Xung quanh toàn là dịch thể đặc quánh, phát ra mùi khiến người ta buồn nôn, Nhẫm Cửu lờ mờ hiểu được hình như mình cũng bị nuốt chửng như Sở Cuồng. Cơ thịt con rắn trắng không ngừng chuyển động, không ngừng kéo nàng xuống dưới như một đầm lầy. Yêu quái khốn kiếp. Nàng còn có rất nhiều việc cần làm, làm sao có thể ở đây… “Tiểu Cửu nhi… Đau quá…” Giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai Nhẫm Cửu, nàng ngẩn ra, bên tai trái của nàng, Nhị tỷ đau đớn rên rỉ: “Tiểu Cửu nhi… Đau quá…” Nhẫm Cửu ngây người, đây là ảo giác, nàng tự nói với mình, nhưng bỗng cảm thấy má trái nóng lên, một dòng máu ấm nóng trượt xuống mặt nàng, giọng Ngũ tỷ nói với nàng: “Đau quá, tiểu Cửu nhi, tỷ tỷ đau quá…” “Muội xuống đây với bọn ta được không?” “Trò chuyện với bọn ta được không? Tên sau lưng cắm vào làm ta đau quá…” Tỷ tỷ… Ánh sáng trong mắt Nhẫm Cửu dần mờ đi, phải, nàng nên xuống dưới cùng họ từ lâu, đều do nàng hại… “Tỉnh táo một chút!” Trong mơ hồ, giọng nói này dường như từ trên trời truyền đến, Nhẫm Cửu cảm thấy tỷ tỷ đang đè trên người nàng, kéo nàng vào trong bóng tối, trong bóng tối không có gì cả, nàng cũng không cần suy nghĩ gì cả, không cần giãy dụa, không cần đau đớn, trong bóng tối… rất tốt… Bỗng nhiên cổ Nhẫm Cửu như bị thứ gì chụp lấy, máu tỷ tỷ chảy trên mặt nàng biến mất, lực họ đè trên người nàng cũng biến mất, mùi hương quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện trong mũi lập tức biến mất, Nhẫm Cửu hồi thần, thấy Sở Cuồng đang trầm ngâm nhìn nàng: “Tỉnh táo lại chưa?” Nhẫm Cửu ngẩn ra, mượn ánh sáng trên vai Sở Cuồng để nhìn thấy hoàn cảnh hiện giờ của họ, trong dạ dày chật hẹp của con rắn, bốn phía đều là tường thịt đỏ tươi. Nhẫm Cửu bị nuốt từ đầu vào, bởi vậy vừa hay nàng đối diện với đầu Sở Cuồng. Trên cổ Nhẫm Cửu hình như bị thứ gì thắt lại, nàng khó nhọc đưa tay lên sờ, lúc này mới kinh ngạc phát giác nàng đang đội chiếc nón trong suốt của Sở Cuồng. Chiếc nón đó chỉ có một, Sở Cuồng đã đưa nàng, vậy còn hắn… “Đưa tay ra.” Nhưng chỉ khựng lại một chốc, giọng Sở Cuồng thêm vài phần áp chế. Nhẫm Cửu biết nhất định Sở Cuồng đang khắc chế nảy sinh ảo giác, nàng không dám chậm trễ, vội dùng sức đưa tay về hướng Sở Cuồng. Hắn nắm lấy tay nàng, vũ khí vừa chạm vào lòng bàn tay Nhẫm Cửu bỗng lỏng ra, trên mặt Sở Cuồng lộ ra biểu hiện đau đớn, Nhẫm Cửu cả kinh: “Sở Cuồng!” Nàng đưa tay chộp lấy cánh tay đang nắm vũ khí của Sở Cuồng, lớn tiếng nói với hắn, “Là ảo giác! Là ảo giác! Ngươi dạy ta làm sao sử dụng vũ khí này đi! Chúng ta ra ngoài, giết con rắn này ra ngoài là ổn thôi!” Sở Cuồng nghiến chặt răng, trên mặt không còn chút huyết sắc, thân hình hắn bỗng cứng lại, không còn động đậy, Nhẫm Cửu kinh hãi vội bò về phía Sở Cuồng, nàng chộp lấy vai hắn, nhìn vào mắt hắn, Sở Cuồng vẫn mở mắt, nhưng đáy mắt tối đen, trong phút chốc, dường như có một cảnh tượng xuyên qua đầu Nhẫm Cửu. Đó là gì vậy? Nhẫm Cửu ngẩn ra, nhìn vào mắt Sở Cuồng như không thể dời đi được, trong tròng mắt tối đen kia dường như có một vở kịch đang diễn, nàng càng xem càng không thể nào rút ra được, giống như bị hút vào trong, Nhẫm Cửu cảm thấy hoàn cảnh xung quanh bỗng biến đổi. Những tòa lầu cao đổ nát, là những kiến trúc nàng chưa từng thấy bao giờ, con đường lớn to rộng, bằng phẳng đến mức nàng chưa từng nghĩ đến, trên trời khói dày đặc cuồn cuộn, xa xa không biết là sinh vật gì đang gào thét, có những vật kim loại nàng chưa từng thấy bao giờ đang bay cực nhanh trên trời. Không khí vô cùng căng thẳng. Nhẫm Cửu không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng lờ mờ cảm giác được đây là một cuộc chiến. Con hẻm nhỏ trong bóng tối bỗng truyền đến tiếng khóc của bé trai, Nhẫm Cửu quay đầu, thấy trong con hẻm sau lưng nàng có một bé trai ăn mặc rách rưới đang ôm thi thể một nữ nhân gào khóc, máu và bụi bết lại trên mặt, bị nước mắt đau đớn tẩy thành hai vệt. Đứa trẻ này trông rất giống… Sở Cuồng? Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, không biết là tiếng bước chân của quái vật gì đang từng bước đến gần, Nhẫm Cửu quay đầu nhìn, một quái vật như con khỉ đang đi về từ một phía của con hẻm, nhưng nó lại không phải là khỉ, nó có sừng, hai mắt đỏ tươi, giống hệt như con rắn trắng trong thông đạo, trên đuôi nó đều là gai, miệng chảy ra dịch thể gì đó không rõ, khi nhỏ xuống đất lập tức khiến mặt đất cứng cáp bị ăn mòn một lỗ lớn. Yêu… yêu quái? Nó dường như nghe thấy tiếng khóc, quay đầu đi về phía này. Nhẫm Cửu cả kinh: “Đừng khóc nữa! Mau chạy đi!” Nàng hét lớn, nhưng đứa trẻ dường như không nghe thấy gì, vẫn ngây ra ở đó. Quái vật đi vào con hẻm nhỏ, chộp lấy thi thể nữ nhân bé trai đang ôm như chộp lấy một con kiến, bỏ vào miệng nhuồm nhoàm nhai nát, máu tươi bắn lên mặt bé trai, nó đã quên cả khóc, ánh mắt đờ ra nhìn con quái vật trước mặt. Quái vật đưa tay về phía nó, lúc quái vật sắp chộp lấy bé trai, trên trời có vật kim loại gì đó bay nhanh qua, mấy luồng sáng tức tốc bắn lên người quái vật, trong phút chốc quái vật hóa thành tro bụi, tản mát khắp bầu trời. Bé trai được cứu, nhưng chân nó lại bị nước dãi của quái vật làm bỏng. Nó lê cái chân bị thương, đau đớn bò ra ngoài: “Mẹ ơi… cứu con…” Nhẫm Cửu kinh hoàng đến mức không biết nên có biểu hiện gì, nàng nhìn trái nhìn phải, phát hiện có một nam nhân đưa vợ con đang chạy về này, nàng vẫy tay với họ hét lớn: “Cứu mạng! Ở đây có đứa bé! Cứu mạng!” Nhưng mấy người kia hoàn toàn không nghe thấy. Họ chạy về phía nàng, xuyên thẳng qua người nàng giống như nàng chỉ là một u hồn. Nhẫm Cửu bỗng hiểu ra, đây không phải là thật, đây là ảo giác, đây là… nàng nhìn về phía bé trai kia. Đây là ảo giác của Sở Cuồng. Là nỗi sợ hãi trong lòng hắn… Mấy người kia tuy không nghe thấy lời Nhẫm Cửu, nhưng vẫn chạy ngang qua con hẻm có Sở Cuồng, họ nghe thấy tiếng kêu cứu của Sở Cuồng, nữ nhân kia dừng lại: “Anh yêu, ở đây có một đứa trẻ…” Nam nhân quay đầu nhìn: “Không được đâu… Chân nó đã bị thối rữa rồi. Chúng ta không thể đưa nó đi.” “Nhưng mà…” Nam nhân không nói một lời, ôm con kéo vợ tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc mấy người đã chạy mất. Làm sao… có thể như vậy? Nhẫm Cửu nhìn đến ngây người, sau khi nghe thấy đối thoại của hai người kia, ánh mắt của tiểu Sở Cuồng tối đi, nó vẫn đang hít thở nhưng dường như đã chết, không động đậy, không kêu cứu, Nhẫm Cửu như đang nhìn thấy chính mình nằm trong vũng máu lúc bị các tỷ tỷ đè lên. Ngực quặn đau một cách kỳ lạ. Vật kim loại trên trời không ngừng bay qua, mang theo tiếng gió gào rít, thổi bay y phục Nhẫm Cửu, y phục nàng chẳng thể nào hài hòa được với cảnh tượng những tòa nhà cao này, khói dày đặc không biết từ đâu lướt qua trước mắt Nhẫm Cửu, bé trai đang bò dưới đất bỗng trưởng thành, biến thành Sở Cuồng mà nàng biết, hắn bò dưới đất, mắt không có chút trầm tĩnh thường ngày, không còn chút sinh khí. Hắn đang chờ chết. Nhẫm Cửu siết chặt quyền, dường như không thể nhìn tiếp được nữa, nàng xông lên phía trước kéo Sở Cuồng dậy, mặc kệ hắn có nhìn thấy mình hay không, đầu tiên là tát “bốp bốp” lên mặt hắn hai cái: “Ngươi không phải là người cam chịu như vậy! Đó đều là quá khứ rồi! Sao ngươi có thể chịu thua quá khứ được!” Trong mắt Sở Cuồng một mảng chết chóc, không có động tĩnh. Nhẫm Cửu nghiến răng, kéo ống quần bị ăn mòn của hắn, nhìn thấy xương chân đã bị thối rửa, cho dù trước đó nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này cũng không kìm được mà lạnh người, nàng nhắm mắt, nhẫn nhịn sự kinh sợ trong lòng, đưa tay chộp lấy cái chân thối rửa của hắn, nhưng thần kỳ là không phải Nhẫm Cửu sờ được mảng thịt thối rửa mà là một cái chân hoàn chỉnh, nàng càng chắc chắn rằng đây chỉ là ảo giác, nàng chùi sạch những thứ thối rửa kia: “Ngươi nhìn đi! Tự ngươi nhìn đi! Đây là giả! Đây là giả đó!” Tròng mắt Sở Cuồng khẽ đảo, nhìn xuống chân mình, sau đó ánh mắt chầm chậm rơi trên mặt Nhẫm Cửu. Nàng đang khóc, cũng đang phẫn nộ. Còn có sợ hãi và đau xót. Nàng đang đau xót… “Chết là gì đâu chứ! Gặp phải khó khăn thì lựa chọn kết thúc cuộc sống, đó không phải là giải thoát! Ngươi đã vượt qua rồi, ngươi đã từng trải qua rồi! Ngươi đã khỏi rồi! Ngươi phải lấy dũng khí sống tiếp, ngươi đã kiên cường một lần rồi, tại sao bây giờ lại yếu đuối như vậy! Quá khứ có gì đáng sợ đâu, nó không thể làm tổn thương ngươi nữa, con người phải đi về phía trước, bị quá khứ níu chân thì còn gì là nam tử hán nữa!” Chuyện đáng để sợ còn ở tương lai, chuyện đáng để trông chờ cũng ở tương lai, chết trong ác mộng của quá khứ thì thật oan uổng biết mấy… Sở Cuồng mấp máy miệng. Nhẫm Cửu bỗng ôm lấy hắn: “Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi! Ta sẽ không bỏ mặc ngươi một mình đâu! Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi tỉnh lại đi!” “Ngón cái ấn vào chỗ lõm màu đỏ, ngón trỏ bóp cò…” Sở Cuồng trên vai nàng thều thào khó nhọc thốt ra một câu, “Xé xác nó.” Nhẫm Cửu bừng tỉnh, tất cả cảnh tượng trong đầu nàng đều rút đi hết, nàng vẫn đang ở trong bụng xà yêu, xung quanh vẫn là tường thịt không ngừng chuyển động, Nhẫm Cửu nắm tay Sở Cuồng, hai mắt hắn nhắm chặt, nhưng thần tình không còn đau khổ như ban nãy, Nhẫm Cửu khẽ ổn định tâm thần, lấy vũ khí trong tay Sở Cuồng, hồi tưởng lại những lời Sở Cuồng vừa nói trong ảo cảnh. Ngón cái ấn vào chỗ lõm màu đỏ, ngón trỏ bóp cò… Nàng nhằm vào một chỗ tường thịt, ngón trỏ ấn thật mạnh, chỉ thấy đầu vũ khí trở thành màu đỏ, sau mấy tiếng “tít tít tít” dồn dập, một luồng sáng đỏ bắn vào thân hình con rắn trắng, giống như lửa đốt một tờ giấy, tường thịt của con rắn dần dần bùng cháy trước mặt Nhẫm Cửu. Bỗng “bùm” một tiếng, hòa vào tiếng gào chói tai của con rắn trắng, Nhẫm Cửu bỗng ngã từ không trung xuống, Sở Cuồng rơi bên cạnh nàng, nàng gỡ chiếc nón trên đầu xuống, mùi hôi tanh trong không khí vẫn còn, nhưng con rắn trắng đã hoàn toàn biến thành tro bụi. Nhẫm Cửu bò sang một bên, ôm bụng “ọc ọc” ói ra mấy ngụm nước vàng. Thật sự quá ghê tởm rồi… Nhẫm Cửu quay đầu, thấy Sở Cuồng vẫn lặng yên nằm dưới đất, nàng hơi yên tâm, nhưng thấy dịch thể dinh dính trên người Sở Cuồng, nàng lại không nhịn được cảm giác đắng đắng trong cổ họng, vội dời mắt sang Phó Thanh Mộ bên cạnh. Phó Thanh Mộ đang ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Nhẫm Cửu. “Ha… Lại… gặp nhau rồi.” “Ta không muốn ở đây nữa.” Nhẫm Cửu bò dậy, “Ra ngoài trước rồi tính.” Trước đó thông đạo đã bị con rắn trắng quẫy đuôi làm tan tác, nàng tìm một lúc mới thấy dây dẫn Sở Cuồng đã cố định sẵn, nàng nắm chiếc dĩa tròn, nói với Phó Thanh Mộ: “Ta lên trước, sau đó ngươi hãy cột Sở Cuồng lại rồi đẩy lên trên, cuối cùng ta sẽ thả dây xuống kéo ngươi lên. Phó Thanh Mộ vẫn chưa hồi thần lại được trong cơn kích động “suýt chút bị yêu quái ăn thịt” và “yêu quái tự dưng bị nổ tung không còn một mảnh”. Hắn quay đầu ngớ người nhìn Nhẫm Cửu: “Cái gì?” Nhẫm Cửu bất lực nói lại một lần nữa. Sắc mặt trầm đi, uy hiếp hắn: “Nếu ngươi nhân lúc ta không có đây mà làm gì đó thì ta sẽ giết ngươi ngay!” Phó Thanh Mộ cười khổ: “Mới có chốc lát thôi sao đã trở mặt nhanh vậy.” Hắn nói, “Cửu cô nương, tính luôn con rắn trắng vừa rồi thì các người đã cứu mạng ta hết ba lần, Phó Thanh Mộ có khốn kiếp đến đâu cũng không đến mức ra tay với các người vào lúc này đâu, cô cứ yên tâm đi.” Chẳng qua là cảm xúc vẫn chưa bình ổn nên Nhẫm Cửu mới thuận miệng uy hiếp một câu, thấy Phó Thanh Mộ đáp như vậy, nàng bèn kéo chiếc dĩa tròn tự mình lên trên trước. Trèo ra cửa động, Nhẫm Cửu phát hiện thì ra đây là một miệng giếng. Nàng đứng một bên giếng, đang định ném chiếc dĩa xuống, bỗng cảm thấy xung quanh có chút động tĩnh kỳ lạ. Nàng vừa quay đầu nhìn bèn ngẩn ra. Đây… Mẹ nó chứ đây là tình huống gì nữa vậy!