Cứu vớt hoàng tử biến đen
Chương 72 : Thuần thiên nhiên
Editor: Linh
Khi Hoàng thượng đến cung Trường Thọ, Thái hậu đang ở phật đường niệm kinh.
Hoàng thượng cũng không ngắt lời bà ta, chỉ đứng ở một bên im lặng nhìn. Thái hậu niệm một lát, rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, bà ta đeo phật châu lên cổ tay trái của mình, đứng dậy khỏi bồ đoàn (Gối quỳ khi niệm kinh).
Sai người rót hai chén trà, Thái hậu trước uống một ngụm nhỏ, giống như vô tình nói: "Anh nhi, ngươi thay đổi."
Vệ Anh cũng lơ đễnh, "Người đương nhiên sẽ thay đổi, thay đổi cũng không đáng sợ, mấu chốt là thay đổi xong vẫn xấu xa."
Thái hậu sóng mắt khẽ nhích, để chén trà trong tay xuống, nhìn Vệ Anh nói: "Vậy Hoàng thượng cảm thấy mình thay đổi rồi vẫn biến thành xấu?"
Vệ Anh ngẩng đầu nhìn lại Thái hậu, một đôi con ngươi đen thâm thúy dấu đi cảm xúc trong lòng, "Mẫu hậu cảm thấy thế nào?"
Thái hậu cúi đầu, như là thở dài nói: "Ai gia vẫn thích Anh nhi trước kia hơn."
Vệ Anh lạnh nhạt cười, thấp giọng nói: "Mẫu hậu đương nhiên là thích ta trước kia rồi." Vệ Anh nói đến đây liền dừng, trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì thêm. Sau một lúc lâu, vẫn là Vệ Anh mở miệng hỏi: "Mẫu hậu hôm nay truyền nhi thần đến không biết là có chuyện gì?"
Thái hậu theo bản năng sờ sờ phật châu trên cổ tay, "Là ai gia muốn hỏi Hoàng thượng mới đúng, Hoàng thượng tính xử trí ai gia thế nào?"
Giang Nho bị tịch thu tài sản, trong triều tất cả quan viên có liên quan đến thế lực của Giang gia cũng đều bị lôi ra, Giang gia cánh chim trong một đêm liền bị trừ đi hơn phân nửa, hiện thời cũng chỉ còn lại vị Thái hậu này và Giang tiệp dư cung Dục Tú.
Giang tiệp dư tự nhiên là không cần trông cậy vào, nàng ta vốn tự thân khó bảo toàn, Hoàng thượng lưu nàng ta một mạng đã coi như không tệ, càng không cần vọng tưởng còn có thể ở trong cung này hỗn ra dạng hoa gì. Về phần vị Thái hậu này của bà ta, nói như thế nào cũng là mẹ đẻ của Vệ Anh, nhưng thiếu Giang gia duy trì, bà ta ở trong cung cũng là tự lực khó chống, lại cũng khó mà lật trời.
Vệ Anh nghe xong câu hỏi của Thái hậu không có trả lời ngay, mà là cúi đầu im lặng một lúc lâu. Thái hậu cũng không thúc giục, im lặng chờ đợi tựa như vừa rồi Vệ Anh chờ bà ta. Lời kế tiếp của Hoàng thượng sẽ quyết định vận mệnh tuổi già của bà ta.
"Mẫu hậu nói xử trí thì nghiêm trọng quá." Vệ Anh rốt cục lên tiếng, "Mẫu hậu tuổi tác đã cao, không cần lại phí sức vì chuyện thế tục, nhi thần thấy mẫu hậu thành tâm hướng phật, không bằng liền dời đến cung Vĩnh Ninh đi, an tâm ăn chay niệm phật, coi như là một việc công đức."
Sau khi Vệ Anh nói xong, Thái hậu an tĩnh thật lâu. Kết quả này tuyệt không nằm ngoài dự liệu của bà ta, phải nói bà ta đã sớm dự liệu sẽ là kết quả này.
Nhưng là bà ta vẫn chưa cam tâm.
Vốn tất cả đều tiến hành tốt đẹp dựa theo kế hoạch của bản thân, là bắt đầu từ khi nào thì rối loạn đây? Là từ khi Vệ Tuyên lấy Ôn Kỳ làm Thái tử phi, vẫn là Ôn Ly gả vào phủ Khánh vương?
Có điều cho dù không cam lòng, đối kết quả Hoàng thượng đưa ra, bà ta cũng chỉ có thể nhận. Bà ta bây giờ không có năng lực chống lại Hoàng thượng.
Hơn nữa bà ta tin tưởng, Vệ Anh sở dĩ tha cho bà ta một lần, không phải nhớ tình mẫu tử giữa bọn họ, mà là bởi vì bà ta không xuống tay với Hoàng hậu.
[Tinh! Chúc mừng người chơi Ôn Ly hoàn thành nhiệm vụ ẩn [Thái hậu rớt xuống đất, đạt được thành tựu [Hoàng hậu sáng rọi chiếu tứ phương]].
Ôn Ly: "..."
Ôn Ly còn đang trên giường nghỉ ngơi lấy lại sức bị thanh âm thông báo bất ngờ nhảy ra của hệ thống làm bối rối. Thái hậu cũng không phải tiết tháo, sao lại rớt xuống đất? Hơn nữa nàng chỉ nghe qua Kim Sơn Bắc Kinh sáng rọi tứ phương thôi.
"Nhiệm vụ ẩn là cái gì?" Ôn Ly trong lòng nhỏ giọng hỏi.
[Tinh! Người chơi PK rớt Thái hậu liền hoàn thành nhiệm vụ ẩn trong trò chơi].
Ôn Ly: "..."
Nhưng là, nàng cũng không có làm gì mà, chẳng lẽ là ở trong mơ pk rớt Thái hậu?
[Tinh! Hoàng hậu sáng rọi tứ phương, không cần người chơi tự mình ra tay, sẽ tự có người tự động cống hiến sức lực cho ngươi].
Ôn Ly: "..."
Tên của người này nhất định kêu lôi phong.
Lôi phong đồng chí nói chuyện với Thái hậu xong liền đi thẳng một mạch đến cung Trường Nhạc xem Ôn Ly. Ôn Ly còn đang nhắm mắt lại suy tính vận mệnh của Thái hậu thì đột nhiên cảm thấy bên cạnh giường lún xuống, sát theo đó là một bàn tay hơi lạnh từ trong váy áo trượt tiến vào.
Ôn Ly chậm rãi mở to mắt, cố sức liếc người bên cạnh.
Vệ Anh một bên nắn bóp đẫy đà của Ôn Ly, một bên hôn sườn gáy nàng. Ôn Ly khó chịu rên hai tiếng, con ngươi dần bịt kín một tầng hơi nước, "Lôi phong...?"
Vệ Anh động tác bỗng dưng ngừng lại, ngẩng đầu lên có chút bất mãn nhìn Ôn Ly, "Lôi phong là ai?"
"Ừ..." Ôn Ly ra vẻ suy tư, "Một đồng chí tốt lấy giúp người khác làm niềm vui."
Vệ Anh: "..."
Hắn vén áo Ôn Ly lên, xoay người đè lên, "Vậy Hoàng hậu cũng đến giúp Trẫm đi."
Ôn Ly chớp chớp mắt, biết rõ còn cố hỏi: "Hoàng thượng muốn nô tì giúp ngài cái gì?"
Vệ Ah tràn ngập tính ám chỉ cọ xát trên người Ôn Ly, thanh âm khàn khàn, "Nàng nói xem?"
Ôn Ly lại chớp mắt một cái, "Hoàng thượng, nô tì còn đang ở cữ."
Vệ Anh: "..."
Giữ vững nguyên tắc cho dù không thể làm gì cũng phải chiếm hết những tiện nghi có thể chiếm, Vệ Anh lại dán lên trên người Ôn Ly, kỳ kèo gần nửa canh giờ mới đứng dậy rời khỏi người nàng.
Ôn Ly nhìn Hoàng thượng tâm tình rõ ràng không được tốt bên cạnh, như là nịnh nọt dựa vào trong lòng hắn, "Vệ Anh, Thái hậu sao vậy?"
Nghe ý kia của hệ thống, Thái hậu chỉ sợ là không tốt lắm. Sẽ không phải là bị phanh thây chứ, bằng không sao lại rớt xuống đất?"
Vệ Anh hừ hừ hai tiếng, mới ôm Ôn Ly nói: "Ta để bà ấy dọn đến cung Vĩnh Ninh."
Cung Vĩnh Ninh? Ôn Ly nghĩ nghĩ, mới nhẹ giọng đáp ừ. Giang gia hiện tại đã bị Vệ Anh nhổ tận gốc, ở trong triều cũng không có ai có thể ngăn được Vệ Anh nữa rồi.
Hiện thời chỉ cần chuyên tâm dọn sạch hậu cung của Vệ Anh là được.
Ôm mục tiêu này, Ôn Ly dưỡng thân thể đặc biệt tận tâm tận lực, hơn nửa tháng đã có thể nhảy. Biến hóa này đương nhiên cũng làm Vệ Anh mừng rỡ, hắn nhìn sao, nhìn trăng sáng, chờ chính là một ngày này.
Hôm nay Vệ Anh rất sớm đã xử lý xong tất cả mọi việc, lòng tràn đầy vui vẻ đi ề phía cung Trường Nhạc. Lý công công đi sau hắn thấy Hoàng thượng mỗi bước đi đều mang gió, trong lòng một hồi chua xót.
Hoàng thượng những ngày vừa rồi nhất định là nhịn rất vất vả.
Lúc này sắc trời còn sớm, ngay cả thời gian ăn cơm tối cũng chưa đến, Ôn Ly đang ngồi trên giường đùa với Thang Viên. Thang Viên tuy rằng vẫn nhỏ như vậy, nhưng đã thập phần thích kề cận Ôn Ly. Rất nhiều khi khóc bà vú dỗ thế nào cũng không được, phải gặp được Ôn Ly mới nín khóc mỉm cười.
Thấy Vệ Anh đến, Ôn Ly có chút kỳ quái ngẩng đầu, "Vệ Anh, sao hôm nay chàng đến sớm vậy?"
Vệ Anh chỉ ừ một tiếng rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Ôn Ly, ôm Thang Viên vào trong lòng. Thang Viên thấy Vệ Anh, sắc mặt rõ ràng không có rực rỡ như khi thấy Ôn Ly, có điều vẫn bất đắc dĩ thưởng cho Vệ Anh một gương mặt cười.
Ôn Ly cảm thấy Thang Viên rất không thức thời, đùi Hoàng đế phải ôm tốt mới được, hắn có lệ như vậy sao được. Vì thế nàng phổ cập kiến thức cho Thang Viên nói: "Thang Viên, đây là phụ hoàng con đó!" Phụ hoàng nha, mang chữ Hoàng đó nha!
Thang Viên ha ha ha cười ngây ngô nhìn Ôn Ly.
Ôn Ly gãi gãi cằm hắn, dụ dỗ: "Thang Viên, gọi phụ hoàng một tiếng xem nào."
Lần này ngay cả Vệ Anh cũng bị Ôn Ly chọc cười, "Ly Nhi ngốc, Thang Viên còn chưa được một tháng đâu, làm sao có thể nói?"
Ôn Ly có chút hậm hực thu tay, nhìn Vệ Anh nói: "Vậy con khi nào thì mới có thể nói?"
Vệ Anh không khỏi tức cười xoa xoa đầu Ôn Ly, "Ít nhất phải đợi đến bảy tám tháng."
"À." Ôn Ly như có ngộ ra gật gật đầu. Vệ Anh cười cười rồi đưa Thang Viên cho bà vú, để bà vú mang đứa nhỏ xuống dưới.
Lúc Ôn Ly còn chưa kịp phản ứng thì Vệ Anh đã đưa bàn tay ra ôm nàng lên. Ôn Ly kinh hãi hét lên một tiếng, tay vòng qua cổ Vệ Anh, "Chàng làm gì vậy?"
"Nàng."
...
Thẳng đến khi Ôn Ly bị Vệ Anh đặt lên giường, lột sạch sẽ rồi nàng mới hiểu chữ muốn nàng đơn giản kia của Vệ Anh là có ý gì.
Nhìn người đang vùi đầu trên người mình, Ôn Ly tâm trạng ưu thương, cơm tối hôm nay nhất định lại lỡ.
"Xít..." Trước ngực bị người cắn một cái, Ôn Ly theo bản năng kêu đau một tiếng. Vệ Anh ngẩng đầu lên, không vui nhìn Ôn Ly: "Đều bị ta lột sạch áp dưới thân rồi mà còn dám phân tâm?"
Ôn Ly ủy khuất nhìn Vệ Anh một cái, không nói gì. Tay Vệ Anh tùy ý vuốt ve trên người nàng, Ôn Ly có chút không chịu nổi nói: "Vệ Anh... Nhẹ một chút."
Vệ Anh rên khẽ một tiếng, động tác tay không hề giảm bớt, "Ai bảo nàng phân tâm?"
"Ừ... Vệ Anh không cần... Ngứa..." Ôn Ly theo bản năng ngẩng đầu lên, thanh âm có chút run rẩy. Vệ Anh ác ý lè lưỡi, khẽ liếm trong bắp đùi Ôn Ly, Ôn Ly lập tức rên ra tiếng.
Vệ Anh tay nắm chặt lại, trên da thịt trơn mềm của Ôn Ly bấm mạnh một cái mới bỏ qua cho đùi nàng, hôn lên bụng nàng. Cảm giác ấm nóng cuồn cuộn thổi tới, như một tấm lưới khổng lồ bao chặt Ôn Ly trong đó, khiến nàng chỉ có thể không ngừng la lên tên của người bên trên.
Vệ Anh một tay xoa bộ ngực mềm mại của Ôn Ly, một tay chế trụ cổ tay Ôn Ly đặt lên đỉnh đầu, không ngừng trồng dâu lên cổ nàng.
Ôn Ly sớm đã bị trêu ghẹo ướt một mảnh, liền ngay cả tiếng rên cũng biến thành càng ngày càng khó dằn lại.
Vệ Anh tự nhiên là càng khó nhịn hơn nàng, lúc này nghe thấy thanh âm mị hoặc lòng người như thế, thắt lưng trầm xuống liền đưa lửa nóng của mình vào trong thân thể Ôn Ly.
Một bên nhanh chóng luật động trong cơ thể Ôn Ly, một bên mê muội kêu tên Ôn Ly, hiện tại trong đầu Vệ Anh toàn bộ đều là mạnh mẽ muốn người dưới thân.
"Vệ Anh... Chậm một chút..." Từ trước đến nay Ôn Ly thanh âm mang theo nức nở đều chỉ sẽ đưa đến kết quả ngược lại, lần này cũng giống vậy, Vệ Anh động nhanh hơn.
Vào lúc thời điểm không khí trong phòng càng ngày càng nóng, tiếng khóc lanh lảnh của trẻ sơ sinh lại từ ngoài cửa truyền vào. Thang Viên khóc to, thế nào cũng dừng không được, bà vú không có biện pháp, chỉ có thể lại ôm hắn đến tìm Hoàng hậu nương nương.
Không ngờ lại đụng phải chuyện tốt của Hoàng thượng.
Vệ Anh đang vùi đầu gian khổ làm việc lỗ tai làm như không nghe thấy tiếng khóc ngoài cửa, nhưng là Ôn Ly lại có chút bận tâm liếc nhìn ra bên ngoài, tránh khỏi gông cùm của Vệ Anh, đẩy đẩy người trên thân, "Vệ Anh... Thang Viên đang khóc..."
Vệ Anh nhíu mày lại, hướng ra ngoài cửa hét lớn một tiếng, "Cút!"
...
Tuy rằng kịch tình phát triển có chút ngoài dự đoán của mọi người, nhưng kết quả vẫn là tốt. Bởi vì Thang Viên thật sự nín khóc, đoán chừng là bị sợ choáng váng.
Bù vú sắc mặt trắng bệch ôm Tiểu hoàng tử xoay người chạy, lần này thật sự là kém chút bị Tiểu Hoàng tử hại chết!
Ngoài cửa rốt cục thanh tĩnh, Vệ Anh cúi đầu hôn lên khóe mắt Ôn Ly, mất tiếng nói: "Bây giờ không sao."
Ôn Ly: "..."
Vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Có điều Vệ Anh đang chăm chỉ làm việc chắc chắn là sẽ không bị tiểu nhạc đệm này quấy rầy đến, hắn ôm Ôn Ly ở trên giường làm vận động, quả nhiên bỏ lỡ cơm tối hôm nay.
Đợi đến khi sắc trời đều đã đen thui, Vệ Anh mới bỏ qua cho Ôn Ly. Ôn Ly nằm sấp trên giường trong lòng thở dài, nàng đột nhiên có chút không muốn đi đối phó với đám tiểu yêu tinh trong hậu cung.
"Hoàng hậu lại đang nghĩ cái gì?" Ở trên chiếc lưng sáng bóng của Ôn Ly hôn lại hôn, tay Vệ Anh vuốt ve dọc theo chân dài của Ôn Ly.
Ôn Ly tiếp tục uể oải nằm, "Hoàng thượng, tinh lực của chàng thật tốt."
Vệ Anh nghe vậy khẽ cười ra tiếng, môi ghé gần lại bên tai Ôn Ly thấp giọng nói: "Chủ yếu là hương vị của Hoàng hậu quá ngon."
Ôn Ly: "..."
Đúng vậy, ta còn không cho thêm chất bảo quản đâu.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
1074 chương
17 chương
92 chương
110 chương
46 chương