Lâm Cầm Tố đáp lời: “Sở công tử không cần khách sáo. Công tử là đại ân nhân của nhà họ Lâm, chúng tôi làm những việc này là đương nhiên.”  Sở Cuồng không nói gì nữa, chỉ xoay người lên xe.  Lâm Cẩm Phong bên ngoài cửa sổ vẫy tay với Nhẫm Cửu: “Mong Cửu cô nương sớm được an khang.”  Nhẫm Cửu ngáp một cái, cũng vẫy tay xem như cáo biệt. Quay đầu lại, Nhẫm Cửu nằm xuống chiếc đệm mềm mại: “Sở Cuồng, chúng ta đi đâu thế?”  “Đến thôn Trường Lật.” Sở Cuồng dừng lại một lát, kinh ngạc quay sang nhìn Nhẫm Cửu: “Em gọi anh là gì?”  “Sở Cuồng.” Nhẫm Cửu đáp, bắt đầu cảm thấy bất an: “Anh không phải là Sở Cuồng sao? Trước khi ngủ em nhớ rõ ràng anh đã nói vậy với em, em nằm mơ cũng vẫn nhớ, chẳng lẽ lại nhớ nhầm à?”  Nhìn vẻ ngỡ ngàng lo sợ của Nhẫm Cửu, trong lòng Sở Cuồng hết xót xa lại đắng chát, còn cả một chút ngọt ngào cực nhạt lắng đọng dưới đáy lòng vì được quan tâm.  “Không, em không nhận nhầm.” Giọng nói của hắn dịu dàng đến mức chính hắn cũng không ngờ được.  Phó Thanh Mộ đánh xe rất nhanh, ngày đêm không nghỉ, buổi tối thì mượn ánh đèn trên vai Sở Cuồng tiếp tục đi, đến đêm khuya ngày thứ hai đã chạy tới thôn Trường Lật. Khác những thôn xóm bình thường, ban đêm ở đây yên tĩnh hơn, không khác gì đi trong rừng cây. Hai bên đường cỏ dại mọc um tùm, có nơi thậm chí còn mọc cả cây bụi khiến xe ngựa chạy rất chậm.  Mượn ánh đèn trên vai, Sở Cuồng nhìn thấy không ít nhà tranh nhà gỗ rách nát trên đường, cảnh tượng cực kì hoang tàn. Mà càng đến gần thôn xóm, cỏ dại cũng ngày càng ít đi, có hai khoảnh ruộng còn trồng rau dưa, xem ra bình thường vẫn có người cày xới.  “Ba ngôi nhà gần đây là nhà của ba người còn sống sót. Họ vốn không ở cùng một chỗ nhưng để thuận tiện cho việc chăm sóc họ nên ta đã quét dọn mấy gian nhà này để họ đến sống gần nhau. Bây giờ đêm đã khuya, chúng ta không đi quấy rầy họ nữa. Sáng sớm ngày mai ta sẽ tới thăm họ.” Đã lâu không về quê cũ, Phó Thanh Mộ thu lại vẻ chớt nhả thường ngày. Vừa nói xong lời này, xe ngựa cũng chạy qua một cái cây, Phó Thanh Mộ tiện tay bứt mấy chiếc lá xuống đưa cho Nhẫm Cửu: “Cửu cô nương, đây chính là loại lá cây đó. Cô nương thử ăn một ít xem hiệu quả thế nào. Nếu loại thảo dược này không có hiệu quả thì chúng ta quay đầu đến kinh thành cũng còn kịp.”  Nhẫm Cửu cầm lấy cho vào miệng nhai, sau đó nhíu mày: “Vừa đắng vừa chát. Nuốt vào bụng... Dường như không có cảm giác gì...”  Phó Thanh Mộ bật cười: “Làm gì mà nhanh như vậy? Tối nay cứ đến nhà ta nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai mới có thể thấy có hiệu quả hay không.” Hắn vừa nói vừa rẽ vào một ngách nhỏ. Giữa đám cỏ dại um tùm, một ngôi nhà nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của ba người.  Phó Thanh Mộ dừng xe, ba người lần lượt xuống xe, mở cổng đi vào. Cỏ dại trong sân chỉ nhiều hơn bên ngoài chứ không ít hơn. Phó Thanh Mộ khó xử gãi đầu: “Vội đi đường nên quên mất, đã nhiều năm không về, trong nhà chắc là bẩn lắm. Bây giờ có quét dọn cũng không kịp, hay là tối nay ở tạm trên xe ngựa?”  Hắn còn chưa nói xong, cánh cửa gỗ cũ nát của căn nhà chợt mở ra ken két. Một bóng người lưng còng run rẩy đứng ở cửa: “A Mộ về rồi đấy à?”  Ba người lập tức nhìn về phía đó. Ánh đèn trên vai Sở Cuồng chiếu thẳng vào bóng người. Đó là một bà già gầy yếu mặc một bộ quần áo bằng vải thô màu xanh rách nát tả tơi, mái tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn. Bà lão nheo mắt vì bị ánh đèn trên vai Sở Cuồng chiếu vào mặt, nước mắt chảy ròng ròng, phải đưa bàn tay khô đét lên dụi mắt.  Sở Cuồng vội tắt đèn trên vai, chỉ mượn ánh trăng quan sát tình hình.  Phó Thanh Mộ tiến lên mấy bước đỡ bà lão: “Bà Ba... Sao bà không ngủ ở nhà?”  Bà lão sờ nắn cánh tay Phó Thanh Mộ, chỉ lặp đi lặp lại mà không để ý hắn hỏi gì: “Ờ, về rồi, về rồi. Về thì tốt...” Bà lão nói xong lại buông tay Phó Thanh Mộ ra, định đi vào nhà. Phó Thanh Mộ vội vàng đỡ bà lão: “Để cháu đưa bà về nhà ngủ. Nhà này...”  Hắn còn chưa nói xong chữ “bẩn” đã sững sờ. Ánh trăng bên ngoài chiếu vào nhà, đồ đạc trong nhà rách nát nhưng rất sạch sẽ, chỉ nhìn qua đã biết là có người thường xuyên quét dọn. Phó Thanh Mộ nhất thời không nói được gì. Hắn yên lặng một hồi lâu mới cùng bà Ba bước vào nhà. Giường chiếu trong nhà gọn gàng ngay ngắn nhưng không có dấu vết có người ngủ, mà một góc nhà lại được trải cỏ tranh. Bà lão dẫn Phó Thanh Mộ đến bên giường, vỗ vỗ giường nhìn Phó Thanh Mộ: “A Mộ ngủ. Ngủ đi!”  Phó Thanh Mộ yên lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn Sở Cuồng và Nhẫm Cửu. Hắn còn chưa nói gì, Nhẫm Cửu đã xua tay, hạ thấp giọng nói: “Anh ngủ đi.” Nhẫm Cửu nói xong liền kéo Sở Cuồng quay lại xe ngựa.  Một lát sau nghe thấy tiếng bà lão khàn khàn hát một bài đồng dao, dường như đang dỗ Phó Thanh Mộ ngủ như dỗ một em bé.  Nhẫm Cửu nằm xuống đệm, đắp chiếc chăn mỏng lên người: “Bà cụ thật tốt với Phó Thanh Mộ.”  Sở Cuồng ngồi bên ngoài dựa vào thành xe, nghe tiếng Nhẫm Cửu trở mình trong xe, bỗng nhiên hắn khẽ gọi: “Nhẫm Cửu!”  “Sao?”  “Em có nhớ nhà không?”  “Có...”  Nhà của Nhẫm Cửu bây giờ có lẽ còn hoang vu hơn cả nơi này.  “Đừng buồn. Một ngày nào đó anh sẽ để em được về nhà.”  Tiếng của Sở Cuồng như biến mất giữa ánh trăng, trong xe rất lâu không có tiếng trả lời. Đến lúc Sở Cuồng cho rằng Nhẫm Cửu đã ngủ, đột nhiên lại nghe thấy nàng nhỏ giọng hỏi dò: “Sở Cuồng, anh là Sở Cuồng thật à?”  Đợi một hồi lâu mới nhận được một câu hỏi như vậy, Sở Cuồng cảm thấy dở khóc dở cười: “Đúng vậy.”  Nhẫm Cửu trong xe thì thầm như than thở, như cảm khái: “Nghe thấy anh nói chuyện như vậy, em thật sự hy vọng không phải là một giấc mơ.”  Sở Cuồng im lặng một lát rồi đáp: “Không phải mơ. Em ngủ đi.”  Hôm sau Nhẫm Cửu bị tiếng gà gáy bên ngoài đánh thức. Nàng vén rèm lên, nhìn thấy Sở Cuồng đang cầm roi ngựa đuổi con gà tới gần xe ngựa đi chỗ khác. Nhớ đến thói quen của Sở Cuồng, Nhẫm Cửu mở miệng ngăn lại: “Gà không cắn người.”  Sở Cuồng nghe vậy quay lại nhìn Nhẫm Cửu. Thấy vẻ mặt Nhẫm Cửu vẫn bình thường, không hề có gì không ổn, hắn hỏi dò: “Hôm nay nhận ra người rồi à?”  Nhẫm Cửu cũng sửng sốt. Mấy ngày nay chỉ cần ngủ một giấc dậy là Nhẫm Cửu không nhận ra ai, Phó Thanh Mộ và Sở Cuồng phải nhiều lần khẳng định mới có thể làm cho Nhẫm Cửu tin rằng hai người bọn họ chính là bọn họ. Nhưng buổi sáng hôm nay không có bất kì ai nhắc nhở mà Nhẫm Cửu đã nhận ra Sở Cuồng, rõ ràng đây là một khởi đầu tốt.  “Thảo dược có tác dụng.” Cho dù bình tĩnh như Sở Cuồng lúc này cũng không kìm được mừng rỡ. Rốt cuộc vấn đề gây khó khăn cho hắn bao nhiêu ngày cũng có thể được giải quyết, đây rõ ràng là chuyện tốt.  Nhẫm Cửu nhảy xuống xe ngựa, còn vui mừng hơn Sở Cuồng: “Em đi gọi Phó Thanh Mộ dậy để anh ta đi hái thảo dược.”  Nhẫm Cửu vừa vào nhà đã nhìn thấy Phó Thanh Mộ đặt bà Ba lên giường, đang nhẹ chân nhẹ tay đắp chăn cho bà lão. Thấy Nhẫm Cửu đi vào, Phó Thanh Mộ ra hiệu im lặng, sau đó chậm rãi dém chăn cho bà lão. Chưa bao giờ thấy Phó Thanh Mộ tỏ ra nghiêm túc như vậy, Nhẫm Cửu ngoan ngoãn nghe lời che miệng lại, sau đó cùng Phó Thanh Mộ đi ra ngoài.  Sau khi đóng cửa lại, Phó Thanh Mộ mới mở miệng: “Xem ra thảo dược có tác dụng, hôm nay Cửu cô nương đã nhận ra ta rồi.”  Nhẫm Cửu cười cười: “Trước đây vẫn cảm thấy trong đầu u u mê mê, hôm nay dường như có một cơn gió thổi tới xua tan sương mù, tỉnh táo hơn nhiều.”  “Thế thì tốt.” Phó Thanh Mộ nói: “Hôm qua bà Ba hát ru cả đêm rất mệt, sáng nay chúng ta để bà ngủ một giấc. Chúng ta đi hái thuốc, buổi chiều về ta sẽ dỗ bà về nhà, nhân tiện thăm hai người già khác. Hai vị cứ ở đây lấy nước sắc thuốc, ăn cũng được, uống nước cũng được, có lẽ đều có chút tác dụng.”  Ra đến phía ngoài thôn trang, trên mảnh đất nhiều nắng mọc đầy loại thảo dược Nhẫm Cửu cần. Nhẫm Cửu và Phó Thanh Mộ đều chăm chú hái thuốc, chỉ có Sở Cuồng đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi Phó Thanh Mộ: “Trước kia thôn của các hạ có vai trò quân sự không?”  Phó Thanh Mộ vừa hái thuốc vừa trả lời: “Không biết. Có điều nghe người già kể lại thì trưởng thôn đầu tiên là một tướng quân gì đó. Trước kia ta còn nhỏ nên cũng tưởng thật, sau đó ra ngoài lang bạt giang hồ mấy năm mới phát hiện chỉ là nói dối. Làm gì có tướng quân nào lại chạy đến xó xỉnh này làm trưởng thôn chứ?”  “Chuyện này không sai đâu.” Sở Cuồng lại đưa ra một kết luận như vậy.  Phó Thanh Mộ đứng thẳng người lên nhìn hắn: “Quan tâm đến chuyện thật giả làm gì? Bây giờ chuyện quan trọng nhất là hái thảo dược.”  Sở Cuồng cau mày trầm ngâm: “Với trình độ tác chiến của tinh cầu này, nơi này là vị trí dễ thủ khó công mẫu mực.”  Phó Thanh Mộ nhướng mày: “Thế à? Còn lựa chọn kĩ càng vậy à. Nhưng bây giờ thôn cũng không còn, trước kia có giá trị thế nào cũng không còn tác dụng.”  Sở Cuồng lại nghiêm mặt nhìn hắn: “Lúc Bạch Quý phản bội hạm đội Bình Minh cũng là mười năm trước. Từ đó có thể suy đoán, khi hắn hạ lệnh tấn công thôn xóm này thì mới đặt chân đến tinh cầu này không lâu.”  Phó Thanh Mộ vẫn không hiểu: “Vậy thì sao?”