Cứu vớt ngược thời gian
Chương 2 : Kết thúc là khởi đầu (2)
Ban đêm, gió khúc khích cười man rợ. Trong căn phòng tối đen như mực chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển đứt quãng.
Vân Yên vẫn ngồi trên giường, mồ hôi lạnh thấm đẫm áo làm sống lưng vẫn còn lạnh toát, cả người bất giác rùng mình. Ác mộng, lại là cơn ác mộng ấy! Từ năm mười một tuổi ngày hôm ấy, không đêm nào cô không mơ thấy ác mộng.
Mỗi khi ngả lưng nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện lên máu tươi tràn lênh láng, mẹ cô với nụ cười hiền từ và trái bom. Trong tiếng thét khản đặc của mẹ và tiếng rú gào của quái vật, ác mộng kia đã đeo đẳng cô suốt chín năm nay dù Vân Yên có nhìn qua hàng vạn cái chết còn thương tâm hơn vậy.
Vân Yên thở hắt một hơi, vươn tay xoa xoa lọ thuốc an thần đã trở thành người bạn quen thuộc của cô trên đầu giường.
Hôm nay có một buổi họp quan trọng mà cô là nhân vật chủ chốt. Vân Yên không ngủ nữa mà đứng lên bắt đầu đánh răng rửa mặt. Loạn thế, cả đời cô chỉ ôm một mối hận duy nhất, cũng là mối hận đã giúp cô sống sót đến ngày hôm nay. Cô đã làm theo lời mẹ, phải sống sót bằng mọi giá. Từ giết người đến nghiên cứu khoa học, khi nhàn nhã hay trong hiểm cảnh, cô đều lấy mối hận ấy làm chỗ dựa.
Vân Yên thề, nhất định sẽ có một ngày cô sẽ tự tay diệt sạch lũ quái vật mang tên Vampire ấy, cho dù thịt nát xương tan, cho dù bị đẩy xuống chín tầng Địa ngục!
Hôm nay, buổi họp trọng đại sẽ công bố loại vắc xin cô mới tìm ra.
Vân Yên không vội làm việc ngay. Hơn một năm nay, cô luôn có thói quen sáng sớm lúc nào cũng phải đi thăm người bạn đặc biệt này trước. Nhìn anh ta, cô có cảm giác máu tanh và huyết hận trong tim mình được vơi bớt, một sự đồng cảm kỳ lạ giữa hai linh hồn.
Tít! Lớp cửa titan cuối cùng mở ra, cô bước vào phòng thí nghiệm của mình. Chính giữa phòng thí nghiệm tân tiến là một khoang ống thủy tinh lớn, mà trong ống thủy tinh ấy là một người đàn ông đang nhắm mắt say ngủ.
Gương mặt tuấn dật có chút góc cạnh lộ vẻ nam tính, hoàn mỹ vô khuyết, sau lớp thủy tinh càng toát ra hơi thở lạnh lùng. Anh ta giống như yêu tinh lại giống như băng đá, mái tóc màu dài màu trắng ôm lấy thân hình cao gầy.
Vân Yên hơi đưa tay lên, qua lớp kính tưởng chừng có thể chạm lên gương mặt bình yên này. Con người không thể hoàn mỹ vô khuyết, anh ta lại hoàn mỹ vô khuyết, anh ta không phải là con người.
Huyết tộc (Vampire) được chia làm nhiều cấp, cấp thấp nhất không mang nổi hình dáng con người, khát máu, mất lý trí và chỉ nghe lệnh của Huyết tộc cấp cao hơn. Cấp cao hơn, Huyết tộc càng thuần chủng càng cao quý, càng trí tuệ và mang vẻ ngoài diễm lệ. Đến nay, sức mạnh của Huyết tộc cấp cao vẫn còn là một ẩn số nhưng Vân Yên chắc chắn, chỉ cần người đàn ông này muốn, tuyệt đối có thể phá nát căn cứ chủ chót của bọn họ như tương bần.
Hơn một năm trước, người đàn ông này đã một thân vượt qua lớp lớp thủ vệ để tiến vào căn cứ. Trong con mắt sững sờ, kinh hoàng, sợ hãi của mọi người, anh ta lại chỉ nói đúng một câu: "Ta tự nguyện.", sau đó không hé răng nửa lời nữa. Cứ vậy, một Huyết tộc cao quý thay đổi chỗ ở xoành xoạch, từ đại lao ra đến phòng thẩm vấn, từ thẩm vấn lại ra phòng thí nghiệm.
Vân Yên còn nhớ khi đó thí nghiệm cần một người đủ lực tinh thần, đủ ý chí và có hiểu biết sâu về gien Huyết tộc để thâm nhập vào trí óc người đàn ông này, giải mã bí ẩn cho nhân loại. Hàng chục tình nguyện viên đều thất bại, thậm chí có người mất mạng vì không đủ lực tinh thần.
Khi ấy, cô nhớ rất rõ, mình đã đứng ra xung phong mặc cho mọi người phản đối. Phải, thân phận của cô quý giá, nếu lỡ như thiệt mạng, đó chính là tổn thất của bọn họ. Cuối cùng cô vẫn tham gia. Mà người đàn ông kia, trước khi bước vào ống thủy tinh truyền dịch Ngủ đông trên khóe môi anh ta nở một nụ cười mơ hồ mãn nguyện, khiến cho tất cả người trong phòng đều vô thức run rẩy.
Kết quả: Thành công.
Lượng thông tin ít ỏi nhưng quý giá được cô khám phá đã đem đến thành tựu vượt bậc cho dự án vắc xin cô khởi xướng. Thành công quá đỗi ấy khiến không ai còn nhớ rõ đến nụ cười năm nào của Huyết tộc này. Duy chỉ cô. Bởi, có một vài điều cô lựa chọn không tiết lộ, ví dụ như những cảm xúc nào anh ta đã phải trải qua.
"Anh mãn nguyện rồi chứ gì? Ngủ đông, tránh khỏi bất tử tuần hoàn, tránh khỏi phản bội từ người thân, thích biết bao. "Lo làm quái gì cho lũ người kiến hôi ấy chứ", tôi biết trong đầu anh nghĩ thế đấy, anh đến đây chỉ để chiếm một chỗ ngủ đẹp thôi. Tôi cũng mệt mỏi, thật mệt, tôi không thể ngủ yên hằng đêm được... Nhưng tôi cũng không thể ngủ ngon như anh được. Anh nhìn xem, chúng ta là đồng bệnh tương liên đấy."
Cô vừa vuốt ve tấm kính vừa khẽ chua xót cười. "Nhưng sớm thôi, sớm thôi tôi sẽ..." Tiếng thì thào của cô nhỏ dần, nhỏ dần. Nói rồi, Vân Yên quay người rời khỏi phòng thí nghiệm, vì quay lưng nên cô không nhìn thấy trong chớp mắt ngón tay người đàn ông kia khẽ run lên.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
212 chương
110 chương
69 chương
483 chương
11 chương
62 chương