Cửu dương binh vương

Chương 396 : Giúp

Trong phòng Vip của nhà hàng cao cấp nơi Cố Lan Chi đang có mặt ở thành phố Trung Hải. “Tôi không nghĩ làm việc ở đây sẽ ổn đâu. Trên đường đến đây, tôi thấy có một khách sạn bên cạnh nơi này trông cũng rất được, chi bằng chúng ta…” Lâm Phi còn chưa nói xong, Cố Lan Chi trước đây cũng vì bị Lâm Phi cúp điện thoại, bị hắn coi là người thứ ba, bây giờ nghe hắn nói vậy khiến cô ta càng thêm khó chịu. Cô ta vơ luôn lấy điện thoại đập về phía Lâm Phi. Không chỉ là điện thoại, mà cả chén trà bên cạnh cũng nhanh chóng nằm trong lòng bàn tay Cố Lan Chi và được tung về phía Lâm Phi. “Chị uống nhầm thuốc rồi à?” Bị Cố Lan Chi làm phiền, lại cảm thấy bị ép bức đến bất lực nên mới phải đến đây, Lâm Phi cũng vừa mới bước vào cửa đã phải chịu sự đối xử thế này từ Cố Lan Chi, mặt hắn lạnh lùng hẳn lại. “Người uống nhầm thuốc là cậu. Trong đầu cậu ngoài mấy thứ tạp nham ra thì còn có gì thể hiện cậu là người bình thường không hả?” Mặt mày Lâm Phi khó chịu, trong lòng lại phẫn nộ. Nhưng sự khó chịu của Cố Lan Chi còn hơn Lâm Phi nữa. Nghĩ mà xem một phó thị trưởng như cô ta chủ động gọi Lâm Phi lại bị hắn cúp máy ba lần. Nếu không phải sau đó cô ta cử lái xe đến tập đoàn Mộ Thị đón Lâm Phi thì hôm nay e rằng cô ta đã bị Lâm Phi ngó lơ luôn rồi. Mặc dù cô ta cũng có việc nhờ Lâm Phi đấy, nhưng thân phận của cô ta đường đường như thế, dù gì cũng là phó thị trưởng nắm thực quyền của thành phố Trung Hải. Còn Lâm Phi lại không hề có ý định giữ thể diện cho cô ta. Thế mà hắn vừa mới tới đây, mở miệng ra là muốn đổi địa điểm gặp mặt thành khách sạn để lên giường. Rõ ràng hắn đang coi phó thị trưởng này chẳng khác gì hạng “tiểu tam” cả. Nếu như không phải còn việc công và cần nhờ Lâm Phi hẹn tổng giám đốc lạnh lùng Mộ ra đây thì e rằng lúc này Cố Lan Chi đã lật bàn đập vào đầu Lâm Phi rồi. “Nếu tôi nhớ không nhầm thì tối hôm đó chúng ta ở khách sạn chị cũng thoả mãn lắm mà. Ngoài ra, tôi không cho rằng đối với một người phụ nữ hẫng của tôi một tỉ nhân dân tệ mà tôi còn cần phải tử tế đấy.” Nhận ra sự khó chịu của Cố Lan Chi, Lâm Phi không ra tay làm gì, thế nhưng ngược lại thì mồm mép hắn đương nhiên chẳng có chút nể tình gì cả. Cũng vì Lâm Phi còn nhớ tới tình một đêm của hắn và Cố Lan Chi, lại nhớ tới việc cô ta giúp hắn đánh bại nhà họ Phương giúp Mộ San San. Nếu không thì giờ phút này bàn tay của hắn đã đặt lên bộ mông nảy nở đẫy đà của Cố Lan Chi rồi. Cái gì mà thị trưởng với không thị trưởng, trong căn phòng vip này chỉ có hắn và Cố Lan Chi, hắn có làm gì với Cố Lan Chi đương nhiên cũng không có gì là quá khó. “Sau này không được nhắc tới chuyện đêm hôm đó nữa.” Đã có hơn mười năm không “giường chiếu” lại bị Lâm Phi đưa vào khách sạn, Cố Lan Chi đương nhiên sẽ buông thả cho bản thân. Bây giờ bị Lâm Phi lôi chuyện ngày hôm đó ra nói trước mặt, kể cả Cố Lan Chi có tâm lý vững vàng thế nào thì cũng khó tránh đỏ mặt. “Muốn tôi không nhắc tới chuyện đó nữa thì trả một tỉ nhân dân tệ cho tôi.” Mặc dù khả năng thu hút tài chính của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục rất khủng, có tổn thất một tỉ nhân dân tệ hai hai tỉ nhân dân tệ cũng chẳng mất bao lâu là có thể kiềm về được. Thế nhưng dù gì đó cũng là một tỉ nhân dân tệ đấy. Đây là Lâm Phi trước nay không quá coi trọng tiền bạc. Nếu đổi thành người khác có tiềm lực tài chính như Mộ San San mà hẫng đi của cô ta một tỉ nhân dân tệ thì không biết xót xa đến bao giờ. “Đã quyên hết rồi.” “Quyên góp rồi?” “Lấy danh nghĩa uỷ ban thành phố và tập đoàn Mộ Thị quyên góp. Nếu muốn lấy cậu có thể đến những vùng núi tìm bà con khó khăn mà đòi.” “Làm sao tôi biết được có phải chịu đã quyên góp thật hay không. Không được. Tôi phải kiểm tra.” Bị Cố Lan Chi hẫng tiền, Lâm Phi đã cho Radar điều tra rồi. Mặc dù một tỉ nhân dân tệ đó được Cố Lan Chi quyên góp và không đụng vào một đồng nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được Lâm Phi lấy cái cớ này để làm gì đó với Cố Lan Chi. Đi cả đường xa đến đây, lại bỏ rơi Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi bảo bối, Lâm Phi dù thế nào cũng phải lấy lại gì từ Cố Lan Chi mới phải. Thấy Lâm Phi lại gần mình với bộ dạng không hề tốt đẹp, Cố Lan Chi mặt mày đỏ lựng, lập tức nạt nộ Lâm Phi: “Khốn nạn, cậu dám.” “Cũng có phải chưa từng làm gì đâu, có gì mà không dám.” Đã lên giường một lần rồi, Lâm Phi đương nhiên không cho rằng hắn có gì khiến Cố Lan Chi phải dè dặt cả. “Tôi, tôi có việc cần nhờ cậu.” Thấy Lâm Phi lại gần mình, Cố Lan Chi hoang mang, chỉ đành vôi vàng chuyển hướng tập trung của Lâm Phi sang chuyện khác. Mặc dù đã từng lên giường với Lâm Phi nhưng dù gì đó cũng chỉ là tình một đêm, lại ở trong khách sạn. Bây giờ ban ngày ban mặt, hai người lại ở trong phòng vip của nhà hàng, bảo Cố Lan Chi không lo làm sao được. “Hẫng tiền của tôi, bây giờ lại cầu cứu tôi. Chị không nghĩ nên cho tôi lấy chút lợi lộc trước hay sao?” Nói rồi Lâm Phi kéo Cố Lan Chi vào lòng. Vốn dĩ hắn cũng không định làm gì phó thị trưởng Cố cả, dù gì thì hoàn cảnh cũng không phù hợp. Nhưng thấy cô ta cứ ù ù cạc cạc, lại không tỏ vẻ xấu hổ hay phản cảm, nên khiến Lâm Phi không thể không động lòng. “Là là chuyện liên quan đến vợ cậu.” Thấy Lâm Phi kéo mình vào lòng, Cố Lan Chi hoang mang vùng vẫy, chỉ có thể lôi Mộ San San ra với ý định phân tán sức tập trung của Lâm Phi. “Liên quan tới cô ấy chuyện gì?” Suy tính của Cố Lan Chi cũng khá là có tác dụng. Lâm Phi rất quan tâm tới cô vợ tổng giám đốc của mình. “Việc liên quan đến Trần Tử Mặc, vợ cậu phải chịu liên luỵ và bị giải đến cục cảnh sát điều tra là sự tắc trách của phía cảnh sát. Tôi thay mặt uỷ ban thành phố muốn nói chuyện nghiêm túc với cô ấy về chuyện này.” “Chị có thể tự đi gặp cô ấy.” Nói được một nửa, thấy Cố Lan Chi có vẻ gượng gạo, Lâm Phi như tỉnh ngộ. Nếu như Mộ San San chỉ là một người bình thường thì cũng không đến mức, nhưng cô lại là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, lại là nữ thần kinh doanh của thành phố Trung Hải. Nói tóm lại, uỷ ban thành phố buộc phải giải thích với Mộ San San. Với thân phận của Mộ San San, nếu như cô không đồng ý thì hoàn toàn có thể phớt lờ phía uỷ ban. Cố Lan Chi tìm Lâm Phi vì lo rằng Mộ San San sẽ làm ngơ và lật ngược tình thế. “Chỉ cần cậu đồng ý giúp tôi hẹn vợ cậu thì những chuyện cậu làm với tôi trước đây, tôi có thể…” “Có thể làm lại một lần nữa.” Không cho Cố Lan Chi cơ hội nói hết câu, Lâm Phi đã dùng đôi môi mình bịt lấy đôi môi căng mọng kia của cô ta rồi…