Phàm nhân ngu ngốc, sao ngươi lại ngốc như vậy, ngốc như vậy, ngốc như vậy, ngốc như vậy! Mạng của ngươi là của bổn vương, máu của ngươi là của bổn vương, ai cho phép ngươi bị đám quấy rối này gây thương tích? Ai cho phép ngươi hộc máu? Có điều —— đàn quấy rối này cư nhiên dám đả thương người của bổn vương, quả thực là tự tìm đường chết! “Ngao ô ——” Hai mắt đỏ thẫm tựa như ngọn lửa rực cháy, ánh mắt nóng rực nhuốm nộ ý cực độ, khiến cho từng người liên quan đều sinh ra sợ hãi, hai tay nhịn không được khẽ run rẩy, hai chân mạc danh kì diệu cảm thấy yếu đuối vô lực, sự sợ hãi trong nội tâm như mặt nước phẳng lặng mờ mịt chung quanh. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng trước mặt họ chỉ là một con mèo không chút bắt mắt, thế mà trong nháy mắt, ba người trực tiếp đối diện với Tiểu thối miêu lại cảm thấy như trước mắt bọn họ không phải là một con mèo nhỏ bé, mà là… mà là khổng lồ vô cùng, sự tồn tại to lớn có được uy nghiêm khiến người khác không thể đối diện. Khí thế như vậy khiến người ta cảm thấy sợ. Con mèo này, người này, rốt cuộc là thứ quỷ gì? Bọn họ rốt cuộc đã chọc tới thứ không nên dây vào gì đây? Nhưng mà tên đã lên dây không thể không bắn, trước có cái chết của Tam vĩ hồ ly, sau thương tích do Lâm Cửu bị đánh lén, cho dù bên nữ tử hay bên Lâm Cửu đều hiểu được một việc, bọn họ lúc này tất có một bên phải chết. Nếu tên Lâm Cửu ngu ngốc không có cách nào xuống tay, vậy để bổn vương đến là được rồi, cho dù có đánh cuộc phá tan giam cầm nguy hiểm này cũng muốn để đám phàm nhân vô tri này nếm thử hương vị hối hận cùng tử vong là như thế nào. Rõ ràng là một con mèo con không có gì bắt mắt, nhưng tiếng kêu phát ra từ miệng lại chứa khí thế cường đại như làm cho trời sập đất rung, thân hình nho nhỏ chắn trước Lâm Cửu bị thương, Tiểu thối miêu nhẹ nhàng cắn răng cùng ba người đối địch, một tầng sức nóng nhàn nhạt bốc lên quanh thân, không khí xung quanh như bị sức nóng này thiêu đốt tới méo mó. Hết thảy những điều này thoạt nhìn có vẻ vô cùng quỷ dị, mọi người bất tri bất giác cảm thấy oi bức quỷ dị, cứ như dưới chỗ ngồi đặt một cái lò lửa đang nướng bọn họ vậy. Hoàng Phủ Thiên Niên vẫn bình tĩnh ngồi ở bao sương khẽ híp híp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nam tử đứng tại chỗ lung lay sắp đổ phía sau Tiểu thối miêu, chén trà bên cạnh “cành cạch” một chút rơi vỡ trên mặt đất, nước trà bắn tung toé, dính cả vào góc áo của hắn. Liên hoa ấn kí… cư nhiên là người nam nhân hắn gặp trong miếu. “Bệ hạ?” Nghe thấy tiếng chén trà rơi vỡ, một ảnh vệ như gió từ trong bóng tối đi tới quỳ gối trước mặt Hoàng Phủ Thiên Niên chờ mệnh lệnh, bọn họ vẫn luôn đi theo bên người hoàng đế nên bọn họ rất hiểu thói quen xử sự của Hoàng Phủ Thiên Niên. Trầm ngâm một lát, Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn trong tràng thản nhiên nói: “Cứu người ra.” Sau khi ánh mắt dừng trên người Lâm Cửu một hồi, Hoàng Phủ Thiên Niên không khỏi hướng ánh mắt nhìn về phía Tiểu thối miêu tựa hồ đang phát sinh biến hoá nào đó, giữa hai đầu lông mày nổi lên lơ lửng một cỗ nghi vấn nhàn nhạt. “Vâng!” Ngay lúc ảnh vệ đang chuẩn bị hành động, trên bầu trời đột nhiên truyền tới một hồi rồng ngâm, mà đồng thời cái oi bức quỷ dị kia cũng biến mất vô tung.