Cửu dương binh vương

Chương 169 : Đồng cảm

“Được rồi, không sao rồi, chúng ta đã ra ngoài rồi.” Lâm Phi ôm Mộ San San ra khỏi rạp chiếu phim, thấy sếp Mộ vẫn vùi đầu trong lòng mình, không định ngẩng lên, Lâm Phi mới không nhịn được nhắc nhở Mộ San San một tiếng. Mặc dù Lâm Phi rất thích cảm giác ôm người đẹp trong lòng, nếu như không vướng bận chuyện của Lưu Huy, Lâm Phi thực sự rất muốn cứ ôm mãi như vậy. Thân hình của Mộ San San quá đỗi mềm mại, cho dù chỉ đơn giản là ôm nhưng Lâm Phi cũng sắp nhịn không nổi nữa. May còn ở trên phố, nếu như ở trong nhà, e rằng lúc này, Lâm Phi đã không nhịn được sờ mó linh tinh rồi. Không thể trách Lâm Phi không biết kiềm chế mà thực sự sức hút của Mộ San San với đàn ông quá kinh khủng. Cũng may Lâm Phi ngày ngày đều tiếp xúc với Mộ San San nên ít nhiều cũng có chút miễn dịch. Nếu như là người đàn ông khác, chắc chắn bây giờ đều đã thành lang sói hết rồi. Đương nhiên Lâm Phi tuyệt đối không cho phép đàn ông nào khác ôm Mộ San San vào lòng. Cũng may Mộ San San không biết suy nghĩ lúc này của Lâm Phi, nếu như Mộ San San biết được Lâm Phi có lòng chọn cho cô bộ phim kinh dị này, kết cục của Lâm Phi chắc chắn sẽ rất thảm, rất thảm. Muốn tổng giám đốc Mộ cô bỏ mặc sĩ diện, từ bỏ công việc ra ngoài hẹn hò với một lòng đầy mong chờ, mà Lâm Phi hắn lại chơi Mộ San San một vố, Mộ San San buông tha cho Lâm Phi dễ dàng mới là lạ. “Lâm, Lâm Phi, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Sau tiếng kêu gào của Lâm Phi, cuối cùng Mộ San San cũng từ từ ngẩng đầu lên khỏi lòng Lâm Phi, bình tĩnh trở lại. Sau khi trở lại bình thường, chuyện đầu tiên Mộ San San nghĩ tới chỉ là hỏi Lâm Phi điểm đến tiếp theo?” Trước khi ra ngoài, Mộ San San thực sự rất kì vọng vào cuộc hẹn hò này. Người con gái nào cũng có cho riêng mình những mơ mộng về một tình yêu lãng mạn, Mộ San San cũng không ngoại lệ. Nhưng rõ ràng trong mộng tưởng của Mộ San San không bao gồm việc xem phim kinh dị ngoài rạp. Lần đầu tiên hẹn hò, Mộ San San đã bắt đầu lo lắng tiếp theo đó liệu còn có hoạt động gì thách thức giới hạn tâm lý của cô nữa không. “Bây giờ chúng ta đi ăn.” Lâm Phi mỉm cười nắm lấy cánh tay ngọc ngà của Mộ San San, cúi đầu sát vào trán cô nhỏ nhẹ: “Từ khi kết hôn tới giờ, anh vẫn luôn nợ em một bữa tối dưới ánh nến, hôm nay chính là lúc anh đền bù cho em.” Mộ San San sững sờ, nếu như là ngày thường, chắc chắn cô sẽ không cho phép Lâm Phi gần gũi mình như vậy, cho dù là Lâm Phi giở trò bất ngờ, nhất thời đắc ý thì sau khi bình tĩnh lại, Mộ San San cũng sẽ đẩy hắn ra ngay lập tức. Nhưng lần này, Mộ San San không cảm thấy khó chịu hay tức giận vì sự tiếp cận của Lâm Phi, cô chỉ cảm thấy thẹn thùng, một cảm giác mật ngọt trào dâng từ đáy lòng. Trước đây, Lâm Phi chưa từng nói lời tình tứ với Mộ San San, đây là lần đầu tiên Lâm Phi nói với cô một câu tình cảm nghiêm túc chân thành như vậy. Ít ra, Mộ San San cho là như vậy. Mộ San San chưa từng có kinh nghiệm gì trong chuyện tình yêu đương cảm nhận được lời nói đột nhiên trở nên dịu dàng của Lâm Phi và tưởng tượng ra bữa tối lãng mạn dưới ánh nến thường xuất hiện trong mộng tưởng của các cô gái. Cảm giác sợ hãi còn sót lại sau bộ phim kinh dị bây giờ đột nhiên tan biến. “Ừm.” Mộ San San khẽ gật đầu, xem như một lời đáp lại tích cực dành cho Lâm Phi. Cho dù Lâm Phi nắm tay Mộ San San đi trước, cô cũng không vùng vẫy. Nói đơn giản là hiếm khi tổng giám đốc Mộ chiều theo ý Lâm Phi như lần này. …………. Lâm Phi và Mộ San San dừng chân bên ngoài một nhà hàng cao cấp của Pháp. Nói một cách chính xác, không phải họ đang chiêm ngưỡng trang trí bên ngoài nhà hàng, mà là bị nhân viên phục vụ ngăn lại. Nguyên nhân là những nhà hàng cao cấp như thế này thường phải đặt trước ba ngày thậm chí một tuần mới có chỗ. Lâm Phi và Mộ San San không đặt chỗ trước nên bị cản lại cũng không có gì kỳ lạ. “Lâm Phi à, tôi gọi cho Thẩm Huyên nhờ cô ấy đặt giúp một nhà hàng.” Nói rồi, Mộ San San lấy điện thoại từ túi xách ra gọi cho thư ký của cô, Thẩm Huyên. Dù nói thế nào, Mộ San San cũng là tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, có danh tiếng nhất định trong thành phố Trung Hải. Với tiếng tăm của Mộ San San muốn tìm một nhà hàng cùng Lâm Phi dùng bữa dưới ánh nên rõ ràng không phải vấn đề gì to tát. “Không cần, chuyện như thế này cứ giao cho chồng em là được, em chỉ cần chuẩn bị ăn no bụng là được.” Nói đùa chứ, chuyện hẹn hò này là do Lâm Phi đề nghị, nếu như ngay cả ăn một bữa cơm cũng cần Mộ San San tìm chỗ thì không phải Lâm Phi hắn quá vô dụng sao. Hơn nữa, đã tới cửa nhà hàng rồi, làm gì có chuyện bỏ đi. Lâm Phi vỗ vai Mộ San San trao cho cô một ánh nhìn tin tưởng rồi đi thẳng về phía nhân viên phục vụ trước cửa. Sau một hồi bàn bạc, Lâm Phi quay người kéo Mộ San San vững bước đi vào trong nhà hàng trong ánh mắt ngưỡng mộ và chúc phúc của nhân viên. Trong nhà hàng, Lâm Phi và Mộ San San được sắp xếp ngồi ở bàn cạnh cửa sổ. Mộ San San chau đôi lông mày, đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Phi ngồi đối diện đầy nghi hoặc: “Anh đã nói gì với nhân viên phục vụ? Sao anh ta lại đồng ý cho chúng ta vào trong?” Mộ San San từng du học ở nước ngoài vì vậy cũng hiểu một ít về người Pháp. Mặc dù người Pháp không rập khuôn nghiêm khắc như người Đức nhưng cũng rất có nguyên tắc. Mộ San San nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc Lâm Phi đã nói gì với nhân viên để họ không tiếc phá vỡ quy định của nhà hàng mà cho cô và Lâm Phi chưa đặt bàn trước vẫn có thể vào trong. “Cũng không nói gì, anh chỉ nói với anh ta, anh thích em đã rất lâu rồi, hôm nay anh muốn cầu hôn em, hy vọng anh ta giúp đỡ.” Lâm Phi thành thực trả lời Mộ San San. Mộ San San chau đôi mày đẹp: “Chỉ có thế?” “Chỉ có thế.” Lâm Phi khẳng định. Vẻ mặt của Lâm Phi rất chân thành nên Mộ San San không tìm ra bất kỳ biểu cảm nào chứng minh Lâm Phi nói dối. Vậy là cô không gặng hỏi nữa. Lâm Phi nói gì không quan trọng, điều quan trọng là Mộ San San đã vào trong nhà hàng, bắt đầu đón nhận bữa tối lãng mạn dưới ánh nến trong buổi hẹn hò đầu tiên trong đời. Thực tế, Lâm Phi cũng không hề nói dối. Lời hắn nói với nhân viên phục vụ cũng đã nói với Mộ San San, chỉ là có một điều chưa nói với cô, đó là khi nói chuyện với nhân viên đó, hắn không dùng tiếng Hán, cũng không dùng tiếng Anh mà là tiếng Pháp! Lâm Phi từng sống ở Pháp Quốc một khoảng thời gian nên cũng không quá xa lạ với người Pháp. Người Pháp vô cùng nguyên tắc, so với tính nguyên tắc thì sự lãng mạn càng khắc sâu trong máu xương, là bản tính trời sinh của người Pháp. Lâm Phi dùng tiếng Pháp giành được thiện cảm của nhân viên, dùng lãng mãn có được sự đồng cảm của họ. Thử hỏi, trên thế giới này còn chuyện gì lãng mãn hơn cầu hôn?