Cửu dương binh vương
Chương 173 : Không thể nào
Đêm, ánh trăng chiếu rọi khắp thành phố Trung Hải, dưới ánh trăng, Lâm Phi đang ôm Mộ San San.
Thông qua ánh trăng và ánh đèn bên đường có thể thấy, Mộ San San nằm trong vòng tay của Lâm Phi, vùi đầu vào ngực hắn, cơ thể mềm mại quyến rũ khẽ run rẩy, giống như một con thỏ trắng đang bị lạnh vậy.
Cúi đầu nhìn xuống dáng vẻ như đang bị cảm lạnh của tổng giám đốc Mộ, Lâm Phi khẽ nhếch miệng: “Sau này trước khi cắn người thì nên nghĩ đến nghĩ đến hậu quả. Chồng em lương thiện đấy, nếu là người khác chắc chắn sẽ không chỉ hôn em hai lần đơn giản thế này đâu”.
Mộ San San còn đang co quắp trong lòng Lâm Phi, cả cơ thể đang run rẩy bỗng dưng cứng đơ lại.
Nếu như lúc này Mộ San San ngẩng đầu lên thì có thể thấy được, gương mặt khuynh nước khuynh thành của cô ta bây giờ chỉ toàn xấu hổ và tức giận.
Lâm Phi nói thì hay lắm, nếu như để người khác nghe được mấy lời này còn tưởng hắn là người chồng cực kỳ tốt nữa kia.
Nếu như không phải vì lo ngẩng đầu lên trừng Lâm Phi có khả năng lại bị Lâm Phi hôn lần nữa thì Mộ San San đã định ngẩng lên cắn chết Lâm Phi rồi.
“Hôn hai lần?”
Mộ San San thực sự muốn khóc, nếu như Lâm Phi chỉ hôn cô ta hai lần đơn giản thế thì tổng giám đốc Mộ đây đến nỗi ngạt thở như vậy không? Nếu như chỉ hôn hai lần đơn giản như thế thì Mộ San San có đến nỗi vùi đầu vào ngực Lâm Phi, đến ngẩng đầu cũng không dám hay không? Nếu như chỉ là hôn hai lần đơn giản như thế, gương mặt cô ta có thể nóng bừng bừng như vậy không?
Mộ San San đúng là đã cắn vào lưỡi Lâm Phi, tuy hắn không cắn trả, nhưng cuối cùng lại trả thù Mộ San San một phen nhớ đời.
Mộ nụ hôn thật sâu.
Khiến cho Mộ San San gương mặt nóng bừng, tim đập loạn xạ, đến ngẩng đầu cũng không dám.
Mộ San San đáng thương, ở thành phố Trung Hải cũng được coi là một nhân vật tầm cỡ, nhưng với cái miệng của Lâm Phi, cô ta chỉ có thể chống đỡ chứ chẳng thể vặn lại được.
Mặc dù trong lòng không can tâm nhưng cô ta cũng chỉ có thể để mặc cho Lâm Phi ôm lấy mình, từng bước đi về phía biệt thự Lệ Thủy.
……
“Vợ yêu dấu của anh ơi, anh biết em rất thích bờ vai rộng thái bình dương và đầy khí chất đàn ông của anh”. Trước cửa biệt thự Lệ Thủy, Lâm Phi cúi đầu nhìn chăm chú vào người đẹp trong lòng: “Thế nhưng, đã đến nhà rồi, em có nên suy nghĩ xuống rồi không?”
Mộ San San giống như con thỏ trắng bị thương đang co quắp trong lòng Lâm Phi lập tức ngẩng lên, rồi lại lập tức co lại, lo sợ Lâm Phi lại lừa cô ta nữa.
Sau khi xác nhận thật sự đã đến cửa nhà rồi, Mộ San San vội vàng buông cánh tay vây quanh cổ Lâm Phi ra, rời khỏi lòng hắn.
“Đợi một chút”. Thấy Mộ San San vừa rời khỏi vòng tay mình đã chuẩn bị chạy trốn, Lâm Phi vội kéo cô lại.
Mộ San San bị Lâm Phi hôn tấn công liên tiếp vốn đã rất căng thẳng lại bị Lâm Phi kéo lại, cô ta nhanh chóng khép chặt đôi môi lại, đôi mắt xinh đẹp vừa tức giận vừa xấu hổ nhìn thẳng vào Lâm Phi, không cần nói cũng biết là vừa căng thẳng vừa muốn cảnh cáo Lâm Phi.
“Vợ à, buổi hẹn hò hôm nay để em thất vọng, anh thật sự xin lỗi”. Một loạt phản ứng quá khích của Mộ San San không hề khiến Lâm Phi thấy buồn cười, ngược lại hắn còn nghiêm túc xin lỗi Mộ San San.
Mộ San San không hề nghĩ đến thái độ của Lâm Phi lại có thể thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, cô ta còn tưởng Lâm Phi định lợi dụng mình nữa.
“Anh không chính thức hẹn hò với em, không chỉ là bởi vì em đã đưa ra một quyết định sai lầm về việc của đám người Lưu Huy, hơn thế nữa còn là vì, tuy anh là chồng em nhưng em không hề yêu anh”. Lâm Phi nhìn thẳng vào mắt Mộ San San, ngừng một hồi rồi nói: “Đợi đến khi em xác định được tình cảm của mình dành cho anh, anh sẽ chính thức hẹn hò với em, một buổi hẹn hò giữa những người yêu nhau”.
Nói xong, Lâm Phi quay người đi vào biệt thự trước, để lại Mộ San San một mình dưới ánh trăng.
Một mình Mộ San San đứng dưới ánh trăng, đứng rất lâu. Những lời nói của Lâm Phi đã khiến cô ta rất xúc động.
Hai người kết hôn đã lâu rồi, từ khi Lâm Phi dọn về biệt thự Lệ Thủy, ấn tượng của Mộ San San với Lâm Phi cũng thay đổi rất nhiều. Thế nhưng còn lâu mới đến bước yêu Lâm Phi.
Mộ San San chưa từng suy nghĩ cẩn thận về tình cảm giữa hai người, thế nhưng mỗi lần nghĩ đến sự vô liêm sỉ và nghịch ngợm của Lâm Phi, Mộ San San lại cảm thấy bất lực.
Hôm nay, trước mặt cô ta, Lâm Phi lại thằng thừng không kiêng dè gì nói về khoảng cách tình cảm giữa hai người, bỗng dưng trái tim của Mộ San San cảm thấy rất hỗn loạn.
Loạn đến mức cô ta không biết mình đã vào biệt thự, trở về phòng ngủ của mình như thế nào nữa.
……
Mộ San San vì mấy câu nói của Lâm Phi mà tim đạp loạn xạ, còn người trong cuộc như Lâm Phi thì đã sớm nằm lên giường rồi.
Tuy rằng cuộc hẹn hò đã bị hắn phá hủy, thế nhưng cũng đã dày vò hắn cả ngày. Chủ yếu là vì Lâm Phi đã bế Mộ San San trở về biệt thự Lệ Thủy. Đây là Lâm Phi chứ nếu là người bình thường khác sợ là đã sớm mệt đến mức ngã ở nửa đường rồi.
Với thể chất của Lâm Phi cũng phải hao một lượng sức lớn. Tuy Mộ San San rất nhẹ nhưng cũng không thể đỡ được đường dài.
Thế nên sau khi trở về biệt thự Lệ Thủy, Lâm Phi vào nhà tắm dội mấy cái rồi nằm lên giường luôn.
Két két.
Sau khi Lâm Phi nằm được hơn nửa tiếng, cửa phòng hắn bị đẩy ra.
Cả cái biệt thự to như thế chỉ có ba người Lâm Phi, Mộ San San và dì Quế ở, dì Quế tuổi lớn rồi, đi ngủ sớm, nửa đêm không thể đến phòng của Lâm Phi được.
Mộ San San tuy danh nghĩa là vợ hắn, nhưng tính cách lạnh lùng, vốn rất đề phòng Lâm Phi. Theo lý mà nói, nửa đêm nửa hôm thế này Mộ San San sẽ không chạy đến phòng của Lâm Phi, bởi nếu cô ta làm như vậy khác gì tự đâm đầu vào rọ, bởi vì như Lâm Phi đã nói, hắn nhung nhớ cơ thể lung linh mềm mại của Mộ San San không chỉ là ngày một ngày hai.
Thế nhưng, người đẩy cửa phòng Lâm Phi lúc này đúng là Mộ San San, tổng giám đốc Mộ mà!
Tạch!
Đèn phòng Lâm Phi được Mộ San San bật lên.
Ở nước ngoài làm lính đánh thuê nhiều năm, Lâm Phi rất nhạy cảm, khoảng khắc Mộ San San bước vào phòng hắn, hắn liền tỉnh dậy.
Giây phút đèn phòng bị bật lên, ánh mắt của Lâm Phi chăm chú nhìn Mộ San San.
Chiếc váy ngủ mềm mại bao phủ lấy cơ thể mềm mại của Mộ San San, tôn lên những đường cong gợi cảm đẹp vô cùng. Làn da trắng như ngọc dưới ánh đèn phòng lại càng trở nên rạng ngời, quả thực là khiến người ta mê hoặc.
Còn con gấu Teddy bự được Mộ San San ôm chặt trong lòng thì Lâm Phi có thể không quan tâm.
“Vợ à, em…”
“Tối nay, tôi ngủ cùng anh”.
Không đợi Lâm Phi hỏi, Mộ San San đã nói rõ ý của mình ra.
Một câu nói khiến Lâm Phi trừng mắt cứng họng.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
620 chương
39 chương
42 chương
108 chương
110 chương
36 chương
35 chương