Cửu dương binh vương

Chương 284 : Vệ lão tỉnh lại

“Bảo bối Huyết Mai, chúng ta đừng như vậy được không, cô như vậy sẽ khiến tôi rất đau lòng đấy.” Bên trong biệt thự riêng của Huyết Mai – đại bản doanh của Hoa Hồng Gai, Lâm Phi mặt mày khổ sở. Thực ra thì so với vẻ bề ngoài khổ sợ, cậu nhỏ của Lâm Phi còn khổ sở hơn nhiều. Vốn dĩ Huyết Mai vì một câu gợi tình của Lâm Phi mà cảm động sụt sùi. Tình cảm dâng trào, hai người hôn nhau mãnh liệt say đắm. Là một người đàn ông bình thường, Lâm Phi không thể chỉ hôn mà không làm gì được. Trong lòng đang ôm một cực phẩm thục nữ lạnh lùng kiêu ngạo nhưng lại vô cùng rực rỡ, cậu nhỏ của Lâm Phi đương nhiên không thể ngoan ngoãn nổi rồi. Tình ý sâu đậm, hai bên cùng lên giường tâm sự chuyện đời, đây vốn dĩ là một việc hết sức tốt đẹp. Đối với những những cử động chân tay ban đầu của Lâm Phi, Huyết Mai lại không hề có dấu hiệu phản đối, điều này càng khiến cậu nhỏ của Lâm Phi cứ dựng đứng cả lên. Thế nhưng đợi khi cậu nhỏ của Lâm Phi cương cứng đến cực điểm khiến hắn chỉ muốn lao vào Huyết Mai thì cô lại giận dỗi, đẩy hắn ra rồi bày ra bộ dạng sống chết cũng không cho Lâm Phi chạm vào mình. Bất cứ một người đàn ông nào gặp phải chuyện này e rằng cũng sẽ không chỉ là khó chịu bình thường được. Cũng vì đây là biệt thự Hoa Hồng, và Huyết Mai còn chôn thuốc nổ xung quanh biệt thự, thêm nữa là nói không chừng cô ta còn có những chiêu khác nữa chứ nếu không thì Lâm Phi thật sự đã lao vào Huyết Mai luôn rồi. Nếu như đổi lại là bảo bối Thẩm Bội Ni, dám giở trò đó với Lâm Phi thì có lẽ Lâm Phi đã không màng tới bất cứ điều gì mà đè ngửa cô ta ra chứ đâu thể chịu ấm ức rồi làm khổ cậu nhỏ của mình được. “Anh nên biết cái mà tôi cần là gì.” Sau khi đẩy Lâm Phi ra, Huyết Mai ngồi vắt chân lên ghế sofa, đôi tay mềm mại vân vê bộ trà Tử Sa. Biết chứ, sao có thể không biết cho được. Thế nhưng cho dù là biết thì Lâm Phi cũng hơi bất lực. Từ trước đến nay Lâm Phi đều không thuộc gu ăn chay. Với một đoá hoa hồng thắm lạnh lùng diễm lệ thế này, tại sao đến cả hơn tháng nay mà Lâm Phi không hề tưới tắm cơ chứ. Đó chẳng phải là vì Lâm Phi hiểu rõ Huyết Mai một lòng hướng về Vệ Lão, người mà hắn đã đưa tới căn cứ địa ở Úc Châu của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục hiện tại chưa rõ sống chết đó sao. Mặc dù Lâm Phi rất tin tưởng vào điều kiện chữa trị ở căn cứ địa của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục nhưng vết thương của Vệ Lão quá nặng, thành phố Trung Hải lại cách tổ chức Phán Quyết Địa Ngục rất xa. Mặc dù Vệ Lão được chuyên chở bằng máy bay tới đó nhưng cả quãng đường dài như vậy khó mà chắc chắn được an toàn. Kể cả là tới nơi an toàn thì khả năng có cứu sống được Vệ Lão hay không cũng chỉ là năm mươi năm mươi. Cũng đã hơn một tháng rồi, phía tổ chức Phán Quyết Địa Ngục vẫn chưa gửi tin về. Đây chính là lý do chủ yếu khiến hơn một tháng nay Lâm Phi không đến biệt thự Hoa Hồng gần gũi Huyết Mai. Không phải Lâm Phi không muốn tưới tắm một bông hồng thắm hương sắc như Huyết Mai mà vì hắn biết rằng nếu hắn đến Huyết Mai chắc chắn sẽ hỏi hắn về tình hình vết thương của Vệ Lão. Lâm Phi lại không có cách nào đưa ra được câu trả lời làm hài lòng Huyết Mai nên hắn không dám đến. Hắn không nhẫn tâm nhìn bộ dạng thất vọng u buồn của cô. Vì bộ dạng đó thật sự khiến Lâm Phi thấy khó chịu. “Bên kia vẫn chưa có tin tức gì, thế nhưng cô cũng nên biết rằng khi không có tin tức thì chí ít ra cũng chứng minh chưa tới mức không thể cứu vãn nổi.” Lâm Phi không muốn nhìn thấy bộ dạng thất vọng u buồn của Huyết Mai nhưng hiện giờ Huyết Mai cũng đã tự nói ra rồi, hắn chỉ có thể nói thật lòng. “Gọi điện hỏi.” “Thật sự phải gọi sao?” “Gọi.” Vốn dĩ đôi mắt Huyết Mai còn đang nhìn chăm chú bộ trà Tử Sa trong tay thì lúc này cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Phi với đôi mắt đầy mong mỏi. Mặc dù rõ ràng biết kết quả có thể sẽ khiến cô đau đớn và thất vọng nhưng cô thật sự không muốn đợi tiếp nữa. Bởi vì sự bất lực này chỉ có một tia hy vọng mong manh và sự cô độc chờ đợi khiến cô như sắp sửa không tài nào chống cự nổi đến nơi nữa rồi. Cô không biết mình có thể đợi được bao lâu, cô chỉ biết nếu như tiếp tục chờ đợi trong cô độc thế này thì e rằng không lâu nữa cô sẽ sụp đổ theo. Chấp niệm có lớn thế nào đi nữa thì một bông hoa hồng đỏ có mạnh mẽ đến mấy, lạnh lùng hay thậm chí có lúc lạnh lùng đến vô tình thì suy cho cùng cô cũng chỉ là một người con gái. Một người con gái có trái tim, nhưng bên cạnh lại không có lấy mấy người thân. Nếu như không có Lâm Phi xuất hiện thì Vệ Lão sẽ là người đàn ông mà cô ta có tình cảm sâu nặng nhất trên đời, là người thân của cô ta. ………. Thông qua đôi mắt quyết đoán kia của Huyết Mai, Lâm Phi đại khái có thể đoán ra được tâm lý của cô. Hắn rút điện thoại ra bấm vào số máy người người phụ trách căn cứ địa của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục. “Đại ca, có nhiệm vụ gì ạ?” Sau khi nối máy, điện thoại trong tay Lâm Phi truyền đến một giọng nam với chất giọng trầm. Và người có giọng nói này chính là Thái Sơn – người phụ trách căn cứ địa bên Úc Châu của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục, và là người đứng thứ năm trong số mười hai tướng lĩnh của tổ chức. Con người Thái Sơn giống như cái tên vậy, một con người ngang tàng đến mức khủng khiếp. Ngay cả Lâm Phi, linh hồn của tổ chức khi đối diện với Thái Sơn mỗi lần tức giận cũng phải tạm thời né tránh. Thế nhưng nếu như có ai đó vì vậy mà cho rằng Thái Sơn tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản thì thật sự quá sai lầm. Chỉ dựa vào thực lực của một mình cậu ta cũng đã có thể miễn cưỡng được xếp vào vị trí top 10, nhưng nếu xét về trí tuệ thì Thái Sơn có thể được xếp vào top 5 người dẫn đầu tổ chức Phán Quyết Địa Ngục. Nếu không vì vậy thì Huyết Trí cũng không thể xếp cậu ta giữ chức phụ trách tạm thời căn cứ địa của tổ chức được. Mặc dù căn cứ địa tại Úc Châu được coi là căn cứ với thực lực tổng hợp thấp nhất trong số những căn cứ địa của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục tại Úc Châu thế nhưng được Huyết Trí cử làm phụ trách thì thực sự của Thái Sơn cũng đủ để có thể nhận ra. “Trước đây tôi bảo cậu cử người điều trị cho người đó bây giờ tình hình thế nào rồi?” Lâm Phi không hề giải thích quá nhiều với Huyết Mai về thông tin liên quan đến Thái Sơn. Thứ nhất là không cần thiết, và thứ hai, Huyết Mai đương nhiên cũng không có tâm trạng nghe cho nên Lâm Phi vào luôn chủ đề chính. “Đã tỉnh rồi ạ.” “Tỉnh rồi?” “Tỉnh rồi ạ.” Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Thái Sơn, Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm. Thái Sơn là người không biết nói dối nhất trong số các thủ lĩnh cấp cao của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục, cậu ta nói Vệ Lão tỉnh lại thì chắc chắn là tỉnh rồi, đương nhiên không thể là giả được.