Cửu vĩ hồ
Chương 6
"Cộc cộc cộc".
"Vào đi."
Bên trong căn phòng là một anh chàng có khuôn mặt ưa nhìn, làn da thì nhìn có vẻ trắng mịn như con gái vậy. Trên người anh ta khoác chiếc áo blouse trắng, nhìn có vẻ còn trẻ thì chắc đây là trợ lí rồi.
"Cho hỏi bác sĩ Trương đâu rồi ạ?"
"Có chuyện gì không?" Người đó đáp.
"Tôi là Mina, tôi có hẹn với bác sĩ Trương ạ."
"Cô ngồi đi." Nói rồi, người này đứng lên đi về sofa, Mina theo đó cũng ngồi xuống.
"Cho tôi hỏi bác sĩ Trương có ở đây không ạ?"
"Có." Anh đáp, sau đó rót một ly trà đưa cho cô.
"Vậy bác sĩ..."
Lời cô còn chưa nói hết, anh đã ngắt lời: Tôi chính là bác sĩ Trương."
"Vậy bắt đầu thôi." Cô đáp.
Điều này khiến anh ta hơi ngạc nhiên. Thường thì những bệnh nhân đến đây khi biết anh ta chính là vị bác sĩ nổi tiếng về điều trị tâm lí thì đều tỏ vẻ bất ngờ không thể tin được, vậy mà cô lại hoàn toàn không để ý đến. Thú vị.
"Được rồi, mời cô đến đây." Nói rồi, anh ta đứng lên, dẫn Mina đến ngồi trên một chiếc ghế dựa, thoạt nhìn trông giống một chiếc ghế massage.
Khi Mina đã ngồi trên chiếc ghế đó, anh ta lại nói: "Bây giờ cô cứ thả lỏng người, làm theo mọi hướng dẫn của tôi."
Mina không đáp, cô chỉ gật nhẹ đầu.
"Bây giờ thì nhắm mắt lại đi, từ từ thả lỏng cơ thể ra, hãy nhớ lại những chuyện trước đây, nhớ lại những chuyện vui vẻ, nhớ lại giấc mơ mà cô đã mơ..."
Cứ như vậy khoảng 10 phút sau đó, Mina hoàn toàn mất đi ý thức và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cô thấy có bóng dáng của một người đàn ông, ngồi tựa lưng vào cây cổ thụ to mà ngủ.
Càng đến gần, cô mới nhận ra rằng, hắn ta không phải đang ngủ, mà là đang dưỡng khí.
Nhẹ nhàng bước đến gần hắn, từ từ ngồi xuống chăm chú từng đường nét trên khuôn mặt hắn.
Đẹp!
Người gì đâu mà đẹp quá!
Lại còn tỏa ra mùi thơm nữa, ăn vào chắc sẽ ngon lắm đây!
Trong đầu nàng lúc này toàn là suy nghĩ về bữa tối thịnh soạn trước mặt. Nhưng là, người đẹp quá mà ăn mất thì tiếc lắm nha, thôi thì để dành làm đồ chơi vậy!
Chậm rãi đưa tay ra trước mặt hắn, bàn tay nàng bắt đầu xuất hiện móng vuốt sắc nhọn, nhắm hắn mà đâm tới.
Thình lình, trước cổ nàng không biết từ đâu có một lưỡi kiếm sắt nhọn kề vào, nuốt một ngụm nước bọt, nàng nhanh chóng phóng ra xa lưỡi kiếm của hắn vài trượng.
Lúc hắn mở mắt ra, có thể nàng đã yêu hắn mất rồi, điều nỗi bật nhất ở hắn chính là đôi mắt. Nó có một màu đỏ thẫm, không giống với những người nàng từng gặp. Đôi mắt mang một vẻ yêu mị đến lạ thường.
Nhìn thấy nàng, hắn lạnh lùng nói: "Yêu nghiệt to gan, lại dám hại người! Xem hôm nay ta trừng trị ngươi thế nào!" Nói rồi, hắn rút kiếm ra, hướng nàng mà chém thẳng đến.
Vội vàng né những nhát kiếm hắn ban, nàng nói: "Ngươi đánh một cô gái yếu đuối mà không thấy xấu hổ sao"
Đến đây, hắn bổng dừng chiêu lại, mở to đôi mắt đỏ thẩm ấy, nhìn nàng nói: "Cô nói, cô là nữ?"
Nghe câu nói này của hắn mà nàng muốn té xỉu luôn, nghĩ sao một đại mỹ nhân như nàng hắn lại bảo không giống nữ nhân, tên này, nhất định phải dạy cho một bài học.
"Ngươi lại dám bảo ta không phải nữ nhi?! Được lắm, để xem ta dạy bảo ngươi thế nào! Tiếp chiêu đi!!"
Nói xong, nàng giơ móng vuốt lên, hướng hắn mà đánh tới. Nàng đánh bên phải, hắn né bên trái; nàng đánh phía dưới, hắn bay lên trên; nàng đánh lên phía trên, hắn lại thừa cơ gạt chân nàng;...
Cứ như vậy, nàng thua hắn. Nhưng mà, nàng là ai chứ, dễ dàng thua hắn vậy sao! Nàng, đường đường là Cửu công chúa chốn yêu giới, nàng không đánh thì thôi, đã đánh thì không ai đỡ được.
Từ từ đưa tay lên cao vận pháp lực, từ tay nàng xuất hiện luồng ánh sáng màu tím, trông vô cùng đẹp.
Thấy vậy, hắn chẳng những không sợ, mà còn nhếch miệng cười: "Ta dù sao cũng chỉ là phàm nhân, ngươi đường đường là yêu quái, dùng pháp lực của ngươi đánh ta không phải ỷ mạnh hiếp yếu sao?"
Nghe hắn nói vậy, nàng có chút chần chờ... Hắn nói đúng, nàng có pháp lực, hắn thì không có, đánh vậy thì đúng là không công bằng với hắn rồi...
Nhưng sau đó, dường như nàng nhớ ra được điều gì, vội nói: "Nhưng vì ngươi dám bảo ta không phải nữ nhi, giờ thì chịu đi!" Nói xong, nàng dùng tay vận sức, một chưởng đánh thẳng đến hắn.
Tiểu hồ ly này không ngờ lòng dạ lại hẹp hòi như vậy! Nghĩ rồi, hắn lại cười, sau đó chỉ né những chưởng mà nàng tung ra, không hề đáp trả.
Một lát sau, thấy hắn chỉ thủ không động, nàng tức giận quát: "Sao ngươi không đánh trả?"
"Ta làm sao lại đánh nữ nhi được!" Nói rồi, hắn lại cười.
Nàng phải công nhận rằng, hắn cười rất đẹp, nụ cười của hắn còn tỏa nắng hơn cả mặt trời nữa. Đẹp!
Trong phút chốc bất cẩn đó, nàng đã bị hắn vòng tay qua ôm eo, đồng thời hắn hơi cúi người, khiến nàng hơi ngã ra sau.
"Buông ra!"
Hắn nhìn nàng, cười: "Không buông."
Hắn không chịu buông, thì nàng vùng vẫy, nàng giẫm lên chân hắn, đau, nhưng hắn vẫn không buông; nàng xuất chưởng, hắn dùng một tay đỡ lại, tay kia vẫn giữ lấy eo nàng,... Một lúc lâu, hắn hỏi: "Cô thật sự muốn tôi buông tay?"
Nàng gật đầu lia lịa, ánh mắt long lanh nhìn hắn.
"Được thôi!" Nói rồi, hắn lập tức thả tay ra.
Phịch một tiếng, nàng tiếp đất bằng mông.
Vôi vàng đứng lên, tức giận nhìn hắn, đau nhưng nàng không dám xoa, mất mặt chết đi được, cũng may là hắn không biết thân phận của nàng, nếu không chắc nàng độn thổ mất.
Chỉ tay vào mặt hắn, nàng nói: "Ngươi...ngươi...nhớ cho kĩ mặt ta...ta...ta nhất định sẽ trả thù, sẽ trả thù ngươi!!" Nói xong, nàng vung tay một cái liền biến mất.
Bỏ lại hắn một mình, nãy giờ nhịn cười mệt muốn chết, bây giờ nàng đi rồi, hắn liền cười. Nhưng là, cười có chừng mực, cười nhẹ chứ không cười lớn, không đến nỗi lăn ra cười như những kẻ hắn thường thấy.
Nàng ta đúng là một tiểu hồ ly thú vị!
Thế là, từ đấy, mỗi ngày hắn đều ra gốc cây cổ thụ ngồi chờ nàng ta đến trả thù mình.
Còn nàng, về đến nhà mình thì tức giận không thôi, lôi người hầu ra mà mắng mỏ đủ điều.
Đúng lúc ấy, kẻ được gọi mà ma vương của yêu giới – Hắc Sát – đi ngang qua thấy cảnh này thì không khỏi tò mò.
"Có chuyện gì khiến nàng không vui vậy?" Hỏi nàng xong, hắn quay sang nhìn tên người hầu kia, ra hiệu bảo hắn lui xuống.
Thấy hắn, vẻ mặt tức giận của nàng liền biến mất, thay vào đó là sự phấn khởi vui vẻ, nàng đi đến ghế ngồi xuống, chống tay lên cầm, nói: "Hôm nay muội vừa bị người ta bắt nạt."
Nghe vậy, hắn không khỏi bật cười: "Là ai to gan dám chọc đến muội vậy?"
"Muội không biết, chỉ biết hắn là phàm nhân..."
"Thôi bỏ đi, để ý hắn làm gì, muội đường đường là Cửu công chúa của yêu giới, chấp nhất với một kẻ phàm phu tục tử đáng sao? Vả lại sau này nàng sẽ là Vương hậu của ma giới, đến lúc đó..."
Lúc Hắc Sát nói đến đây, nàng liền khó chịu, nói: "Ai bảo sau này ta sẽ gả cho huynh mà làm Vương hậu chứ?" Nói rồi, nàng liền phủi mông đứng dậy, chạy đi chơi...
Nghe câu nói này, Hắc Sát chỉ biết lắc đầu thở dài, bây giờ nàng ta dù sao cũng còn trẻ con lắm, trong thời gian này hắn sẽ cố gắng uốn nắn nàng từ từ...
Truyện khác cùng thể loại
103 chương
625 chương
400 chương
93 chương
531 chương
51 chương
1756 chương