Editor: Linh Chuyện về cái chết của Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư còn chưa lắng xuống, điện Triêu Hà lại một lần nữa truyền đến tin dữ. Công chúa Tắc Á điên rồi. Theo cung nữ gác đêm hôm đó nói, công chúa Tắc Á là đột nhiên nổi điên, trước đó không có bất kỳ triệu chứng gì. Đêm đó công chúa Tắc Á vừa ngủ không được bao lâu thì đột nhiên bật dậy khỏi giường, trong miệng còn liên tục la hét nhìn thấy quỷ hồn của Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư. Nhưng ở các cung nữ xem ra, công chúa Tắc Á sắc mặt trắng bệch tóc tai bù xù mới càng giống nữ quỷ hơn. Không giống với Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư, công chúa Tắc Á thân phận mẫn cảm, sau khi Vệ Anh biết nàng ta đột nhiên bị điên, liền lập tức đến điện Triêu Hà thăm. Công chúa Tắc Á vẫn đang ầm ĩ không ngừng, vừa nhìn thấy Hoàng đế đi tới liền yên tĩnh trở lại, còn không ngừng hướng hắn cười ngây ngô. Nha hoàn đi theo công chúa Tắc Á gả đến đây nhìn thấy tình cảnh này, chảy xuống nước mắt kích động. Hoàng thượng quả nhiên là chân long thiên tử, bất kỳ vật dơ bẩn gì gặp được hắn đều né tránh ba phần. Tắc Á cả người gầy hơn lúc mới tiến cung không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh như hoa đào tháng ba lúc này lại không hề có thần thái. Cung nữ bên cạnh thấy Tắc Á rốt cục an tĩnh lại, nghĩ tiến lên đỡ nàng về trên giường, không ngờ vừa tới gần Tắc Á, Tắc Á lại vạn phần hoảng sợ nhảy lên. Vệ Anh nhíu nhíu mày, tiến lên ôm Tắc Á lên, Tắc Á tựa đầu vào bờ vai Vệ Anh, nhìn hắn cười khanh khách. Đặt Tắc Á lên giường, vài vị thái y đi theo Vệ Anh tới liền muốn tiến lên bắt mạch cho Tắc Á, nhưng lại dẫm vào vết xe đổ của các cung nữ vừa rồi. Tựa hồ trừ Vệ Anh ra, Tắc Á không cho bất luận kẻ nào tiếp cận nàng. Nhóm thái y mặt khó xử, ngóng trông nhìn Hoàng thượng. Vệ Anh vuốt đầu chân mày, ngồi xuống bên cạnh Tắc Á, dụ dỗ: "Đưa tay ra, để thái y bắt mạch cho." Tắc Á nghe vậy chớp chớp mắt, nghe lời đưa tay phải của mình ra ngoài. Thái y thấy thế vội vàng nắm chắc thời cơ, thay Tắc Á chẩn mạch. "Như thế nào?" Vệ Anh nghiêng đầu nhìn thái y, không lạnh không nhạt hỏi. Thái y thu hồi bàn tay đặt trên mạch Tắc Á, hướng Vệ Anh khom người nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, thân thể nương nương không có vấn đề gì." "Vậy sao nàng đột nhiên lại bị điên?" "Cái này...Theo ý cựu thần, có lẽ là Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư đột nhiên qua đời khiến nương nương bị kích thích, cho nên thần chí có chút không rõ." Vệ Anh con ngươi hơi động, nhìn Thái y nói: "Vậy nàng khi nào mới tốt?" Thái y đau khổ nói: "Cái này thì cựu thần không chắc lắm, cựu thần trước mở cho nương nương mấy thang thuốc an thần, xem hiệu quả thế nào." "Ừ." Vệ Anh gật gật đầu không nói gì nữa. Đợi thái y viết xong đơn thuốc, Vệ Anh cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi lại bị Tắc Á trên giường kéo chặt lại. Vệ Anh khẽ cau mày, muốn rút tay áo mình ra khỏi tay Tắc Á, bất đắc dĩ, Tắc Á lại là một nữ hán tử thứ thiệt, khí lực không phải khỏe bình thường. Vệ Anh rút nửa ngày, tay áo vẫn bị Tắc Á nắm trong tay, không chút xê dịch. Vệ Anh ngước mắt nhìn Tắc Á, Tắc Á giống tiểu hài tử làm nũng nói: "Đừng đi." Thấy Vệ Anh im lặng không lên tiếng, cung nữ vẫn luôn đứng ở một bên tiến lên giọng mang nức nở nói: "Hoàng thượng, nương nương nàng đã mấy đêm không ngủ ngon, hôm nay ngài tới nàng mới không dễ dàng an tĩnh lại, nô tì cả gan xin Hoàng thượng chờ nương nương ngủ rồi lại đi." Vệ Anh nhìn đôi mắt mở to như chuông đồng của Tắc Á, tay phải thật nhanh điểm huyệt ngủ của nàng, đôi mắt Tắc á lập tức như mất điện, bụp cái đóng lại. ... "Được rồi, nàng đang ngủ." Vệ Anh bình tĩnh rút tay áo mình ra khỏi lòng bàn tay Tắc Á. Cung nữ: "..." Cùng thái y rời khỏi tẩm cung của Tắc Á, Vệ Anh sâu kín hỏi: "Ngô thái y, Tắc Á có phải thật bị điên rồi không?" Vấn đề này thật sự là sắc bén. Ngô thái y vỗ mạnh vào miệng, thầm nghĩ Hoàng thượng là hi vọng nàng điên thật hay là giả điên đây? Nghĩ ngợi hồi lâu, Ngô thái y cảm thấy việc nhà của Hoàng thượng hắn không nên nhúng tay vào thì tốt hơn, vì thế quyết định đưa ra đòn sát thủ của mình, tên gọi thái cực. "Hồi bẩm Hoàng thượng, bệnh điên này không giống với các chứng bệnh khác, cũng không có một giới định cụ thể. Có điều hôm nay cựu thần thấy sau khi nương nương nhìn thấy Hoàng thượng, bệnh tình rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, có lẽ Hoàng thượng chính là phương thuốc tốt nhất của nương nương." Vệ Anh liếc nhìn Ngô thái y một mắt, lãnh đạm cười một tiếng, "Ngô thái y đánh thái cực hay thật đấy, nếu không vào quân mang binh đánh giặc thì dường như có hơi khuất tài (có tài mà không phát huy được)." Ngô thái y: "..." Hoàng thượng, ngài là đang nói đùa đúng không? Ngài nhất định là đang nói đùa đúng không? "Ngày mai đến Bộ Binh báo cáo đi." Ngô thái y: "..." Hoàng thượng, loại chuyện như này sao có thể qua loa được?! Ngài thật sự không suy nghĩ thêm chút nữa sao! Lý công công đồng tình nhìn thoáng qua Ngô thái y vẻ mặt có khổ mà không thể nói, đi theo Hoàng thượng trở về điện Tử Thần. Vệ Anh ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm quyển tấu chương trước mắt sắp thời gian nửa nén hương. Cũng không phải quyển tấu chương này chữ viết đặc biệt đẹp, làm Vệ Anh thất thần, mà là hắn vẫn đang suy nghĩ như thế nào nên giải quyết vấn đề của Tắc Á. Tắc Á dù sao cũng là công chúa nước Đông Khuê, đến nước Khương hòa thân vốn là vì bang giao hai nước. Nếu như ở nước Khương xảy ra chuyện gì, thế nào cũng không tiện giao đãi với Bàn Thập Nhất. Tuy rằng Vệ Anh cũng không sợ nước Đông Khuê động võ, nhưng dù sao đánh giặc hao tài tốn của, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn gợi ra chiến loạn. Thấy Hoàng thượng mặt ủ mày chau nhìn quyển tấu chương hơn nửa ngày, Lý công công tích cực hoạt động đầu óc của mình, muốn thay Hoàng thượng bài ưu giải nạn. Vì thế hắn tiến lên một bước, đối Vệ Anh nói: "Hoàng thượng, canh giờ đã không còn sớm, Hoàng hậu nương nương hẳn đã đang chờ ngài cùng dùng bữa tối." Xem đi, cơ trí biết bao! Lực chú ý của Vệ Anh quả nhiên lập tức bị dời đi, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, liền đứng dậy rời khỏi bàn, "Bãi giá cung Trường Nhạc." Trong cung Trường Nhạc, Ôn Ly đang chơi với Thang Viên. Có lẽ là thức ăn trong hoàng cung quá rốt, Thang Viên lớn đặc biệt nhanh, mới hơn một tháng đã lớn hơn không ít, mặt cũng không còn nhăn nhăn nhúm nhúm, nhìn kỹ, còn có chút tiểu anh tuấn. Vệ Anh nói mắt của Thang Viên giống Ôn Ly, nhưng bộ dáng của Thang Viên giống đặc Vệ Anh. Ôn Ly nghĩ sau khi Thang Viên lớn lên nhất định sẽ trở thành đóa hoa nước Khương đời mới! Bộ dáng đẹp như vậy, không dễ tìm tức phụ đâu, aiz. Ôn Ly hơi có chít lo lắng. Ôn Ly đang thay con mình quan tâm hôn sự, hoàn toàn không có chú ý tới Vệ Anh. Vệ Anh nhìn dáng vẻ ngốc nhếch của Ôn Ly, nhịn không được buồn cười, "Ly Nhi lại đang suy nghĩ gì vậy?" Bị tiếng nói đột ngột của Vệ Anh làm phát hoảng, Ôn Ly ngẩng đầu lên liền thấy Vệ Anh đang nhìn nàng cười, "Vệ Anh, nếu sau này Thang Viên không tìm được tức phụ thì sao bây giờ?" Khóe miệng Vệ Anh giật giật, đi đến bên cạnh Ôn Ly ngồi xuống, "Chỉ sợ sau này nàng phải quan tâm vì có quá nhiều tức phụ." Ôn Ly cau mũi, nhìn Vệ Anh nói: "Cũng đúng, dù sao cha nào con nấy." Vệ Anh: "..." Hắn cảm thấy hắn giống như tự đào hố cho mình nhảy. Vệ Anh từ trong lòng Ôn Ly ôm Thang Viên qua, Thang Viên thấy mình đột nhiên đổi chỗ, có lệ cười với Vệ Anh. Ôn Ly càng thêm cảm thấy lo lắng, Thang Viên làm sao lại không biết lấy lòng Hoàng thượng chứ, nếu sau này hắn truyền ngôi vị cho người khác, con cũng đừng nên đến ôm ta khóc nhá. Bởi vì Thang Viên không biết lấy lòng, Vệ Anh trêu chọc hắn một lát liền cảm thấy không có ý nghĩa, cho nên Vệ Anh quyết định trêu chọc nương hắn. Giao Thang Viên cho bà vú, Vệ Anh giang cánh tay hướng Ôn Ly, "Ly nhi, qua đây." Ôn Ly không quá tình nguyện đi qua, ngồi xuống trên đùi Vệ Anh. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Vệ Anh lập tức cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Nâng cằm Ôn Ly lên hôn lên môi nàng, trong mắt Vệ Anh chưa nụ cười thản nhiên, "Ly nhi đang giận gì vậy?" Ôn Ly bĩu môi, hỏi: "Nghe nói hôm nay chàng đi điện Triêu Hà thăm Tắc Á, còn cùng nàng tiếp xúc rất vui vẻ?" Vệ Anh ngẩn người, sau đó ôm Ôn Ly cười. Ôn Ly bị hắn cười đến má đỏ bừng, không được tự nhiên ngọ nguậy trong lòng Vệ Anh. Tay vòng qua eo Ôn Ly siết chặt lại, Vệ Anh nhẹ cắn một cái lên vành tai Ôn Ly, "Ly nhi, không nên lộn xộn." Ôn Ly: "..." Nàng thiếu chút nữa thì quên, người này nhưng là cầm thú ngay cả nữ nhân có thai cũng không buông tha. Thấy Ôn Ly đàng hoàng, tay Vệ Anh biết nghe lời trượt vào trong áo nàng, thẳng đến bộ ngực mềm mại của Ôn Ly. Ôn Ly rất buồn rầu, không phải đã không động rồi sao, làm sao vẫn như vậy? Nàng hẳn là không nên tin tưởng cầm thú này. Vệ Anh kéo cổ áo Ôn Ly ra, một bên hôn lên sườn cổ nàng, một bên giọng mang hài hước hỏi: "Ly nhi có phải lại ăn dấm chua rồi không?" Ôn Ly hừ hừ hai tiếng, đè lại cái tay đang làm loạn trên người mình, "Chàng định xử lý Tắc Á thế nào?" Hành động cầm thú đột nhiên bị đánh gãy, Vệ Anh có chút không vui. Có điều vẫn đàng hoàng trả lời vấn đề của Ôn Ly, "Ta còn chưa nghĩ ra." Hắn cũng vì vấn đề này mà phiền não cả buổi chiều, Ôn Ly ngưng mắt nhìn hắn, nói: "Ta nghĩ nếu Tắc Á đột nhiên bị điên, có lẽ là bởi vì quá nhớ nhà, Hoàng thượng không bằng ân chuẩn nàng về nước Đông Khuê dưỡng bệnh đi." Chỉ cần Tắc Á ra khỏi nước Khương, vậy thì cái chết của nàng ta không thể trách đến trên đầu Vệ Anh. Vệ Anh nhìn người trong ngực một hồi, mới nói: "Hoàng hậu chủ ý này rất tốt. Tuy nhiên..." "Tuy nhiên cái gì?" "Tuy nhiên," Vệ Anh đứng dậy ôm Ôn Ly vào trong ngực, đi về hướng trong tẩm điện, "Hoàng hậu tiễn bước một phi tử của Trẫm, có phải nên tự mình trả lại hay không?" Ôn Ly: "..." Cầm thú luôn có thể tìm được lí do thích đáng cho tất cả những hành động cầm thú của mình. Trước khi dùng bữa tối được ăn một bữa khai vị no nê, Hoàng thượng tâm tình rất tốt. Hắn từ sau lưng ôm lấy Ôn Ly đang ở trần, ôn nhu nói: "Ly nhi, dậy ăn cơm." Ôn Ly nhũn như con chi chi nằm sấp trên giường, ngay cả một mắt cũng không muốn cho Vệ Anh. Vệ Anh một đường hôn dọc theo xương sống Ôn Ly, tay đã đặt lên một chân của Ôn Ly vuốt ve, "Hay là, Hoàng hậu muốn thêm một lần nữa?" Ôn Ly vụt cái từ trên giường ngồi dậy, nghiêm mặt nói: "Truyền lệnh đi!" Vệ Anh cười ôm Ôn Ly vào trong lòng mình, có chút dở khóc dở cười, "Truyền lệnh cũng phải mặc quần áo xong trước đã." Ôn Ly được Vệ Anh hầu hạ mặc xong quần áo, sau đó lại thoải mái rúc trong lòng Vệ Anh, hưởng thụ toàn bộ quá trình được Hoàng thượng phục vụ bữa tối. Nửa tháng sau, Tắc Á bị Hoàng thượng đuổi về nước Đông Khuê, thời điểm đi qua núi Hàn Tiễu, gặp núi lở, cả một đội ngũ đều bị chôn dưới chân núi. [Tinh! Người chơi Tắc Á bỏ mình!] Ôn Ly nhìn vòng ngọc trên cổ tay mình, trên đó vốn là một hàng sáu khuôn mặt cười, lúc này chỉ còn lại có hai cái. Con ngươi Ôn Ly trầm lại, chỉ thiếu một mình Hồng Nhị.