Cửu Môn Ký Sự
Chương 115
Ngô Lão Cẩu gật đầu, nói: “E là cái mộ đạo chính là thông đạo dể vận chuyện quặng sắt, mà vật dụng dùng để vận chuyển, chính là quan tài.”
Phải biết rằng, nếu người trong thôn đã dùng Vạn Gia Lĩnh làm nghĩa địa, tự nhiên có người đến dời phần mộ tổ tiên đi, thấy quan tài ra ra vào vào cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng y chưa nói rõ một điểm, chính là năm mươi năm trước ông già kia đi vào Vạn Gia Lĩnh, lúc đi ra người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng rốt cuộc không ai biết ông ta đã trải qua việc gì trong núi, sau đó liền biến Vạn Gia Lĩnh thành nơi mọi người muốn tránh còn tránh không kịp, thậm chí còn là người trong thôn từng dùng nơi đó để vứt mồ tổ tông. Ngoại trừ ông già, không ai dám bước vào lòng ngọn núi này.
Chỉ là, nếu Vạn Gia Lĩnh thật sự là một ngọn núi đầy quặng Magnetit, vậy thì vùng đất này chính là một vùng đất trù phú có thể đổi lấy vô số tiền tài. Bây giờ nó lại trở thành một dãy núi hoang khói bụi mù mịt, người duy nhất biết được bí mật này, cũng chính là người nắm giữ được cả tài nguyên của ngọn núi.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Đời người bất quá cũng chỉ là hai chữ danh lợi, nhìn thấy lợi ích trước mắt, có mấy người có thể chống đỡ được sự hấp dẫn của tiền tài?
Ngô Lão Cẩu còn có chỗ chưa hiểu rõ, nếu thật sự là ông già đó làm Đại Đầu hôn mê, rồi dẫn bọn họ đến sơn động đó. Vậy thì tại sao ông già đó lại cam nguyện đem bí mật này báo cho họ biết, mà vì sao lại chọn y?
Tuy rằng theo góc độ nào đó, biết được bí mật này trước tiên có thể khiến cho quân đội dễ dàng tiến hành sắp xếp chiến lược, giảm bớt được người tử vong Nhưng mà, mặc dù hiện tại bọn họ không biết sự tồn tại của cái mỏ này, mấy ngày sau nếu dùng la bàn ở trong núi thấy không nhạy, cũng sẽ phát hiện ra sự tồn tại của quặng Magnetit. Nói cách khác, ông ta vốn không cần phải làm vậy.
Chỉ là, cả ngày hôm đó bọn họ không gặp được ông già, nên cũng không xác nhận được nguyên nhân đó.
Nhưng vô luận là đối với an bài của quân ta hay là đối với quân địch, biết được tình báo này là một tin tức tốt.
Lúc Trương Khải Sơn báo cáo tình hình chiến đấu cho bộ tư lệnh cũng đã điều động binh sĩ lên đường, Ngô Lão Cẩu ở lại quan doanh của đội 3, nói cho Lão Vương biết trong núi có quặng Magnetit, có thể ông già kia chính là nhận vật quan trọng trong chuyện này.
Ngược lại Lão Vương cũng không nghĩ nhiều lắm. Trước mắt các sư đoàn đang bị điều động gấp gáp đến các điểm phòng ngự, bây giờ Lão Vương làm tay súng máy đứng đầu trong đại đội, cố ý đứng truớc mặt tân binh khoe khoang thực lực, đem toàn bộ *** lực chà bóng cây súng, chuyện đổ đấu cứ vậy mà quăng ra phía sau.
Quân đoàn thứ nhất và quân đoàn thứ tư làm nhiệm vụ bao vây chủ lực, phát súng đầu tiên báo hiệu sắp cùng quân Nhật giao phong chính diện vang lên vào giữa trưa hôm đó.
Sau khi tiếng súng qua đi, ngay sau đó là tiếng rầm rú của lửa đạn rung chuyển núi rừng, tiếng hí của đàn ngựa vận chuyển lương thực, đan xen vào tiếng quát tháo rát bỏng cổ họng, sau đó là tiếng chém giết rung trời.
Lúc đó, Trương Khải Sơn dẫn đầu sư đoàn 51 của quân đoàn 71 đang ẩn mình canh giữ giữa chiến hào của Đỉnh Kỳ Lân phía tây Vạn Gia Lĩnh, nhìn không thấy được cảnh tượng mưa bom bão đạn máu đổ ở khe núi phía Bắc, chỉ có cảm giác chấn động dưới mặt đất ám thị sự tàn khốc và kịch liệt của trận đánh lần này.
Ngô Lão Cẩu nhìn về Lôi Minh Cốc phía xa, chỉ thấy được khói lửa cuồn cuộn bốc lên từ thung lũng nhỏ hẹp, khói bay từng tầng từng tầng, thoáng chốc che lấp mặt trời, bây tận lên cao.
Tuy đây không phải lần đầu tiên y chứng kiến loại tình hình này, nhưng bàn tay cầm súng vẫn ướt đẫm mồ hôi, không biết là vì ánh mặt trời độc ác trên cao, hay là vì tiếng pháo đinh tai nhức óc xa xa.
Lão Vương bên cạnh cũng bày ra biểu tình nóng lòng báo thù rửa hận “Mẹ nó, rột cuộc cũng có thể ra chiến trường, thằng nào đụng phải ông ông bắn cho một phát”, cơ hồ còn cắn chặt răng.
Các chiến hữu trong đội 3 dù sao cũng đều là tân binh, lần đầu tham gia chiến đấu, khó tránh khỏi vừa có chút hưng phấn vừa có chút khẩn trương.
“Ngô đại ca, anh nói xem khi nào thì cũng ta mới gặp bọn giặc?” Đại Đầu xoa mồ hôi trên mặt, đội mũ lên, hỏi.
Từ lúc Ngô Lão Cẩu đồng ý giúp hắn giấu diếm chuyện tối qua tự ý rời khỏi vị trí canh gác, tiểu tử này đột nhiên thân cận với y hơn nhiều.
Đại Đầu chưa tới 20 tuổi, nhưng cơ thể bị thiếu dinh dưỡng cho chiến tranh trong thời gian dài, hắn lớn lên cái có giương mặt như em bé, ngoại trừ đầu lớn hơn chút, nhìn qua có vẻ nhỏ hơn tuổi thật vài tuổi. Ngô Lão Cẩu nhìn thấy bóng dáng của người chiến hữu mới hy sinh ở Từ Châu mấy tháng trước từ trong hắn, khi cùng hắn nói chuyện cũng tự nhiên không quá ngăn cách.
Y nở nụ cười, nói: “Sư đoàn của chúng ta chủ yếu là phòng ngự, nhiệm vụ là cắt đứt nguồn tiếp ứng binh sĩ của giặc. Nhìn theo tình hình chiến đấu phía Bắc, xem chừng giặc bị đánh tơi bời. Nhưng một khi binh lực của bọn hắn bị thương nặng, chỉ sợ trễ nhất là ngày mai sẽ đánh về hướng bên này.”
Lão Vương nhếch miệng cười, ôm bả vai của Đại Đầu, nhịn không được trêu ghẹo: “Đến lúc đó vừa nổ súng, tiểu tử cậu đừng có sợ đến mức đái ra quần nha, đừng làm mất mặt đội 3 của chúng ta.”
Tuy rằng Đại Đầu không lớn tuổi, nhưng rất thông minh, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Vậy hồi lúc Vương đại ca nổ phát súng đầu tiên có đái ra quần không?”
Mấy người khác trong đội đa số đều là lão binh cùng từ Từ Châu chuyển đến đây, nghe vậy nhất thời cười vang.
Trên mặt Lão Vương đã không nhịn được, vỗ đầu Đại Đầu một cái, nói: “Ông nội cậu sao mà vãi ra quần được?” Nói xong, hắn chỉ chỉ Ngô Lão Cẩu, bày ra vẻ mặt am hiểu với Đại Đầu: “Có vãi ra quần cũng chỉ có thể là Tiểu Ngô, lần đầu tiên anh mày nhìn thấy cậu ta, trong lòng kêu trời ạ, tiểu tử này nhìn y như dân trí thức, nhìn qua còn tưởng là người có học, ai dè cũng y như anh đây không đọc được một chữ.”
Ai ngờ vừa bắt đầu ba hoa, Đại Đầu cũng là một người thích nói đùa, Lão Vương lại tiếp tục vẽ ra câu chuyện khi hắn và Ngô Lão Cẩu cùng đi đến Từ Châu, sau đó lại thêm mắm thêm muối chuyện đến Vũ Hán hội hợp với sư đoàn kể qua một lần, đặc biệt nhấn mạnh chuyện hắn làm sao mà từ một tân binh trở thành một tay súng được đội trưởng Trương và Trương phó sư trưởng coi trọng, vì hậu bối mà viết nên kỳ danh làm tấm giương đẹp.
Ngô Lão Cẩu nhìn không nổi nữa, liền nhìn Đại Đầu cười to: “Đứng có tin Vương đại ca nói nhãm, tuy hiện tại hắn lợi hại, lúc trước lần đầu tiên hắn nổ súng suýt chút nữa là tè ướt đũng quần đó.”
Đại Đầu nghe vậy nhất thời nhịn không được cười thành tiếng, lại sợ sắc mặt đang đen dần của Lão Vương, nghẹn đến mức thống khổ. Mấy chiến hữu trong đội khác lại không chừa mặt mũi cho Lão Vương, lại tiếp tục cười phụ hoạ mấy cái. Mấy người anh em đều là đi ra từ trong chiến hoả cùng nhau, thường xuyên nói đùa kiểu này, ngược lại lại biến thành liều thuốc tiếng cười giảm bớt chiến sự căng thẳng.
Sinh tử của con người bất quá cũng chỉ là một cái chớp mắt, nhìn qua những quá nhiều binh sĩ tử vong, bọn họ đã học được các dùng niềm vui đơn giản để điều trị những cảm quan đang từ từ chết lặng và khát vọng được đoàn tụ với người nhà.
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên âm thầm thở dài.
Chỉ là, qua đêm nay, bọn họ lại phải làm sao đối mặt với lửa đạn xâm nhập vào địa ngục trần gian?
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
101 chương
78 chương
64 chương
81 chương