Đi? Đi đâu? Đương nhiên không phải ra mở cửa tiếp đón Hoàng Phủ Thiên Hách vào phòng sau đó mọi người sẽ cùng nhau ngồi xuống tán gẫu ăn hoa quả rồi, Diệt Thiên trực tiếp kéo Lâm Cửu đến cửa sổ phía sau nhảy ra ngoài chạy đi, lúc này nghênh đón Hoàng Phủ Thiên Hách chỉ còn vẻn vẹn một toà viện tử trống không mà thôi. Vạn dặm không một bóng mây, trời xanh như tẩy, vàng tơ xanh nhạt, nhợt màu tím phớt, vạn vật như được tiếp thêm năng lượng bừng bừng sức sống. Dòng suối quanh co uốn lượn chảy róc rách róc rách, như một chú rắn nhỏ vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ đông dài đằng đẵng, uốn sóng thân mình chậm chạp trườn về phía trước. Đốt lên đống lửa bên dòng suối, Lâm Cửu mặc bộ bạch thường đang ngồi trên cỏ nướng thỏ hoang, dã ngoại nướng thịt hay gì gì đó là những thứ y thích nhất. Tiểu thối miêu đã lành thương tiếp tục nằm soài bên cạnh với cái mặt thối thối, thỉnh thoảng lại lặng lẽ liếc nhìn người nam nhân nào đó mất hết cả hình tượng chăm chăm nhìn vào con thỏ hoang đang nướng mà chảy nước miếng, trong lòng vừa phức tạp lại lộn xộn… Chỉ mải “chăm sóc” cho dã vị*(món ăn được làm bằng thịt chim muông thú rừng) nên đương nhiên Lâm Cửu cũng không chú ý tới những cái nhìn trộm của Tiểu thối miêu, sau khi từ Cửu Thiên Khách Điếm đi ra Diệt Thiên liền đưa bọn họ đến một khu rừng nhỏ, sau đó giống như ảo thuật gia lấy ra con Tiểu thối miêu đã lành thương ném cho Lâm Cửu, rồi không biết chạy đi đâu, chỉ bảo Lâm Cửu ở đây chờ hắn. Vì thế sau chưa đầy mười giây đứng đợi Diệt Thiên, Lâm Cửu liền nhảy đi tàn sát tiểu động vật trong rừng, từ sáng đến giờ y chưa ăn cái gì, lúc này bụng đã đói cồn cào. Thỏ rừng được nướng chín toả ra một mùi thơm ngát ngất ngây lòng người, Lâm Cửu bất chấp cái nóng xé ngay một miếng thịt thỏ nếm nếm, thoả mãn gật gật đầu, lại xé một cái đùi thỏ đưa cho Tiểu thối miêu, sau đó mình cũng tự cầm một cái đùi đưa lên miệng gặm. Tiểu thối miêu nhìn chân thỏ lại nhìn Lâm Cửu vốn mất hết hình tượng gặm thịt, nhe nhe răng cúi đầu cắn lên, hắn đường đường là Thú Vương, đến cuối cùng lại để một tên phàm nhân đáng ghét tới cứu, phàm nhân ngu xuẩn, chỉ với mấy cái bản lĩnh cỏn con kia mà cũng đòi khoe ra, ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Bổn vương mới không cần ngươi tới cứu! Tiểu thối miêu giữ chặt lấy cái chân thỏ vùi đầu cắn từng ngụm từng ngụm như để trút cơn giận. Chẳng được bao lâu đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một trận ho khan kịch liệt, sau đó một mẩu xương chân còn lại của con thỏ rơi ngay trước mặt hắn. Phàm nhân đáng ghét này lại đang làm cái trò quỷ quái gì đây? Tiểu thối miêu giận dữ ngẩng đầu lên, nhìn vào Lâm Cửu giống như là bị sốc mà mãnh liệt ho khan, thấy người sau mở trừng hai mắt nhìn về phía trước, Tiểu thối miêu cũng theo tầm mắt của Lâm Cửu mà quay ra nhìn, trên khuôn mặt thối thối đầu tiên là lộ ra khó chịu, sau đó là khinh thường mà oán thầm: [Ma đầu đáng ghét, xuất hiện từ lúc nào không biết? Hừ, cho dù có thay đổi quần áo và màu tóc, không phải vẫn là cái tên ma đầu đáng ghét khó coi lại xấu xí kia sao. Thối Lâm Cửu, thối phàm nhân, tên hỗn đản thuỷ tính dương hoa, tên thối ma đầu đó có cái gì đẹp đâu chứ, ánh mắt trừng lớn như vậy làm gì!] Lâm Cửu cảm thấy thực may mắn là mình đã gặm hết thịt trên đùi thỏ, bằng không rơi xuống đất rất lãng phí a! Đại ma đầu thối Diệt Thiên không khỏi cũng quá doạ người đi, té ra vừa rồi biến mất là để đi thay đồ ha, thế nhưng hoàn toàn… hoàn toàn không giống như một tên Đại ma đầu a, lại càng như là… cái gì ý nhỉ… Thánh mẫu? Thần côn? Hay vị thần tiên sau lưng lấp lánh hai chữ 《Từ bi》? Lâm Cửu đã hoàn toàn bị Diệt Thiên sau khi thay đồ dọa đến ngu người.