Cửu dương binh vương

Chương 338 : Đòi tiền

Suối nước nóng Lộ Thiên trong khách sạn năm sao nào đó trong thành phố Ninh Châu. Ninh Kỳ và Lăng Vi Vi vừa ngâm vừa nói chuyện bâng quơ. “Chị Lăng à, Lâm Phi thực sự là phó phòng tập đoàn Mộ Thị các chị sao?” “Sao vậy, lẽ nào em ở cùng với Tuyết Nhi mà con bé không nói với em sao?” “Tuyết Nhi không nói với em, nhưng thực sự em không hiểu, người như anh ta sao có thể làm phó phòng của Mộ Thị chứ!” Gương mặt trái xoan xinh đẹp của Ninh Kỳ đã tỏ rõ sự bất mãn. Rõ ràng, tiếp viên Ninh không thể hiểu nổi, người vô sỉ như Lâm Phi lại có thể làm quản lý cấp cao trong Mộ Thị. Cùng là trí thức trẻ của thành phố Trung Hải, đương nhiên Ninh Kỳ biết rõ danh tiếng của tập đoàn. Ban đầu, khi biết tin Lâm Phi là phó phòng an ninh của công ty này, cô liền nghĩ hắn đang chém gió. Nếu như Mạnh Tuyết Nhi ngây thơ đó không chính miệng bảo đảm, chắc chắn Ninh Kỳ sẽ không tin. Không thể trách Ninh Kỳ không tin tưởng vào năng lực của Lâm Phi mà thực sự biểu hiện và cách hắn hành xử với cô khiến cô không thể tìm ra chút dáng vẻ người trí thức nên có trên người Lâm Phi. “Em không hiểu cũng là lẽ đương nhiên. Anh ta thực sự không hề phù hợp với công ty bọn chị, cả về học lực lẫn năng lực. Nếu như không phải do sếp Mộ một tay cất nhắc, chị đã sớm đuổi việc anh ta rồi.” Nhắc tới Lâm Phi, người bất lực không chỉ một mình Ninh Kỳ. Ban đầu khi mới quen biết Lâm Phi, mấy lần trưởng phòng Lăng cũng bị hắn chọc tới tức chết. Nếu không phải Mộ San San nói thẳng với cô, Lâm Phi đi cửa sau mới vào được công ty, không thể đuổi việc thì cô đã đuổi cổ hắn từ ngày đầu tiên hắn tới Mộ Thị làm việc rồi. “Chị Lăng à, đằng nào cũng rảnh rỗi, chị nói em biết, bình thường, Lâm Phi phụ trách việc gì trong công ty chị vậy. Người lông bông ham chơi như anh ta sao có thể đảm đương được chức phó phòng chứ.” “Đúng là anh ta ở trong công ty cũng rất nhàn nhã. Bình thường anh ta không làm gì, cho dù có công việc cũng do thư ký xử lý. Chị thấy anh ta rảnh rỗi không làm việc nên mới đưa anh ta đi công tác cùng để anh ta khỏi làm chuyện gì không nên làm!” Trưởng phòng Lăng nói xấu Lâm Phi như vậy, chẳng qua là muốn Ninh Kỳ có ấn tượng xấu về Lâm Phi. Chuyện này nếu là Thẩm Bội Ni làm, chắc chắn sẽ rất thuận lợi vì rõ ràng kinh nghiệm tình trường của trưởng phòng Lăng không phong phú như Thẩm Bội Ni. Ngày thường ở công ty, Lâm Phi không làm gì, đó là sự thật. Mặc dù hắn thực sự cũng làm được mấy chuyện gì to tát ví dụ như tóm cổ Cát Huy, uy hiếp Hội đồng Quản trị, giúp Mộ San San không ít chuyện. Nhưng hắn cũng cợt nhả không ít, lại gây chuyện thị phi. Đương nhiên chuyện khiến trưởng phòng Lăng cảm thấy bất mãn nhất là Lâm Phi quá thân thiết với Thẩm Bội Ni. Nguyên nhân chính trưởng phòng Lăng bỏ qua sĩ diện để đưa hắn đi công tác cùng không nằm ngoài việc hắn quá thân thiết với Thẩm Bội Ni, thân tới mức cô cảm thấy lo ngại. “Chị Lăng, chị cũng rộng lượng quá rồi. Lâm Phi tới cũng không giúp được gì, vẫn chỉ mình chị làm việc, rõ ràng anh ta không công mà vẫn hưởng lộc. Không được, tối nay em phải bắt anh ta mời chúng mình ăn cơm.” Ninh Kỳ không biết nguyên nhân chính Lăng Vi Vi đưa Lâm Phi đi công tác mà bất bình thay cho Lăng Vi Vi. Gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự phẫn nộ: “Không được, mời ăn cơm quá dễ dàng cho anh ta rồi! Bình thường ăn ké của chị nhiều như vậy, cũng phải để anh ta tốn kém một chút chứ!” “Thực ra....” Lăng Vi Vi định giải thích với Ninh Kỳ, sự việc không giống như cô nghĩ. Dù gì quan hệ giữa cô và Lâm Phi cũng khá phức tạp, không phải là chuyện ai chiếm lời của ai, nhưng khổ nỗi hình tượng vô sỉ của Lâm Phi đã khắc sâu trong đầu Ninh Kỳ khiến cô không định nghe Lăng Vi Vi giải thích. “Chị Lăng, chị không cần phải nói tốt cho anh ta, bình thường gã họ Lâm đó cũng không ít lần bắt nạt em, nói gì đi nữa chúng ta cũng phải đòi lại cả vốn lẫn lời.” “Chị Lăng, chị có muốn đi mua sắm không?” “Muốn thì muốn thật, nhưng...” “Muốn là đúng rồi, hiếm khi được tới Ninh Châu, sao không đi mua sắm một lần. Chị ngâm tiếp đi, em đi tìm gã họ Lâm kia đòi tiền, nếu như hôm nay anh ta không nôn ra một hai trăm nghìn tệ cho chúng ta tiêu sài, em sẽ báo cảnh sát nói anh ta vô lễ, xem anh ta có dám không đưa em tiền không!” Tự cho rằng kế hoạch của mình quá hoàn hảo, Ninh Kỳ phấn khích tới mức không để ý tới ý kiến của Lăng Vi Vi mà rời khỏi suối nước nóng. Nhìn bóng Ninh Kỳ xa dần, Lăng Vi Vi thực sự cảm thấy dở khóc dở cười. Ninh Kỳ hiểu nhầm chuyến này Lâm Phi đi công tác là ăn nhờ ở đậu, chiếm hời của trưởng phòng Lăng chỉ là thứ yếu. Mấu chốt là Lăng Vi Vi hiểu rõ cho dù cô không kịp giải thích với Ninh Kỳ thì Lâm Phi, kẻ trước giờ đều không coi công việc ra gì cũng không hiểu lầm cô. Ninh Kỳ không nghe cô giải thích mà tự mình quyết định đi tìm Lâm Phi đòi tiền cũng không sao. Dù gì với quan hệ của Lăng Vi Vi và Lâm Phi, cô tiêu chút tiền của hắn cũng là hợp tình hợp lý. Mua sắm là bản tính trời sinh của phụ nữ, trưởng phòng Lăng cũng không ngại dùng tiền của Lâm Phi đi mua sắm cùng Ninh Kỳ. Chỉ là quen biết Lâm Phi một khoảng thời gian, cô biết rõ trên người Lâm Phi không có bao nhiêu tiền. Đương nhiên, điều này không quan trọng. Lâm Phi không có tiền, trưởng phòng Lăng có tiền là được rồi. Điều khiến cô lo lắng chính là Ninh Kỳ, một mình xông vào phòng của Lâm Phi hết sức bất ngờ. Hiểu rõ tính cách của Lâm Phi nên cô không nghĩ rằng Ninh Kỳ có thể an toàn rút lui sau khi đòi được tiền của Lâm Phi. ........ Rầm! “Tên họ Lâm kia, biết điều thì mau ra đây cho tôi...” Ninh Kỳ hống hách đẩy cửa vào phòng định đòi tiền Lâm Phi nhưng chưa kịp nói câu nào, cô đã bị Lâm Phi kéo xuống sô pha. “Tôi biết, cô cố ý lừa Vi Vi đi spa để ở riêng với tôi mà. Hiếm khi cô có lòng, về nhanh như vậy, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô.” Lời này của Lâm Phi khiến cho Ninh Kỳ, người chỉ một lòng muốn đòi tiền chết lặng. Sững sờ tới mức bị Lâm Phi đè xuống, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại. Đến khi cô hiểu ra vấn đề, thì đã muộn...