Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 17 : Hắn không có khả năng đánh nhau

Bởi vì lời nói của Mạc Vong, cuộc tỷ thí này chưa sinh ra đã bị bóp chết. Hơn nửa giờ sau, thanh niên kiên trì gội đầu tắm rửa vừa mặc xong quần áo quỳ một gối xuống trước mặt cô gái, ngữ điệu cung kính nói: “Ma vương bệ hạ, xin tha thứ cho sự thất lễ lúc trước của tôi.” ”Không, không có việc gì.” Dù sao đây không phải lần đầu tiên cô thấy đàn ông không mặc quần áo. QAQ Mẹ ơi, con gái mẹ đã bị làm bẩn rồi... ”Xin cho phép tại hạ tự giới thiệu, tên của tôi là Grays • Coletasman • Y Sở Nhĩ Đạt • Garifu • Isolde • Garson • Bernardine • Buck (ở giữa bỏ bớt ba bốn trăm chữ) • Brendel, là người thừa kế đời thứ 19 của gia tộc Brendel. Lấy tên của ma thần đại nhân thề, từ nay về sau, nhất định dốc hết toàn lực hầu hạ bệ hạ, luôn luôn không rời. * Cái tên khó đổi sang tiếng Anh quá nên chỗ nào không đổi được thì mình ghi Hán Việt. “......” Tên người này cũng dài thái quá rồi. Mạc Vong im lặng hộc máu, “Về, về sau tôi gọi anh là Grays được chứ?” Nếu mỗi lần gọi hắn đều phải thuật lại đoạn thoại này... Hoàn toàn không có cách câu thông được chứ? Hơn nữa nếu có việc gấp gọi hắn, chờ nói xong tên chỉ sợ hết thảy đều chậm. ”Đương nhiên không có vấn đề gì.” ”Vậy là tốt rồi.” Đây xem như là tin tức tốt nhất nghe được trong đêm nay.” ”Bệ hạ, nếu nói...” ”Hả? Cái gì?” ”Ngài thấy dáng vẻ hiện tại của tôi có tao nhã hay không?” Thanh niên đứng lên, kéo kéo áo sơ mi, lại xách xách quần, hơi rộng một chút. ”Ừm, đúng là hơi rộng.” Mạc Vong gật đầu, “Bởi vì không biết sẽ triệu hồi ra ai, cho nên trong nhà không chuẩn bị quần áo phù hợp, chỉ có thể phiền anh tạm chấp nhận, không sao chứ?” Nhưng mà, người này vừa nhìn đã biết là một cậu ấm, thật sự không thành vấn đề sao?” ”Đương nhiên.” Thanh niên đặt tay lên chỗ trái tim, mỉm cười đáp lại, “Chỉ cần là bệ hạ ngài cho, dù là cái gì tôi cũng vui vẻ nhận lấy.” ”Vậy thì tốt quá rồi.” Mạc Vong thở phào nhẹ nhõm, “Nhưng quần áo của Esther anh mặc thật không hợp, bây giờ tôi đưa anh đi ra ngoài mua vài thứ.” Tuy thân cao không sai biệt lắm, nhưng Grays rõ ràng gầy hơn Esther. “... Esther?” Khuôn mặt tươi cười tao nhã của Grays bỗng hiện lên vẻ mặt như sấm sét vang dội. “......” Sao, sao vậy? Lại đột nhiên biến sắc mặt, thật đáng sợ! QAQ ”Bệ hạ, ý của ngài sẽ không là...” Một tay xoa trán, thanh niên tựa hồ bị đả kích vô cùng. “Tôi đang mặc quần áo của tên kia?” “... Đúng là như vậy, nhưng không phải anh nói không thành vấn đề ư?” Thanh niên gật đầu: “Tôi đã nói ‘không thành vấn đề’...” ”Vậy thì...” ”Mới là lạ!!!” Hô to một tiếng, hắn đột nhiên vươn tay nhanh chóng lột quần áo của mình. ”Dừng tay!” Mạc Vong che mắt, người này cuồng lộ thể hay sao! ”Bệ hạ, có chuyện gì?” Esther vừa rồi không biết đi đâu kịp thời chạy tới, thấy tình huống trước mắt, lập tức quát, “Dừng tay, Grays, đừng có hành vi đê tiện làm bẩn mắt của bệ hạ.” ”Câm miệng! Esther, đây tuyệt đối là chủ ý của ngươi đúng không?” Grays cởi áo sơ mi ném xuống đất, “Kẻ đê tiện nhà ngươi, lại dùng phương thức này để vũ nhục ta. Sự sỉ nhục này, phải dùng máu tươi của ngươi để rửa sạch!” ”Máu tươi của ta?” ”Đúng vậy! Esther Kroos Dell, đến phân thắng bại đi!” Khi nói, lòng bàn tay của thanh niên không biết đã hội tụ hào quang màu tím từ lúc nào. ”Grays, quên lời thề của ngươi rồi sao?” Trái với sự “nhiệt huyết” của đối phương, ngôn ngữ của Esther giống như một chậu nước đá, “ào ào” đổ xuống đầu Grays, “Trừ phi bệ hạ cho phép, giữa người thủ hộ không được phát sinh tư đấu, ngươi quá vô lễ rồi.” “......” ”Hơn nữa, quần áo kia tuy rằng đúng là thuộc sở hữu của ta, nhưng ta chưa từng mặc.” “......” ”Đối với vật phẩm trân quý bệ hạ ban tặng, ngươi là đối đãi như vậy ư? Grays, ngươi thật sự có tư cách trở thành người thủ hộ sao? Hiện tại ta vô cùng hoài nghi điểm này.” Esther cúi người, nhặt lên áo sơ mi và khuy áo rơi trên đất, gấp lại cẩn thận rồi quỳ một gối xuống trước mặt cô gái, “Bệ hạ, xin cho phép ta tự mình dạy dỗ kẻ vô lễ này.” Cô gái trợn mắt há mồm nhìn hai người giao chiến mà ngẩn người, lúc này lập tức giảng hòa: “Đây cũng không phải chuyện lớn gì, hay là quên đi?” Mẹ ơi, cô hoàn toàn không muốn xem đánh nhau được chứ? QAQ Esther lắc đầu, khẳng định nói: “Không, bệ hạ, điều này liên quan đến ý nghĩa tồn tại của Grays, là vấn đề vô cùng nghiêm trọng.” ”Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ?!” Grays cười lạnh, “Nói trước, ai thua liền mất đi tư cách người thủ hộ, từ đây phải rời xa bệ hạ!” ”Ta cự tuyệt.” Grays cười đắc ý: “Sao vậy, sợ rồi ư?” ”Không.” Esther lắc đầu, bình tĩnh đáp lại, “Chỉ cần có thể canh giữ bên người ma vương bệ hạ, ta liền không e ngại chuyện gì. Nhưng, có được tư cách hay không thì chỉ có bệ hạ mới quyết định được, ta không có tư cách xen vào.” “... Bớt dong dài!” Vì thế, hai người đàn ông bắt tay (lầm rồi) tới phòng chứa đồ đánh nhau. Mạc Vong khóc không ra nước mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng hai người, hi vọng bọn họ đừng đánh nhau quá kịch liệt, tuy kinh tế tương đối dư dả, nhưng cô cũng không có nhiều tiền đến mức có thể gọi người tới sửa phòng ở bất cứ lúc nào. “... Quên đi, mình nên đi ra ngoài mua quần áo thì hơn.” Hi vọng lúc trở về ngôi nhà này còn tồn tại. Cái này gọi là gì? Một bộ quần áo gây ra thảm án? Nhưng mà... Mua quần áo phải mang theo không ít tiền, nếu như rơi tiền thì sao? Dựa theo rp [1] của cô, xảy ra chuyện này đúng là bình thường, nhưng lại không thể nhờ Thạch Vịnh Triết giúp, một “anh họ” đã đủ khiến hắn hoài nghi, lại thêm một người khẳng định sẽ truy cứu đến cùng. Dù sao “em họ giúp anh họ mua bộ quần áo” cũng thật quỷ dị. [1] Nhân phẩm. A? Đó là cái gì? Lúc này cô gái mới chú ý tới, cạnh cửa đặt một gói to, cô tò mò đi qua mở, phát hiện bên trong là vài bộ quần áo mới mua, ngay cả áo ngủ cũng có. Cho nên nói, vừa rồi Esther rời đi để làm việc này sao? Tên kia thật đúng là... So sánh mà nói, Grays liền... Mạc Vong lắc đầu, thấy thời gian còn sớm, cắt đi nhãn mác của quần áo, tới phòng tắm giặt sạch một lần sau đó bỏ vào máy giặt cho khô. Trong đó áo ngủ lựa chọn sấy khô, mà các quần áo khác phơi ra ngoài ban công. Nhắc tới cũng khéo, khi cô lấy áo ngủ đã sấy khô hơn nữa cũng tản ra mùi xà bông nhàn nhạt từ trong máy giặt, cửa phòng chứa đồ cũng mở ra. Thiếu nữ quay đầu lại, chỉ thấy một thân hình cao ngất chậm rãi đi ra. Đợi chút, một người? Mạc Vong chần chừ ôm áo ngủ đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Tên kia đâu?” Esther chỉ vào phòng chứa đồ, lập tức cũng nhỏ giọng đáp lại: “Bệ hạ, Grays đang chờ đợi quyết định của ngài.” ”Hả?” ”Xin đừng băn khoăn quá nhiều, trực tiếp nói ra đáp án của ngài với hắn là được.” “... Tôi đã biết.” Cô gái ôm chặt quần áo trong lòng, do dự một lát mới dè dặt đi vào trong phòng chứa đồ, bên trong bụi bậm như cô nghĩ, may mà đồ dùng cũng không bị hư hao gì. Thanh niên đang quỳ giữa phòng, hai tay của hắn chống ở phía trước, đầu cúi xuống, tóc dài màu tím xinh đẹp buông xuống đất. Không biết có phải ảo giác hay không, Mạc Vong cảm thấy sợi tóc của hắn cũng cảm ứng được tâm tình của chủ nhân nó, có phần ảm đạm. —— Nói sao đây? —— Thoạt nhìn giống như con chó đánh mất cục xương, có chút đáng thương. ”Grays?” Cô cúi xuống nhỏ giọng gọi. “......” ”Grays Brendel?” ”Grays • Rhys • Coletaffa • Garver...” Ừm, kế tiếp là gì nhỉ? QAQ Không được, hoàn toàn không nhớ rõ! Thanh niên không ngẩng đầu, tay vừa vẽ vòng tròn vừa đáp: “Không phải là Coletaffa, là Coletasman, không phải Garver là Garifu, hơn nữa, giữa hai tên còn có Y Sở Nhĩ Đạt.” ”Thật, thật xin lỗi.” Mạc Vong áy náy nói nhỏ, “Nhưng, nhưng anh đúng là lợi hại, tên dài như vậy còn có thể nhớ rõ.” ”Bởi vì tất cả đều là tên tổ tiên tôi.” ”Hả?” ”Đây là truyền thống của gia tộc Brendel —— người thừa kế mới của mỗi đời nhất định phải kế thừa toàn bộ tên gia chủ.” ”Ý của anh là...” Mạc Vong dường như hiểu ra cái gì, “Grays mới là tên chân chính của anh, Brendel là họ anh, mà một đống lớn ở giữa... đều là tên của tổ tiên anh?” ”Vâng.” ”Thì ra là thế.” Nhưng khi đi học người này nộp bài tập thế nào? Đi thi thế nào? Ít nhất phải mất mấy chục phút để viết tên. Ôi, sao đột nhiên cảm thấy thật ưu thương? Cô vội vã chuyển đề tài, ho nhẹ một tiếng, cầm áo ngủ đưa cho thanh niên, “Nếu không để ý...” “... Đây là?” Tay đang vẽ vòng vòng dừng lại. ”Là...” Mạc Vong muốn nói là quần áo Esther mua về, nhưng vừa nhớ tới người này xù lông hai lần đều vì người ta, cho nên sáng suốt không tiếp tục đề tài này, “Là áo ngủ, đã giặt hơn nữa đã sấy khô. Đúng rồi, là vừa mua về, rất sạch sẽ, cũng rất vừa người... Có lẽ thế.” “... Là cho tôi sao? ”Ừm.” Cô gái gật đầu. ”Bệ hạ...” ”Cái gì?” Nhào tới, ôm đùi! ”Bệ hạ, sự khoan dung của ngài có thể so với nhật nguyệt!!!” “......” Mạc Vong nghẹn lời không nói gì, cúi đầu nhìn chăm chú vào một thanh niên nào đó đang rơi hàng lệ như sợi mì, rốt cuộc hắn đang cảm động vì cái gì? ”Tôi, tôi, Grays nên báo đáp ân tình này của ngài thế nào, không chỉ không thủ tiêu tư cách người thủ hộ của tôi, lại còn cho tôi...” “... Không, không cần.” Buông tay là được rồi! ”Không! Làm ơn để tôi báo đáp ngài! Nếu không tôi...” “... Tôi đã biết, vậy thì dọn sạch căn phòng này đi!” Nói tóm lại, buông tay ra! ”Tôi hiểu rồi!” Mạc Vong thở phào nhẹ nhõm, lúc này rốt cuộc có thể buông tay chứ? Rồi sau đó chỉ thấy người này kéo ống quần của cô, lau nước mắt nước mũi, nghẹn ngào nói: “Bệ hạ ngài... Tôi thật sự vạn phần cảm kích...” “......” Thật sự là đủ. Mạc Vong im lặng nhìn trời, cuối cùng cô đã hiểu, tao nhã chỉ là ảo giác, người này hoàn toàn là cậu ấm bị chiều hư còn chưa lớn lên mà thôi. Cánh cửa vốn đang mở của phòng chứa đồ không biết lúc nào thì bị đóng lại. Mà thanh niên luôn đứng im bên ngoài, lúc này đang bước chân rời đi, đi được vài bước, hắn bỗng dừng lại, im lặng quay đầu, cũng không biết nhìn thấy hay nghĩ tới cái gì, khóe miệng nhếch lên tạo thành một độ cong thật nhỏ. Nếu lúc này Mạc Vong nhìn thấy đối phương, sẽ kinh ngạc phát hiện —— trên mặt Esther là một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.