Khi A Bố còn đang muốn nói gì đó thì đột nhiên có tiếng động lớn truyền đến, trong phút chốc bao nhiêu người mặc đồ đen từ tứ phía nườm nượp xuất hiện. Đảo mắt một lượt ước chừng ít nhất cũng đến hai ba trăm người, ai cũng mặc áo giáp đen, từ trong bụi cây xung quanh xông ra, vây chặt Bạch Khởi và A Bố, vòng vây tầng tầng lớp lớp, kín đến mức gió cũng khó lọt qua. "Lộp cộp lộp cộp lộp cộp…. " Tiếng vó ngựa vọng lại liên hồi, mấy chục kị sĩ áo giáp đen theo sau một thanh niên, còn có cả hai người trung niên mặc áo dài xanh rầm rập từ xa kéo tới. Những người áo đen xung quanh vội tản ra tạo thành một đi để họ xông vào. Lại một trận tiếng ngựa hí vang lên, mấy chục người ghì chặt dây cương, đoàn người ngựa dừng lại, xếp hàng ngay ngắn ở chỗ cách Bạch Khởi mấy mét. "An Đức Lỗ?! " Bạch Khởi nhìn về phía sau đối phương, lập tức sững người, tiếp đó trong mắt lóe lên ánh nhìn sắc lạnh, gã An Đức Lỗ - kẻ đã sỉ nhục hắn này, e rằng gã có hóa thành tro bụi hắn cũng không thể quên được. Tất nhiên tiền đề là trước khi Bạch Khởi trực diện đánh bại gã… còn sau này… ai mà thèm nhớ kẻ thất bại như gã? "Hắc hắc, tuyệt đấy… Ngươi vẫn nhận ra ta hả? Ừm… Đã vậy thì hôm nay ta cho ngươi một con đường sống. Tiểu tử, cho ta biết chìa khóa mà tên già đó đưa cho ngươi đâu rồi? " An Đức Lỗ nhìn Bạch Khởi cười nham hiểm, sau đó sắc mặt trở nên dữ tợn đáng sợ, nhìn Bạch Khởi với ánh mắt lạnh lùng và nói với giọng lạnh tanh, mắt đã híp thành một đường, những tia hiểm độc vẫn từ trong đó lóe ra. "Chìa khóa? " Bạch Khởi vừa nghe xong câu này thì giật mình, sau đó thì hiểu ngay ra lí do gã An Đức Lỗ này đến đây. Lần trước, lúc hắn kề sát lão già đó trong chốc lát, lão đã đưa cho hắn chiếc chìa khóa, và bây giờ bó vẫn ở trong tay hắn, chỉ khác là hắn đã xuyên nó vào dây chuyền sắt và đeo trên cổ. Không phải hắn coi trọng cái chìa khóa này, mà là hắn phải đeo chiếc chìa khóa này trên lồng ngực để khích lệ hắn, khiến hắn không ngừng tiến lên đánh bại gã An Đức Lỗ này, vẫn không quên sự nhục nhã ngày hôm đó… Bây giờ xem ra chiếc chìa khóa đó không tầm thường chút nào, nếu không An Đức Lỗ không thể điều động binh mã, dẫn theo bao nhiêu người, không quản đường xa kéo đến chỉ để tìm hắn, lại còn mượn danh người khác lừa hắn ra nữa chứ. Tuy Bạch Khởi không biết chiếc chìa khóa này rốt cuộc là vật gì, song có thể khiến An Đức Lỗ phải điều động cả mấy trăm người ngựa của đoàn kị sĩ áo đen dưới chướng đại công tước An Đức Liệt quyền thế ngất trời trong truyền thuyết ở bảy tỉnh phía Tây Bắc ra tay. Chỉ thấy thế đã biết cái vật này quan trọng nhường nào. Càng như vậy, Bạch Khởi càng không thể trao nó cho An Đức Lỗ, An Đức Liệt là cái quái gì chứ? Trong khoảng thời gian này hắn cũng tìm hiểu được chút ít, vị đại công tước quyền thế ngất trời đó không phải là nhân vật đơn giản, dã tâm sôi sục, lúc nào cũng chỉ nghĩ cách lật đổ Vương quốc, để tự lên làm quốc vương, dã tâm đó gần như ai chẳng biết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www. Truyện FULLĐáng tiếc là quân đội tinh nhuệ nhất hiện nay của Vương quốc đều tập trung ở phương Bắc để ngăn chặn bộ lạc Người thú phương Bắc xâm lược; quân đoàn Đông Phương tinh nhuệ cũng phải chú ý canh chừng Hải tộc ở vùng biển phía Đông Vương quốc; hải quân Vương quốc và phần lớn bộ đội của quân đoàn Đông Phương đều phải dùng để phòng chống Hải tộc. Ngoài ra, nhiều năm trước Vương quốc từng khai chiến với nước láng giềng, tuy thắng lợi và giành được hai tỉnh thành, nhưng cuộc chiến tranh này kéo dài tận mười năm, hiện nay tài chính của Vương quốc vô cùng eo hẹp, hơn nữa bộ đội tinh nhuệ chỉ còn lại đội cố thủ Vương Đô, cũng không có khả năng đối phó với vị đại công tước An Đức Liệt này, vì vậy mới để mặc đại công tước làm càn. Song mọi người đều biết, đây chỉ là tạm thời, dù là quốc vương của Vương Đô hay đại công tước An Đức Liệt đều không chấp nhận sự tồn tại của đối phương, hai bên sớm muộn cũng phải quyết đấu một trận, việc này… chỉ còn là vấn đề thời gian. Lúc này, thứ có thể khiến đại công tước An Đức Liệt chú ý chắc chắn là vô cùng quý giá, đến dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, có thể khiến vị đại công tước này không tiếc phái đoàn kị sĩ áo đen tinh nhuệ ra quân, việc này càng chứng tỏ rằng đại công tiếc rất xem trọng cái chìa khóa trong tay hắn. Nhưng mà Bạch Khởi sẽ thành thật đưa nó ra sao? Chắc chắn là không đời nào. Phải nói là ở một mức độ nào đó hắn rất ích kỉ, đúng thế, rất ích kỉ, vật tốt thế này hắn sao có thể đem ra cống nạp được? Lại còn là trao cho kẻ thù của hắn chứ? Dù rằng hiện tại hắn giữ đồ vật này cũng chẳng có tác dụng gì cả. Hơn nữa, ông bố Bạch Kình Thiên của hắn hiện đang làm thống soái cấm vệ quân của Vương Đô, một quân đoàn trưởng có khí phách, đã được giữ danh hiệu Quân đoàn tinh nhuệ nhất đế quốc. Làm trong cấm vệ quân Vương Đô thì không cần phải nói làm gì, chắc chắn bố hắn và quốc vương thuộc vào loại quan hệ kiểu cùng mặc chung một cái quần, Bạch gia bị buộc trên chiến xa của Vương quốc Ba Phạt Lợi Á (Bavaria) từ lâu rồi. Bạch Khởi sao có thể giúp đỡ công tước An Đức Liệt chứ? Vì vậy việc này hoàn toàn không cần nghĩ lâu cũng hiểu được rằng Bạch Khởi không thể nào đưa nó ra. "Chìa khóa? Chìa khóa nào? Ta không biết. " Rõ ràng là Bạch Khởi định giả vờ ngây ngô, trả lời với điệu bộ không biết gì hết. Điều này khiến An Đức Lỗ bản mặt vốn dữ tợn trở nên càng u ám, lạnh lùng nhìn Bạch Khởi. "Soạt". Gã rút thanh trường kiếm bên hông ra, chĩa về phía Bạch Khởi, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nộp cái chìa khóa ra đây, nếu không… chết! ""Thiếu… thiếu gia… ngài… ngài đi trước đi… tôi giúp ngài chặn… chặn bọn chúng lại… " A Bố… À không, bây giờ nên gọi là Áo Ba Mã (Obama), thấy thế run bần bật ra đứng chắn phía trước Bạch Khởi, lí nhí nói với Bạch Khởi. Từ giọng nói run rẩy và hai cái chân không ngừng rung rung có thể thấy anh chàng da đen tội nghiệp này đang rất sợ hãi… rất sợ hãi… "Không sao… A Bố… Không… bây giờ ta nên gọi ngươi là Áo Ba Mã. Áo Ba Mã đứa con tội nghiệp của ta… ngươi đừng sợ hãi, có ta ở đây mà, chúng không làm ngươi tổn thương được… " Bạch Khởi cười tự tin, vỗ vai anh chàng da đen Áo Ba Mã đang sợ tới mức run lẩy bẩy, suýt nữa tè ra quần, sau đó nhẹ nhàng nói. Nói rồi quay người tiến lên phía trước, nhìn An Đức Lỗ đang cưỡi trên con ngựa cao to đằng xa, cười khẩy rồi nói: "Chìa khóa thì ta không có… Song ngươi muốn giết ta? Có khả năng không?! ""Thử xem thì biết… Đừng tưởng ngươi là con trưởng của Bạch gia thì ta không dám giết ngươi nhé. Hôm nay ngươi đã ra đây thì ngươi chết chắc rồi. " An Đức Lỗ nhìn Bạch Khởi với vẻ mặt u ám, lạnh lùng nói, vừa nói vừa huých chiến mã màu đen tiến lên trước một bước, vẫn nhìn Bạch Khởi với ánh mắt sắc lạnh, thanh trường kiếm trong tay cứ chĩa thẳng về phía Bạch Khởi cách đó khoảng mấy mét, có vẻ như từ đó có thể làm một đường kiếm kết liễu đời Bạch Khởi bất cứ lúc nào vậy… "Ha ha ha… Muốn giết người của Bạch gia ta… thì ngươi cứ thử xem… " Một tràng cười ngạo nghễ bỗng vang lên trong không trung, một lát sau Bạch Ngọc Đường đã từ xa cấp tốc đến nơi.