Cửu Môn Ký Sự
Chương 167 : Trương tiểu ngũ – phần 9
Cho dù đứng đầu Trường Sa trong việc xông xáo, nhưng kỳ thật Giải Cửu không thường xuyên đi bái phỏng lắm, nhất là Trương gia.
Thứ nhất là vì giao tình của hắn và Trương Khải Sơn không sâu, thứ hai là tính cách hai bên không hợp, thứ ba là loại người làm ăn như hắn cũng không muốn bị người ta hiểu lầm là muốn trèo cao lên Thượng Tam Môn danh môn vọng tộc. A, ngoại trừ rạp hát của Nhị Nguyệt Hồng, dù sao thích nghe hát cũng chỉ là cái cớ che giấu. Bởi vậy, trừ phi là bất đắc dĩ, Giải Cửu cũng không thường đạp qua cửa lớn nhà Trương gia.
Hôm nay là một ngoại lệ.
Hôm nay sáng sớm đã có người đưa thiệp mời tới, nói là Cửu gia muốn mời Trương gia Tiểu Ngũ đến Giải gia uống trà.
Bởi vì trước khi Phật Gia đi đã từng thiện ý nhắc nhở mấy ngày nay có thể cho các người mượn Tiểu Ngũ trò chuyện, nhưng mọi chuyện đều phải cẩn thận. Bởi vậy, Trương gia quản gia cũng không cảm thấy gì ngoài ý muốn đối với cái thiệp mời này. Trên thực tế, hắn đã quyết định trong khoảng thời gian Phật Gia rời nhà, để Tiểu Ngũ ở lại Trương gia mới là biện pháp bảo vệ an toàn nhất.
Nhưng mà, hắn không lường trước được là khi vừa đọc thư xong còn chưa kịp viết thư từ chối, thì liền nghe hạ nhân báo lại là Cửu gia tới chơi.
Tuy là đã quen nhìn những người phong lãng, trong lòng quản gia Trương gia vẫn đánh một cái, sớm nghe nói từ nhỏ Cửu gia đã đi du học ở Nhật, tuổi còn trẻ nhưng làm việc trầm ổn cẩn thận, chuyện buôn bán trong nhà thì sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Cửu Gia nổi danh là thần cơ đánh cờ, cộng thêm bát gia diệu toán, hai người kết hợp lại được người ngoài đường trêu là “Thần cơ diệu toán” (khụ khụ.... (.;)), hiện giờ xem ra quả nhiên không giả.
Một khi đã vậy, sao không biết thời biết thế, cũng nhìn xem bản lĩnh của vị Cửu gia này, chỉ đến chơi với Tiểu Ngũ, hay là muốn ôn chuyện quá khứ và tương lai với Ngũ gia.
Hắn vừa nghĩ vậy, vừa cho người dẫn Trương Tiểu Ngũ ra.
Bên kia, Giải Cửu đã bước vào đại sảnh Trương gia.
“Không biết Cửu gia đích thân đến chơi, không có tiếp đón từ xa.”
Cung kính và mỉm cười trước người khác là phải làm đủ, huống chi lần này đối phương là Cửu Môn Đề Đốc nổi danh cùng Phật Gia.
Đối với người trên đường mà nói, thanh danh không phải quan trọng nhất, nhưng không thể thiếu được.
Trương Tiểu Ngũ ôm Nhu Đinh Đinh lặng lặng đứng bên cạnh nhìn hai người lớn nói chuyện, chán muốn chết.
Y không biết, bản thân mình ngày xưa cũng từng nói như thế. Lúc lần đầu tiên bước qua cửa Trương gia cầu chuyện, cái người được xưng là Ngũ gia kia cũng cố gắng che giấu nhưng lại dùng ngữ điệu kiêu ngạo ưỡn ngực nói ra thỉnh cầu của mình.
Giải Cửu bây giờ cũng vậy. Mục đích và kết quả không giống, nhưng quá trình và tâm tình thì giống. Có nhiều tâm cơ và sắp đặt, thắng được sự xa lánh và tôn kính của mọi người, kết quả cuối cùng lại có mấy người có thể thưởng thức.
May là, hiện tại y chỉ là đứa trẻ, ít nhất, trước mắt cũng không cần lo lắng cái gọi là chỗ cao đón gió rét.
Vì thế, lúc quản gia và Cửu gia bàn nhau để Tiểu Ngũ đến Giải gia một lúc, đứa nhỏ vẫn rất cao hứng mỉm cười nắm bàn tay đang chìa ra của Giải Cửu.
Dù sao, chỉ cần không phải buồn bực ở nhà là được rồi.
Hơn nữa, Cửu gia này thường đến rạp hát nghe diễn, đại ca ca cũng thích nghe diễn, cho nên hẳn bọn họ là bạn tốt đúng không?
Chỉ cần là bằng hữu của đại ca ca, chính là bằng hữu của Tiểu Ngũ, không phải sao?
Trong lòng nghĩ vậy, đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn nụ cười yếu ớt trên mặt Giải Cửu, lại nở nụ cười khờ dại sáng rực như bình thường.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
101 chương
78 chương
64 chương
81 chương