Làm thủ lĩnh quan trọng là không chỉ có thể chặn sóng to trong thời điểm quan trọng nhất, mà càng phải có dự tính trước Làm một người thủ lĩnh hoàn mỹ thì nên phải như thế. Không chờ Ngô Lão Cẩu nôn ra, Trương Khải Sơn đặt Tam Thốn Đinh xuống bên cạnh, tay kia mau lẹ rút từ gầm ghế ra một cái chậu, vừa lúc để vào trước mặt Ngô Lão Cẩu. Một loạt động tác này vô cùng lưu loát như may bay nước chảy, Ngô Lão Cẩu nhìn xong sửng sốt một lúc lâu, không còn cảm giác buồn nôn nữa, chỉ ôm cái chậu ho khan một trận, nhưng lại không nôn ra được. Trương Khải Sơn nhìn mặt Ngô Lão Cẩu khó chịu nhăn nhúm, tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng y, vỗ nhẹ hai cái, nói: “Ngủ một lát đi, sẽ dễ chịu hơn.” Ngô Lão Cẩu cũng không từ chối. Bởi vì hiện tại cảm giác này thật sự là rất con mẹ nó khó chịu, huống hồ tối hôm qua còn ngủ không an giấc, nếu hiện tại kiềm chế cơn buồn nôn, sau đó ngủ một giấc thẳng đến Bắc Bình cũng tốt, dù sao nếu nôn đầy ra xe, người bị ngạt chết không nói, nhưng Tam Thốn Đinh quen được chiều chuộng, không thể chưa hạ đấu mà đã làm cho nó xảy ra chuyện —— đây là suy nghĩ cuối cùng của Ngô Lão Cẩu trước khi rơi vào cơn mê mang. Nhưng Ngô Lão Cẩu có cảm giác ngủ không nổi, không nói đến đang bị say xe, trên đường xe cứ xóc nảy liên tục khiến người không yên. Bât quá, gối đầu cũng không tệ, tuy rằng không êm bằng gối trong nhà, nhưng chung quy vẫn rất ấm áp, chỉ có điều trên mặt có cảm giác rát rát. Trong lúc ngủ mơ, hình như xe có dừng lại một lần, Ngô Lão Cẩu mơ hồ nghe có người hỏi: “Phật Gia, phía trước….. có cần đánh thức Ngũ gia không?” Sau đó là tiếng của Trương Khải Sơn: “Không cần, để y ngủ một lát, ta đi là được rồi.” Trong dạ dày ngô Lão Cẩu cảm thấy rất khó chịu, cau mày tỉnh lại một cái lại ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh lại lần nữa, Ngô Lão Cẩu phát hiện mình đang nửa nằm sau xe, trên người còn có áo khoác của Trương Khải Sơn, Tam Thốn Đinh đang cuộn tròn trong ngực mình, mắt mở to nhìn ra cửa sổ. Trời bên ngoài đã sắp tối, nhưng bên cạnh cũng không thấy Trương Khải Sơn. Thấy Ngô Lão Cẩu tỉnh, Tam Thốn Đinh sủa ‘gâu’ một tiếng. “Ngũ gia tỉnh rồi?” Phía trước truyền đến là âm thanh của người lái xe. Ngô Lão Cẩu nghe xong giật mình, đầu óc nhất thời tỉnh lại phân nửa —– giọng nói này có chút quen tai, nhưng chắc chắn không phải người lái xe lúc sáng. Y nhanh chóng ngồi dậy nhìn vào kính chiếu hậu, kinh ngạc phát hiện lái xe hiện giờ là Chung Thanh. Chung Thanh nhìn thấy thần sắc kinh ngạc cùng nghi ngờ của Ngô Lão Cẩu, bỗng nhiên nói: “Phật Gia có dặn dò, Ngũ gia tỉnh lại là tốt. Còn khoảng một ngày đường nữa, ngài nghỉ ngơi cho khoẻ, đến Bắc Bình sẽ gặp lại mọi người.” Lúc Chung Thanh nói chuyện bốn bề sóng yên biển lặng, vừa biểu lộ ý hắn trước mắt tuân theo lệnh Trương Khải Sơn trấn an Ngô Lão Cẩu, lại ám chỉ Trương Khải Sơn không có gì nguy hiểm, mọi người sẽ gặp nhau ở Bắc Bình theo đúng kế hoạch. Nhưng nói cách khác, những lời này cũng không cho Ngô Lão Cẩu chút tin tức có ít nào, hơn nữa Chung Thanh cũng không có ý để Ngô Lão Cẩu biết thêm tại sao Trương Khải Sơn lại nửa đường phái hắn lái xe này nọ. Cửu Môn Đề Đốc đều là yêu quái. Nhưng Ngô Lão Cẩu là một con người không dễ bị lung lạc bởi những chuyện nhỏ, cũng không phải người thích chõ mõm vào chuyện người khác. Nếu hiện tại Trương Khải Sơn có ý không muốn nói, y sẽ tiếp tục kiên nhẫn chờ. Bởi vì y tin rằng, chỉ cần đến lúc, Trương Khải Sơn sẽ nói cho y những chuyện y cần biết. Theo thói quen vuốt vuốt lông Tam Thốn Đinh trong tay, khoé mắt Ngô Lão Cẩu đột nhiên thoáng nhìn qua áo khoác trên vai, cảm thấy có chút kinh ngạc, đang định ngẩng đầu hỏi, Chung Thanh nhìn qua kính chiếu hậu thấy vậy đã nói: “Đó là áo khoác Phật Gia chuẩn bị trước trong xe, trên người ngài còn một cái nữa.” Ngô Lão Cẩu sửng sốt một chút, nhưng lập tức nở nụ cười: “Cậu thông minh thật đấy.” “Tại hạ không dám nhận sự tán thưởng của Ngũ gia.” Chung Thanh nói xong cũng không nhìn vào kính chiếu hậu, chỉ chuyên tâm nhìn con đường phía trước. Quay đầu nhìn cảnh sắc đen như mực ngoài cửa sổ, đôi mắt Ngô Lão Cẩu trầm đi vài phần. Việc này quả nhiên không đơn giản như vậy. Cảm giác buồn ngủ và buồn nôn lại xuất hiện, Ngô Lão Cẩu ôm cái chậu, nôn thêm vài lần cuối cùng cũng quay về trạng thái ngủ thiếp đi. Hy vọng lần tới tỉnh lại thì đã đến Bắc Bình. Trước khi khép mắt lại, Ngô Lão Cẩu nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Tam Thốn Đinh, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ: Tại sao Tam Thốn Đinh chưa bao giờ bị say xe?