Cứu Thục

Chương 59 : Pn1

“Đừng a~ ư…” Trên chiếc giường king-size trải drap trắng tinh, một nam nhân bị trói hai tay trên thành kim loại điêu khắc tinh tế, cái mông tròn trịa nhếch cao.   “Ha ha.” Nam tử tuấn tú nhẹ giọng cười cười đầy vẻ hoa mỹ trông cuốn hút vô cùng: “Đại thúc vẫn hấp dẫn như xưa.” Chỉ xét riêng phong độ cùng khí chất, nam tử đã đủ mị lực mê đảo trăm ngàn thiếu nữ. “Đừng… đừng nghịch nữa… Đoạn Dịch…” Hơi thở nam nhân hổn hển rối loạn cùng gò má ửng hồng như rặng mây sớm. “Chịu không nổi rồi sao! Ta mới dùng ngón tay thôi mà đại thúc đã không nhịn được? Thân thể Vĩnh Vĩnh thật *** đãng đó nha!” “Nào phải…” Đoạn Dịch đột nhiên đổi cách xưng hô làm Bạch Vĩnh nhất thời chưa kịp thích ứng, hắn ngượng ngập phản bác. “Còn chối…” Khóe miệng khẽ cong thành hình trăng non, bạc môi nam tử dần tiến gần đôi môi sưng đỏ của hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng luồn vào khoang miệng ấm áp… từ tốn… chậm rãi…. Bạch Vĩnh có chút khó chịu, cơ thể nhúc nhích ngọ nguậy hòng tránh né, nhưng Đoạn Dịch lại nhẹ nhàng phun ra vài chữ: “Chúng ta bắt đầu nào.” Hơi thở mị hoặc tung bay mơn trớn khiến gương mặt hắn vốn hồng lại càng hồng thêm. “Bắt đầu…” Nam nhân mông lung thắc mắc: “Bắt đầu cái gì… a…. chờ chút!” Vứt bỏ tiếng hét thảm thiết ngoài tai, Đoạn Dịch nhanh chóng đem cự vật to lớn của mình chôn vào mật huyệt mị hoặc kia. “Thân thể Vĩnh Vĩnh thật tuyệt!” Nam tử vô thức cất giọng khen ngợi, hoàn toàn không quan tâm nam nhân dưới thân đang đau đến rớt nước mắt mà tiếp tục quất xuyên liên tục. “Chậm đã… a… đừng…” Va chạm mãnh liệt khiến nam nhân không thốt nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể há mồm thở dốc. Tiếng rên rỉ *** mỹ tràn ngập khắp gian phòng. “Đừng a… ư…. chậm… chậm chút đi…” Tốc độ quất xuyên dường như đã vượt qua sức chịu đựng của nam nhân, hắn có cảm giác toàn bộ nội tạng tựa hồ đã bị đâm thủng: “Ưm a…”   Từng trận khoái cảm hút hồn dâng trào theo luồng tê dại đau đớn khiến Bạch Vĩnh trầm luân không xác định được bản thân đang chìm nổi giữa thiên đường hay địa ngục. “Ư a!” Chớp mắt, Bạch Vĩnh bỗng kẹp chặt làm hại Đoạn Dịch tiết ra. “…” Trong tích tắc ngắn ngủi, bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến dọa người. Tiêu rồi…. Bạch Vĩnh biết Đoạn Dịch đã tức giận. Lúc Đoạn Dịch nổi nóng, chung quy người chịu khổ vẫn chỉ có mình hắn thôi… Nhớ lại thái độ Đoạn Dịch đối xử với hắn suốt quãng thời gian trước, Bạch Vĩnh như chim sợ cành cong, vô thức run rẩy cả người… Gắt gao nhắm chặt làn mi, căng thẳng chờ đợi giây phút trừng phạt rơi xuống. Kỳ lạ ở chỗ, Đoạn Dịch lại duỗi tay về phía phân thân Bạch Vĩnh, nhẹ nhàng vuốt ve đùa giỡn. “A…” Khoái cảm kích thích liền truyền tới. “Vĩnh Vĩnh kêu thật dễ nghe.” Đoạn Dịch ôn nhu cười cười: “Ngươi còn chưa phát tiết đúng không…” “Hả?” Bạch Vĩnh trừng lớn hai mắt khó tin, thần trí hoang mang chẳng biết hành động thế nào cho phải… Đoạn Dịch… bị sao vậy… “Không cần sợ hãi…” Thanh âm Đoạn Dịch tràn đầy tự trách xen lẫn xót xa: “Ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn Vĩnh Vĩnh nữa….” Cởi trói cho Bạch Vĩnh, Đoạn Dịch xoay người hắn lại. “Đoạn Dịch…?” “Sau này hãy gọi ta là Dịch…” “Dịch?!” Trước tên gọi quá mức thân mật, Bạch Vĩnh vô cùng kinh hách. Dù gì Đoạn Dịch cũng chưa từng cho phép bất cứ ai gọi hắn là Dịch…. ngay cả Lục Triệt cũng không ngoại lệ… Đang lúc Bạch Vĩnh sững sờ thì Đoạn Dịch bỗng ngậm lấy phân thân hắn. “Ngươi làm gì…?!” Bạch Vĩnh cố gắng giãy ra, song bị bàn tay cứng rắn của Đoạn Dịch kìm giữ chặt chẽ. “Đương nhiên là… giúp Vĩnh Vĩnh phát tiết rồi….” Đôi mắt xanh lam tràn ngập ý cười, Đoạn Dịch lúc này, trông càng đầy mị lực hấp dẫn… “Đừng! Ư a… đừng như vậy! Dịch…. ư a… không được… a a a a….” Bạch Vĩnh hét lên chói tai rồi phun dòng chất lỏng mà đạt cao trào… Đoạn Dịch hớn hở hài lòng như mở cờ trong bụng. Vĩnh Vĩnh… Rốt cục ngươi cũng chịu gọi ta là Dịch. Từ nay về sau… Ngươi chỉ thuộc về mình ta…. ๑۩۞۩๑ Hoàn ๑۩۞۩๑