Cửu Môn Ký Sự
Chương 104
Cả quân doanh chỉ có một người có thể gọi y là Ngũ gia.
Nhưng mà trễ như vậy mà Trương Ngọc Lân còn đơn độc đén tìm y, hiển nhiên là chuyện không nhỏ. Phản ứng đầu tiên của Ngô Lão Cẩu là hắn có thể đã nhận được một ít tin tức của Trương Khải Sơn, cho nên mới cố ý đến báo cho y biết, vì thế nhanh chóng nhẹ nhàng theo đối phương rời khỏi nơi đóng quân tránh đi những người khác.
Không ngờ, sau khi nghe xong Trương Ngọc Lân nói, Ngô Lão Cẩu kinh ngạc đến mức không thể khống chế được âm lượng kêu lên thành tiếng, nhất thời ý thức được sẽ bị người khác phát hiện, lúc này mới nén giọng lại hỏi: “Bỏ thành?!”
Trương Ngọc Lân gật đầu, thấp giọng nói: “Một tháng trước hơn mười vạn quân Nhật đã có ý định bắt hết một mẻ quân đội của chúng ta ở Giang Đông, cho nên mới chặn tuyến đường sắt chủ lực Lũng Hải. Nhưng trước mắt quân đội của ta đã tránh tuyến đường sắt lui về phía tây biên giới, bây giờ đã tập kết thành công ở Hà Nam và Hồ Bắc. Cho nên, cánh quân ở Hoa Bắc và Hoa Trung của Nhật quyết định bao vây tiêu diệt Từ Châu, hôm nay chúng tôi nhận được lệnh của tư lệnh, đã chuẩn bị vứt bỏ Từ Châu, toàn quân lui về phía tây.”
Ngô Lão Cẩu đột nhiên nhớ lại lúc mới vào đây nhìn thấy quân đội thưa thớt, nhất thời giật mình: “Nói cách khác, từ đầu các người đã không định tử thủ ở Từ Châu, cho nên không sắp xếp toàn bộ binh lực ở đây?”
“Quân Nhật tấn công Từ Châu là chuyện đã đoán trước, theo tình hình chiến đấu hiện tại và hơn hai mươi vạn quân Nhật đã tiến vào Hoa Đông, buông bỏ Từ Châu có hiệu quả hơn tử thủ nhiều lắm. Hơn nữa, theo như tình báo chúng ta bắt được, quân Nhật rất có thể sẽ bắt đầu lên kế hoạch tiến công Hán Khẩu. Nếu an toàn dời đi, chúng ta sẽ tiến về Hồ Bắc, hội hợp với sư đoàn 51 ở Vũ Hán.” Trương Ngọc Lân nhìn thoáng qua Ngô Lão Cẩu, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, vết thương của Trương phó sư trưởng đang chuyển biến tốt, trước mắt đã không có gì đang ngại.”
Nói xong, dường như hắn lại nhớ đến gì, cười bổ sung thêm: “Bất quá, ngài ấy còn không biết Ngũ gia ngài không có ở Trường Sa, đợi đến Vũ Hán gặp Phật Gia rồi, xin Ngũ gia chuỷ hạ lưu nhân(chuỷ = miệng, tựa như câu ‘đao hạ lưu nhân’).”
Ngô Lão Cẩu thấy bộ dạng tươi cười không chút lo lắng của hắn, những lời này rõ ràng chỉ là trêu chọc mà thôi, lập tức lắc đầu nói: “Đêm nay cậu bảo tôi ra đây, chắc là sẽ không dơn giản như vậy. Còn chuyện gì nữa?”
Trương Ngọc Lân gật đầu, nghiêm mặt nói: “Vì không để quân Nhật chú ý, từ ngày mai, thủ quân bảo vệ quanh Từ Châu, từng nhóm sẽ lần lượt rút lui. Tôi đã sắp xếp cho nhóm các ngài là nhóm đầu tiên rời khỏi, tôi sẽ là nhóm cuối cùng, cho nên lỡ ra khỏi Từ Châu có gặp phải quân Nhật, cũng chỉ có thể dựa vào ngài và Lão Vương tự bảo vệ bản thân. Bất quá, tin chắc là huấn luyện quân đội một tháng qua có ích cho ngài, đến lúc đó chỉ cần đi theo binh sĩ, hẳn là không xảy ra vấn đề gì lớn.”
Ngô Lão Cẩu càng nghe càng nhíu mày. Đúng vậy, y cũng sợ chết, lúc trước nếu không phải vì áy náy chuyện đưa Lão Vương nhập ngũ, y thậm chí sẽ không đồng ý ở lại. Nhưng mà, nếu đã đến Từ Châu, dù không thể xưng là bộ đội chính quy chân chính, chỉ cần trên danh nghĩa trở thành một phần của quân đội, có nghĩa là y có nghĩa vụ và trách nhiệm nâng cao *** thần chiến đấu của binh lính. Huống chi trong khoảng thời gian này y và Lão Vương còn chưa giao chiến với quân Nhật một cách chân chính, nếu lại trở thành nhóm đầu tiên rút lui, vậy thì về tình về lí đều có chút áy náy, đây khẳng định cũng không phải là ước nguyện và kỳ vọng ban đầu khi Lão Vương gia nhập quân đội.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, ấn tượng của y dành cho Trương Ngọc Lân đã có đổi mới. Tuy rằng tiểu tử này đặt nặng hiệu quả và lợi ích, nhưng có tiếng tăm rất tốt với thuộc hạ, mà lại thật sự có thiên phú về quân sự, lúc trước có vài lần nhờ vào tài chỉ huy đánh du kích của hắn mà bên ta không thương vong gì nhiều.
Là nam nhân thì đều hy vọng có thể góp một phần lực vào sự tồn vong của quốc gia.
Bây giờ nghe nói thương thế của Trương Khải sơn đã khá hơn, Ngô Lão Cẩu cũng không còn buồn phiền nữa, nếu tiếp theo bọn họ sẽ gặp nhau ở Vũ Hán, vậy thì vô luận thế nào y cũng chọn cách giữ vững đến giây cuối cùng.
“Đội trưởng Trương.” Y nhìn Trương Ngọc Lân, bỗng nhiên nói: “Tôi muốn rút lui theo nhóm cuối cùng.”
Trương Ngọc Lân nghe vậy sửng sốt, hiển nhiên hắn không ngờ Ngô Lão Cẩu lại đột nhiên gọi hắn là đội trưởng Trương, hơn nữa nhìn thần sắc cũng không giống nói đùa. Hắn sợ run một lát, nhìn gương mặt thiếu đi nụ cười mà trở nên lãnh tuấn của đối phương, bỗng nhiên nở nụ cười, gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, vậy thì tôi sẽ đi cùng các người, làm nhóm cuối cùng rút lui khỏi Từ Châu.”
Mấy ngày kế tiếp, dựa theo kế hoạch lúc trước, từng nhóm quân binh suốt đêm vượt qua vòng vây của quân Nhật hướng theo Hoàng Xuyên phía tây Từ Châu mà rời khỏi. Vì thu hút sự chú ý của quân Nhật, quân đội còn lại trông giữ tại quanh khu Tiêu Huyền, trước khi quân Nhật phái quân phục kích Hoa Trung, toàn lực giúp cho binh sĩ đang rút đi.
Xe bọc thép tiên tiến và thiết bị chiến đấu của quân Nhật không phát huy được hiệu quả ở vùng núi, ngược lại bị đám thủ quân đánh du kích dương đông kích tây làm cho khổ sở không chịu nổi. Nhưng mà lần này dù sao cũng là lần đầu tiên Ngô Lão Cẩu và Lão Vương dùng súng thật đạn thật tham gia chiến đấu, tâm tình khẩn trương khỏi phải nói, lúc bắn phát súng đầu tiên suýt nữa Lão Vương đã bắn trúng người bên mình.
Theo Lão Vương, viên đạn đầu tiên lão tử bắn ra không trúng giặc, loại chuyện ngu xuẩn này có thể sẽ khiến ông già hắn dưới cửu tuyền không dậy nổi luôn.
Ẩn thân dưới mặt đất đầy bụi và trong chiến hào lửa đạn rung trời, không giống như Lão Vương, Ngô Lão Cẩu và bọn giặc không có ân oán cá nhân, ngoại trừ cảm giác khẩn trương khi gặp địch, y còn thiếu cảm giác hưng phấn khi đánh đuổi bọn giặc ngoại xâm ẩn chứa trong đôi mắt của Lão Vương.
Giống y như chuyện bỗng trở thành Cửu Môn Ngũ gia, bây giờ nói y ra trận với một tầng nhiệt huyết, chẳng thà nói là vì cơ duyên.
Nhớ lại, mới một năm trước y còn vì giúp Hoắc Tiên Cô mà đi gần ngay bên cạnh Trương Khải Sơn, mà lúc ở trong đấu nhận nhiều sự giúp đỡ của đối phương, cũng vì vậy mà hiểu hơn về Trương Đại Phật Gia. Y chưa bao giờ tập trung vào chuyện gì ngoài chuyện đổ đấu, lại vì sau một lần say rượu mà phát hiện ra tình cảm mình dành cho Trương Khải Sơn khác với những người khác. Cơ duyên mà trời ban thưởng cũng được, hậu tri hậu giác(biết sau giác ngộ sau) cũng được, cho dù vẫn chưa thể xác nhận mức độ của loại tình cảm này, y chỉ vì một câu ‘vết thương của Trương Khải Sơn nghiêm trọng’ trong thư mà mơ hồ chạy đến Từ Châu, lại vì một người tên Lão Vương không quen không biết mà ở lại gia nhập quân đội, Ngô Lão Cẩu vẫn là không thể không cảm khái thế sự vô thường.
Bất quá, đối với chuyện y đi vào vũng nước đục lần này, lúc ở Trường Sa khổ sở chờ đợi kết quả chiến dịch Hỗ (Thượng Hải) Tùng (sông Thuỷ Tùng), thật ra Giải Cửu vẫn nhìn không thấu tình cảnh của y: Nếu có thể cùng người kia đương đầu với địch trên chiến trường, cũng là một loại hạnh phúc chưa từng có.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
101 chương
78 chương
64 chương
81 chương