Hạ đấu không chỉ cần kỹ thuật linh hoạt mà còn cần thể lực tốt. Bởi vậy, Ngô Lão Cẩu mang một thân đầy mồ hôi về nhà, chuyện đầu tiên là tắm rữa ăn cơm ngủ nghỉ, ngủ một giấc đến trời đất sụp cũng không biết, ngày hôm sau thần khí khôi phục như trước, nếu không thì có vài ngày nữa cũng không tỉnh táo nổi. Tuy nhiên, ý nghĩ này cũng không thể thực hiện như y mong muốn. Bởi vì lúc Ngô Lão Cẩu vừa vào sân gọi quản gia chuẩn bị nước nóng cơm nóng xong, y nhìn đến tên quản gia nhà mình không phải là gương mặt tươi cười nhiệt tình, miệng nói mấy câu như là ‘Ngũ gia vất vả, nước ấm đã chuẩn bị xong, còn có món thịt kho tàu ngài thích nhất’, mà là gương mặt rối bời, chỉ chỉ vào buồng trong nhẹ giọng nói: “Hoắc tiểu thư ở bên trong đã đợi mấy canh giờ rồi.” Ngô Lão Cẩu sửng sốt, tâm nghĩ không lẽ vì việc Lão Cửu Môn tổ chức tiệc mừng nàng lên chức tân đương gia mà nàng đặc biệt ghé qua đây cảm ơn trước? Chỉ là nàng chưa bao giờ mở miệng cầu y giúp, y cũng chưa bao giờ mở miệng đồng ý giúp nàng, vậy phải cảm ơn như thế nào đây? Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bước chân đã sớm đến đại sảnh, vừa nhìn, đã thấy Hoắc Tiên Cô đoan chính ngồi trên ghế, nhưng không giống là hôm nay nàng không mặc chiếc sườn xám màu nhạt giống hôm trước, hôm nay nàng mặc một chiếc sườn xám màu đỏ tía, càng nhìn lại càng cảm thấy có một khí chất không thể xâm phạm. Kỳ thật, lúc ấy Ngô Lão Cẩu từ chối hết các thiệp mời của Hoắc gia để rời khỏi Trường Sa, Hoắc Tiên Cô đã biết cơ hội của nàng đã tới. Ngô Lão Cẩu không phải dạng người dùng ích lợi là có thể mua chuộc được, chỉ có loại gan dạ sáng suốt mới có thể khiến y chú ý. Bởi vậy, nàng muốn mình trở thành người Hoắc gia đầu tiên nhìn thấy Ngô Lão Cẩu trở về —— tự nguyện trong vòng một tháng mỗi ngày đều đến thăm hỏi Ngô gia, thứ nhất là phải chiếm được sự giúp đỡ của Ngô Lão Cẩu, tranh thủ năng lực và danh khí của y; thứ hai, tự nguyện buông bỏ hết công việc lặt vặt hằng ngày của Hoắc gia để đến thăm hỏi mà không phải uỷ thác cho hạ nhân làm, cũng chứng minh được bản thân có quyết đoán, có trách nhiệm, sau này, người nắm Hoắc gia trong tay cũng không phải một người nhát cấy, cũng xem như là đánh đổ nghi ngờ của y về khả năng và thủ đoạn của nàng; thứ ba, biến bản thân thành một nữ nhân không sợ lời ra tiếng vào mà làm đến mức này, coi như đã trở thành loại người mà Ngô Lão Cẩu tín nhiệm nhất. Hoắc Tiên Cô tin tưởng người thông minh như Cẩu Ngũ gia có thể suy nghĩ cẩn thận ba điểm này, cho nên hôm đó nàng không nói gì cả, chỉ uống chén trà với Ngô Lão Cẩu rồi rời khỏi. Quả nhiên không sai, ngày hôm sau Ngô Lão Cẩu liền biến thành người ủng hộ lập trường của Hoắc Tiên Cô, lập tức những người khác trong Cửu Môn cũng nghiêng theo phía Ngô Lão Cẩu. Hoắc Tiên Cô biết, con cờ mà mình hạ đã thắng. Nhân tố không xác định duy nhất, là còn tuỳ theo người đứng đầu Cửu Môn – Trương Đại Phật Gia. Ai cũng không sờ được đến hỉ nộ ái ố của người Ngay cả nổi tiếng gần xa như Nhị Nguyệt Hồng bất quá cũng chỉ thân cận với người hơn mấy tên còn lại một chút, chỉ là cái danh không hơn không kém. Cho nên, khi nghe tin Ngô Lão Cẩu mang theo hạ nhân của Trương gia ra khỏi thành đi hạ đấu, Hoắc Tiên Cô thật sự có chút giật mình không ngờ Ngô Lão Cẩu lại vì mình là nợ một cái nhân tình với Trương Khải Sơn. Từ nhỏ chỉ toàn gặp qua những người lừa gạt nàng hoặc muốn nàng chết, Hoắc Tiên Cô thật ra chỉ là một cô nương nhỏ tuổi, đặt cạnh những người khác thì chỉ đáng tuổi ở khuê phòng thảo luận may vá ca hát, bởi vậy, khi nghĩ đến Ngô Lão Cẩu như vậy, đấy lòng bỗng nhiên có chút cảm động. Hôm nay biết được Ngô Lão Cẩu trở lại Trường Sa, vì thế sốt ruột an bài hết mấy chuyện trong nhà rồi chạy đến Ngô gia, muốn trước ngày thiết yến của Cửu Môn có thể bày tỏ tấm lòng biết ơn với Ngô Lão Cẩu. Về phần phải tạ ơn như thế nào, Hoắc Tiên Cô thật sự còn chưa nghĩ ra. Trước mắt nhìn thấy Ngô Lão Cẩu một thân gió bụi ôm Tam Thốn Đinh đi ngoài cửa vào, trên mặt khó giấu vẻ mệt mỏi, nàng không tự chủ được đứng lên, một tiếng: “Ngô……” chưa kịp thoát ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ có thể áp vào trong ngực, hồi phục lại vẻ mặt thanh lãnh, chỉ khẽ cúi đầu với Ngô Lão Cẩu, không nói gì cả. Ngô Lão Cẩu nhìn thấy thần sắc biển ảo của Hoắc Tiên Cô, trên mặt nàng vừa có chút quan tâm lướt qua. Cho dù cuối cùng chỉ chớp mắt một cái, cũng đủ khiến tâm Ngô Lão Cẩu hồi hộp, nghĩ bình thường Hoắc Tiên Cô vô cùng khó gần, vẻ quan tâm lo lắng vừa rồi có thể nói là hiếm lạ như Cửu Huyền Tiên Nữ hạ phàm. Chẳng lẽ là quẻ bói đào hoa của Tề Thiết Chuỷ là đúng, nàng muốn lấp thân báo đáp? Nghĩ rồi lại nghĩ, lại thầm mắng chính mình không có tiền đồ, Hoắc Tiên Cô vừa thăng nhiệm chức đương gia, sao lại có thể vì sự giúp đỡ nho nhỏ mà hiến thân báo đáp, sau này tranh chấp lợi ích, thậm chí khó tránh khỏi phải liều sống liều chết với nhau nữa là, đến lúc đó có thể chừa chút thể diện là đã tốt lắm rồi. Bất quá, nàng lại dẹp chuyện của Hoắc gia sang một bên mà đến gặp y cũng có thể xem như là đã cố gắng lắm rồi. Vì vậy Ngô Lão Cẩu chỉ cười cười, đi lên phía trước cung kính một tiếng: “Tiếp kiến Hoắc đương gia!” Hoắc Tiên Cô nghe những lời này thì đông cứng một chút, sau đó liền ‘cười khúc khích!” một tiếng. Băng tuyết đều tan chảy. Cuối cùng, bọn họ cũng không nói thêm gì cả, thậm chí từ đầu đến cuối Hoắc Tiên Cô cũng không nói một tiếng tạ ơn. Sau khi tiễn nàng rời Ngô gia, Ngô Lão Cẩu thở phài nhẹ nhõm một hơi, chỉ kịp than vãn với quản gia một tiếng: “Ta muốn đi ngủ!” liền trực tiếp ngã lăn ra đất.