Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, cố tình nói sang chuyện khác: “Cho nên mật đạo này có thông với huyệt đá?” Trương Khải Sơn gật đầu: “Huyệt đá còn gọi là nhai táng, cách mai táng này thông thoáng hơn so với các cách mai táng khác, có thể bảo tồn thi thể lâu hơn không bị thối rữa.” Nói xong, hắn ra hiệu bảo Chung Thanh và Ngô Lão Cẩu cùng đi qua đống tàn thi bên cạnh, chỉ vào cái mũ đồng bên trên nói: “Nơi này không khí rất khô thoáng, cho nên thi thể này không bị hư thối, mà chỉ bị phong hoá, trên bề mặt nón đồng cũng không vì ẩm ướt mà chuyển thành đồng xanh, có thể bảo trì trạng thái nguyên thuỷ nhất.” Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày: “Nếu bọn họ là người làm công, sao lại mặc áo giáp của võ sĩ thời ấy?” Trương Khải Sơn nhìn y một cái, nói: “Bởi vì bọn họ vừa là người làm công, vừa là võ sĩ.” Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, rất nhanh hiểu được ý của hắn: “Những người làm công này trước khi chết, chính là những người biết bí mật này của Hoàng đế, cho nên mới không thể không chết ở đây?” Trương Khải Sơn không nói nữa, mà đứng lên: “Đến lúc đó sẽ biết.” Ba người đi, Trương Khải Sơn đi đầu, Ngô Lão Cẩu ở giữa, Chung Thanh phía sau, hướng theo con đường lát gạch. Vết thương trên người Ngô Lão Cẩu tuy không nghiêm trọng, nhưng chỗ da bị kiến đen cắn lúc này trở nên tê tê ngứa ngứa, rất là khó chịu. Khó chịu hơn chính là, y phát hiện trước mặt hai người chủ phó nhà Trương Khải Sơn, mình thường trở thành kẻ được bảo vệ. Từ khi nào trở nên như vậy? Y phát hiện từ lúc đến Bắc Kinh, mình vẫn luôn trở thành một người mơ mơ hồ hồ, nếu là trước kia thì tuyệt đối không thể xảy ra. Không nói đến cùng người khác hạ đấu đều là y khống chế thế cục, dù là hạ đấu một mình y cũng sẽ không bao giờ đem tính mạng của mình giao cho bất kỳ ai khác. Quả nhiên là mình quá mức tin tưởng Trương Khải Sơn? Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên đau đầu không rõ nguyên nhân, cứ như vậy đi tiếp thì cũng không tốt, ỷ lại vào người khác cũng không phải là tác phong của y. Đúng lúc này, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng ‘Ngũ gia’, cực kì giống âm thanh lúc ở bên ao nước và lúc tiến vào huyết tế trường. Y sửng sốt, đang định nói, đã thấy Trương Khải Sơn phía trước đột nhiên xoay người lại, nói với y: “Ta cũng nghe thấy rồi.” Ngô Lão Cẩu xoay người nhìn qua Chung Thanh, thấy Chung Thanh cũng gật gật đầu. Y nhíu nhíu mày, nói: “Hai lần trước chỉ có tôi nghe được, lần này các người cũng nghe được rồi, chứng tỏ chúng ta đang ở rất gần thứ đó.” “Cẩn thận một chút, theo sát ta.” Trương Khải Sơn gật đầu nói, để phòng ngừa vẫn bảo Ngô Lão Cẩu lấy đoản kiếm ra để phòng thân, đồng thời bản thân hắn cũng rút súng ra. Không khí tứ phía bỗng trở nên khẩn trương, Ngô Lão Cẩu cảm thấy mình có chút chuyện bé xé ra to, cười nói: “Có thể là trò đùa dai của ai đó không chừng, bằng không thì tại sao cứ phải gọi tên của tôi, chưa bao giờ nghe gọi những người khác….” Y đi ở giữa không bật đèn, khi nói chuyện không chú ý Trương Khải Sơn phía trước đột nhiên dừng lại, đập vào lưng hắn một cái. Đang định hỏi có chuyện gì, liền phát hiện Trương Khải Sơn bỗng quay lại che kín miệng mình, giơ tay ý bảo Chung Thanh tắt đèn, ba người nhanh chóng dựa vào vách tường nghe ngóng động tĩnh xung quanh. “Có người.” Trương Khải Sơn bên tai hạ giọng nói. Trong bóng đêm chờ đợi một lúc, quả nhiên không xa đó truyền đến thanh âm trò chuyện của một nam một nữ. “Chờ một chút, bọn họ sẽ nhanh đến đây thôi.” Rõ ràng là giọng của A Tĩnh. “Cô xác định bọn họ sẽ đi đường này?” Nghe giọng này đúng là của Trương Ngọc Lân. “Nếu không phải toàn bộ, ít nhất cũng có vài người sẽ rẽ vào đường này.” “Cô đã sớm biết con thi nhộng kia hấp thu huyết khí sẽ gây ảnh hưởng đến Phật Gia, cho nên mới để cho huyết nhộng phát huy tác dụng trước?” Trương Ngọc Lân nói: “Nếu bọn họ không kịp thời ngăn thi nhộng phá kén, cô không sợ củi chúng ta kiếm ba năm bị thiêu huỷ trong một giờ?” “Tiền đặt cược của tôi luôn đặt ở đúng người, nếu bọn họ thất bại, coi như mắt tôi bị mù. Hơn nữa chỉ có thế, Đại Bảo sắp chết mới có thể kéo dài sinh mạng.” A Tĩnh dừng một lát, bỗng nhiên nói: “Huống chi, con chó nhỏ còn đang ở chỗ tôi, chủ nhân của nó sẽ không để nó phải chết chung với tôi đâu.” Ngô Lão Cẩu nghi ngờ, dựa theo lời của A Tĩnh, chẳng lẽ bọn họ đem Đại Bảo đặt vào trong giáp đồng là vì muốn hắn sống tiếp? Nhưng nhìn hắn lúc đó, nếu không kịp thời lôi hắn ra khỏi giáp đồng, chỉ e là đã chết trong mộ thất rồi. Lúc này, con chó nhỏ đột nhiên sủa ‘gâu’ một tiếng. Sau đó là tiếng cười của A Tĩnh: “Xem ra là chủ nhân đã đến.” Ngô Lão Cẩu giương mắt nhìn hàng lông mày đang nhíu lại của Trương Khải Sơn, dùng ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi. Nhưng hiện tại nếu đã bị phát hiện, cũng không cần phải tiếp tục trốn nữa. Y đang định bước ra, lại phát hiện bàn tay Trương Khải Sơn đang nắm tay y không cử động. Lúc này, một thứ lạnh lạnh nhớt nhớt bỗng lướt qua chân y. Ngô Lão Cẩu đổ một thân mồ hôi lạnh, y đột nhiên nghĩ ra lúc nãy vì sao Tam Thốn Đinh lại sủa, đó là thanh âm báo động, là muốn nói cho y biết xung quanh có nguy hiểm! Mà cái thứ xẹt qua chân trơn trơn nhớt nhớt đó, là rắn!