quả khiến nhiều người ghen ghét, có ý định diệt trừ.” “Thập tam điện hạ nghĩ thế nào về bảo vị kia?” Tiền Vinh nhẹ hỏi. “Không rõ, tiểu tử tâm tư cũng sâu.” Trang Cửu nói:”Nó muốn sao cũng được, chỉ cần nó có năng lực, ta hiện tại có thể bảo hộ nó, nhưng không có khả năng bảo hộ cả đời.” “Ừ, dù sao nó đừng đem nhi tử của ngươi dạy hư là được.” Tiền Vinh khóe miệng nén lại ý cười khẽ. “Là nhi tử của chúng ta.” Trang Cửu bất mãn bĩu môi nói. Tiền Vinh trở mình một cái xem thường. “Nói về ngươi một chút đi.” Trang Cửu hăng hái bừng bừng đề nghị, trái với vẻ ưu thương thoáng qua vừa nãy. “Ngươi cho là nếu như ngươi nói chưa từng điều tra toàn bộ về ta, ta sẽ tin sao?” Tiền Vinh lườm hắn một cái. Trang Cửu ngượng ngùng cười:”Cái đó…xin lỗi…” “…Ta là một cô nhi, được lão bảo chủ Ngân Tùng Bảo thu nhận. Lão bảo chủ thấy ta có văn có võ, liền tự tay bồi dưỡng thành trợ thủ của đương gia bảo chủ.” Tiền Vinh chung quy vẫn kể, tuy rằng chỉ là điểm vài câu sơ lược. “Nghe chính miệng ngươi nói cảm giác quả nhiên khác hẳn.” Trang Cửu cười nói:”Lúc trươc ta nghe nói bên cạnh Thương bảo chủ có mấy người tài ba, từng nghĩ không biết ta sẽ cùng ai giao thủ….” Tiền Vinh nheo mắt nhìn hắn. Trang Cửu tiếp tục hớn hở nói:”Có thể sẽ là Công Tôn Tề ngôn từ hiền lành, biện giả, tâm tư kín đáo hoặc Mộc Tu thận trọng, đại khí tiêu sái không câu nệ tiểu tiết? Kết quả là một người tâm ngoan tay lẹ, lại cẩn thận tỉ mỉ….” Tiền Vinh lập tức rút tay về, xứng đáng với câu ‘tâm ngoan tay lẹ’ kia. Trang Cửu nhìn bàn tay đột nhiên trống không, vô tội mở miệng nói:”…là người ta rất thích, rất muốn gặp mặt kia mà….” Cũng may là dưới ánh trăng, mặt Tiền Vinh có đỏ lên Trang Cửu không thấy được, sau đó y nhanh chóng xoay người nằm xuống, ném lại một chữ:”Ngủ.” “Chậc….” Trang Cửu gãi gãi đầu, bất đắc dĩ cũng nằm xuống, nghĩ tay để đâu cũng thấy chẳng thích hợp, cuối cùng gác lên thắt lưng Tiền Vinh. “Bỏ xuống, nó không được phép.” Tiền Vinh chỉ lãnh đạm nói một câu. Trang Cửu lập tức thu tay, đối với lưng Tiền Vinh, vẻ mặt đau khổ. “Tiểu Tiền” Trang Cửu thử gọi:”Ngay cả Hoàng đại phu cũng nói ngươi hỏa khí thịnh cần tiết….” “Hóa ra ngươi chỉ thích ngủ trên ghế?” Tiền Vinh nghiến răng hỏi. Trang Cửu tâm vô cùng không cam lòng nhưng trái lại chỉ có thể ngậm miệng. Tiền Vinh cũng bĩu môi, y thực ra cũng đâu muốn hung dữ như thế. Chỉ là…