Cửu dương binh vương

Chương 25 : Khởi binh vấn tội

Có lẽ do trận đấu dữ dội trước đó, bộ ngực ngạo nghễ phập phồng lên xuống theo từng tiếng hít thở hổn hển của Trần Kỳ, như đang dụ dỗ người phạm tội. Cảm nhận da thịt tiếp xúc với không khí, cả người Trần Kỳ nằm bất động trên nền đất. Cả căn phòng thẩm vấn tràn ngập hỗn hợp mùi nước hoa và mùi hương cơ thể, có thể do quá trình vận động trước đó, làn da tuyết trắng của Trần Kỳ được phủ một lớp mồ hôi mịn, trông hết sức xinh đẹp. Nhưng Lâm Phi cũng biết giờ không phải lúc để thưởng thức, một tay hắn kéo Trần Kỳ chưa kịp hoàn hồn lại, tay kia bịt chặt cái miệng nhỏ nhắn đang muốn kêu lên của cô ta. Bị Lâm Phi che miệng, Trần Kỳ cũng dần tỉnh táo lại, lại lần nữa bị hắn nhìn thấy mình khỏa thân, cô ta xấu hổ đến mức muốn chết quách đi cho rồi. Tuy nhiên, cô ta cũng biết điều quan trọng nhất bây giờ là thoát khỏi sự khống chế của Lâm Phi, cô ta chống tay bắt đầu vật lộn để thoát ra. Nhưng Trần Kỳ càng giãy dụa, chẳng những không thoát khỏi Lâm Phi, trái lại thân thể cô ta lại cứ thế chạm mạnh vào Lâm Phi. Đôi tay ngó sen tuyết trắng, đôi chân ngọc ngà mảnh khảnh dưới quá trình giãy dụa bị Lâm Phi giữ chặt. Sự giãy dụa của Trần Kỳ mang lại khoái cảm cực lớn cho Lâm Phi, hắn thuận thế áp sát người vào thân thể mềm mại quyến rũ của Trần Kỳ. “Không được cử động, nếu cô còn động đậy, tôi sẽ lột nốt cái áo lót của cô ra đấy.” Thân thể mềm mại bên dưới run rẩy dữ dội khiến cho Lâm Phi nóng bừng người, hắn liền luồn tay ra sau lưng Trần Kỳ rồi buông lời đe dọa. Trần Kỳ đột nhiên dừng lại, sau đó lại càng giãy dụa kịch liệt hơn, sau đôi môi đang bị che lại lộ ra hàm răng trắng hung ác cắn vào tay của Lâm Phi. Lòng bàn tay đau nhức, mỹ nhân không nghe lời, Lâm Phi tiến thêm một bước, ép toàn bộ cơ thể của Trần Kỳ lên bàn thẩm vấn, đồng thời thân thể hắn cũng dính chặt lấy thân thể cô ta, tay trái cởi bỏ áo ngực và kéo nó ra, tay phải rời khỏi đôi môi, sau đó Lâm Phi cúi xuống hôn Trần Kỳ. Trần Kỳ ngây người đến mức không còn tiếp tục giãy dụa nữa. Cô ta không thể nào nghĩ ra đã ở trong cục cảnh sát rồi mà Lâm Phi vẫn có thể làm thế với mình, điều này không đơn giản là thô lỗ nữa. “Ô…Ô…” Trong miệng Trần Kỳ vang lên những tiếng kêu bất lực, cảm nhận hơi thở đàn ông hừng hực bao trùm, cô ta thực sự hoảng loạn. Vì đánh giá thấp thân thủ của Lâm Phi nên tình thế bỗng chốc xoay chuyển, tất cả quyền chủ động đều nằm trong tay Lâm Phi, Trần Kỳ chỉ có thể dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn Lâm Phi và cầu nguyện hắn lập tức dừng lại. Trần Kỳ cảm thấy hối hận, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy thì cô ta tuyệt đối sẽ không dẫn Lâm Phi đi vào, nếu không sẽ không xảy ra tình cảnh dẫn sói vào nhà như bây giờ. Đôi mắt ngấn lệ của Trần Kỳ lúc này lã chã nước mắt rơi nhưng gã đàn ông kia vẫn như cũ không ngừng tấn công, tay hắn sắp sửa xâm lăng đôi gò bồng đào trắng ngần của cô ta. Vào lúc Trần Kỳ không biết làm gì ngoài cầu trời khấn phật thì từ ngoài cửa phòng thẩm vấn truyền đến tiếng gõ cửa. – Đội trưởng, có luật sư đến bảo lãnh cho bọn họ. …… Mặc dù Mộ San San rất lạnh lùng, nhưng hiệu quả công việc thì miễn chê, Lâm Phi vốn tưởng phải “nghỉ ngơi” trong cục cảnh sát một thời gian, nhưng thực tế là sau khi nhóm của Lâm Phi và Hứa Doanh Doanh bị bắt đến cục cảnh sát, chỉ chưa đến một tiếng đồng hồ, cô đã cho người đến rồi. Mộ San San cử hai người đến, một người là thư ký của cô ta Thẩm Huyên, người kia là luật sư trưởng của phòng Pháp lý tập đoàn Mộ Thị. “Anh Lâm, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước.” Sau khi hoàn tất thủ tục bảo lãnh, vị luật sư nói với Lâm Phi. “Anh đi thong thả, không tiễn.” Lâm Phi vẫy vẫy tay, mắt nhìn vị luật sư rời đi. “Dù sao thì người ta cũng đã giúp anh, vậy mà anh đến một lời cảm ơn cũng không có.” Thẩm Huyên khuôn mặt thanh tú, thân hình nhỏ nhắn nhịn không được trừng mắt nhìn Lâm Phi. “Mấy người đến không đúng lúc một chút nào cả.” Tất nhiên Lâm Phi chỉ dám nói thầm trong lòng, hai người Thẩm Huyên sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng lúc hắn bị Trần Kỳ khơi lên ngọn lửa dục vọng, đang chuẩn bị đè cô ta ra để xả cho hả cơn. Bây giờ Lâm Phi cảm thấy hối hận, cực kỳ hối hận. Lúc trước gọi điện thoại cho Mộ San San vì lo lắng Trần Kỳ lấy việc công báo thù riêng, giam hắn dăm bữa nửa tháng. Nếu biết trước xảy ra chuyện như hôm nay, có đánh chết Lâm Phi cũng không gọi điện thoại cho Mộ San San. Về phần mấy người Hứa Doanh Doanh, phía cảnh sát cũng sẽ không làm khó bọn nhóc, sau khi lấy khẩu cung xong sẽ thả bọn nhóc rời đi. Ngược lại, đám thanh niên tóc vàng, nhất định sẽ nhận được sự chăm sóc đặc biệt. Thẩm Huyên cảm thấy bất mãn, tức giận dậm chân: “Anh nghĩ bọn tôi muốn đến chắc, nếu không phải tổng giám đốc yêu cầu, bọn tôi cũng không rảnh đến mức tối rồi chạy đến cục cảnh sát.” “Tôi cũng không bảo không cần hai người đến, chỉ là nếu như hai người có thể đến muộn hơn một chút thì càng tốt.” Việc này không thể trách hai người Thẩm Huyên được, Lâm Phi cũng đang nhịn cơn ấm ức, tâm tình đương nhiên không tốt, gặp phải chuyện này, hắn cũng không thể giải thích rõ ràng cho Thẩm Huyên. Chào một tiếng tạm biệt, Lâm Phi xoay người bỏ đi. Lâm Phi không dám tiếp tục đứng trước cổng cục cảnh sát, ban nãy trong phòng thẩm vấn suýt chút nữa hắn đã “thịt” luôn Trần Kỳ, đến bây giờ cô nàng có vẻ vẫn chưa hoàn hồn. Đợi đến khi Trần Kỳ tỉnh táo lại, Lâm Phi có muốn rời đi cũng không nổi. Nhìn Lâm Phi bỏ đi, đáy mắt Thẩm Huyên xuất hiện một tia trầm tư. Thẩm Huyên có thể lên đến chức thư ký của tổng giám đốc, tầm nhìn và khả năng phán đoán tuyệt đối thuộc loại xuất chúng. Hai lần cô ta và hắn gặp nhau đều có liên quan đến Mộ San San, một người đàn ông có thể khiến cho tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị muộn như vậy vẫn tự mình gọi điện yêu cầu bảo lãnh khiến Thẩm Huyên không thể đoán ra được thân thế của hắn. Thẩm Huyên rất tò mò về thân phận của Lâm Phi, hơn nữa cô có thể khẳng định, giữa hắn và Mộ San San nhất định có một mối quan hệ nào đó. Nhưng Thẩm Huyên cũng không gặng hỏi Lâm Phi, vì cô rất rõ ràng thân phận của mình. Là thư ký của tổng giám đốc, cô biết rõ việc gì nên hỏi, việc gì không nên hỏi. Cũng như khi Mộ San San gọi điện cho Thẩm Huyên, nhờ cô tìm người để bảo lãnh cho Lâm Phi. …… Khu biệt thự Lệ Thủy, lúc Lâm Phi trở về cũng đã hơn 10 giờ đêm rồi. “Bà xã, muộn như vậy mà còn chưa ngủ à.” Lâm Phi có chút ngạc nhiên, hắn nghĩ muộn như vậy có lẽ Mộ San San đã ngủ rồi, kết quả cô vẫn đang ngồi trên sô pha xem ti vi. Thấy Lâm Phi đến, Mộ San San tắt ti vi, ra hiệu cho hắn ngồi ở ghế đối diện. “Cô ấy đang đợi mình, không phải là để khởi binh vấn tội đấy chứ?” Lâm Phi mặt không biểu cảm ngồi xuống sô pha đối diện Mộ San San, trong lòng hoài nghi. Mộ San San không ưng hắn không phải chỉ ngày một ngày hai, lần này bị bắt thóp, thật khó để đảm bảo cô ta sẽ không mỉa mai hắn một hai câu. “Tôi đã nghe Thẩm Huyên báo cáo lại sự việc rồi, anh có gì để bổ sung không?” Giọng nói cô ta vẫn lạnh lùng, không vì việc Lâm Phi làm mà có thêm bất kỳ cảm xúc nào. “Em muốn anh bổ sung gì đây?” Lâm Phi đã quen với kiểu lạnh lùng này của Mộ San San, lúc này hắn chỉ hứng thú với thân thể đầy đặn tuyết trắng ẩn dưới chiếc váy ngủ bằng lụa của cô. Lâm Phi vốn dĩ cực kỳ phản cảm với kiểu khởi binh vấn tội này của Mộ San San. Tuy nhiên sau khi nhìn thấy bộ đồ ngủ của cô, hắn lại ước gì lần nói chuyện này dài ra thêm chút nữa. Kết hôn hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Mộ San San trong bộ đồ ngủ. Thân thể của người con gái ẩn bên dưới lớp váy ngủ, phần da thịt lộ ra ngoài trắng nõn không chút tì vết. Đôi chân dài thon thả như làm từ bạch ngọc, những đường cong lả lướt, bộ ngực đầy đặn mềm mại nhẹ nhàng rung lên theo từng hơi thở của Mộ San San, khiến Lâm Phi hận không thể tiến lên xoa bóp chúng. Lúc này hắn chỉ cảm thấy ngọn lửa dục vọng lúc ở phòng thẩm vấn bị Trần Kỳ lại được khơi dậy. Làn da này, dáng người này thật đẹp! Trước kia Lâm Phi chỉ chú ý đến khuôn mặt xinh đẹp như tiên của Mộ San San, đến tận tối nay hắn mới phát hiện, thân hình của cô cũng thật hoàn mỹ, xứng với câu khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ.