Cửu dương binh vương

Chương 133 : Ăn đập

Tuy nhiên, với tố chất tâm lý tuyệt vời và kỹ năng nghề nghiệp vững vàng, Ninh Kỳ không hề kêu lên thất thanh mà vẫn bình tĩnh tiếp tục nhảy múa. Mặc dù không biết Lâm Phi là ai, cũng không xác định được hắn lẻn vào phòng cô giữa đêm hôm khuya khoắt làm trò gì nhưng có một điều Ninh Kỳ biết rất rõ, đó chính là trước khi Lâm Phi ra tay trước, bất cứ cử động khác thường nào của cô cũng có thể trở thành cái cớ để Lâm Phi xâm phạm mình. Chính vì suy nghĩ tới điều này, Ninh Kỳ mới cố nén nỗi kinh hãi trong lòng, tiếp tục nhảy múa, không dám có bất cứ hành động nông nổi nào, thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào Lâm Phi. Xuất phát từ cách xử lý tình huống thận trọng này, Ninh Kỳ liền chọn cách làm ngơ ánh mắt nóng như lửa đang không ngừng dò xét thân hình mềm mại của cô. Suy nghĩ của Ninh Kỳ rất đơn giản, bị Lâm Phi nhìn dù sao cũng tốt hơn bị hắn xâm hại. Ninh Kỳ chọn cách xử lý này cũng vì biết rõ thân hình mềm mại nửa để trần của cô có sức hấp dẫn thế nào đối với đàn ông. Cô cũng có tính toán trong lòng, đó là tiếp tục nhảy múa mà không nói gì rồi nhân lúc Lâm Phi mất cảnh giác, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ. Chỉ là Ninh Kỳ không ngờ tới, hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, ánh mắt nóng như lửa của Lâm Phi vẫn không hề rời khỏi thân hình nuột nà của cô dù chỉ một giây. Nói theo cách khác, trong nửa tiếng qua, Lâm Phi không hề chớp mắt lấy một cái. Điều này cũng ảnh hưởng trực tiếp tới việc Ninh Kỳ không thể tìm được cơ hội thoát thân. Ban đầu, Ninh Kỳ còn định nhảy tiếp đấu với Lâm Phi tới cùng, nhưng cô lại không ngờ tới, Lâm Phi không chỉ lẻn vào phòng ngủ của cô, nhìn cô không chớp mắt mà còn lấy điện thoại ra chụp liên tiếp ba tấm hình. Mặc dù lúc không có chuyện gì làm, Ninh Kỳ cũng thích dùng điện thoại tự sướng hoặc nhờ đồng nghiệp chụp giúp nhưng hầu hết đều là khi Ninh Kỳ quần áo chỉnh tế, và dùng điện thoại của cô. Tình huống mặc bikini bị người lạ chụp hình như thế này, Ninh Kỳ chưa từng nghĩ sẽ xảy ra với chính bản thân mình. Những hình ảnh cực kỳ riêng tư này nằm trong tay người lạ, không biết hậu quả ra sao. Trong cơn hoảng loạn xen lẫn phẫn nộ, Ninh Kỳ đâu nghĩ được gì khác mà ngay lập tức ngừng lại tất cả động tác, quát hỏi Lâm Phi, kẻ xâm nhập vào trong phòng ngủ của cô. Nếu không phải chút lý trí còn sót lại nhắc nhở Ninh Kỳ, một cô gái yếu đuối như cô không thể là đối thủ của Lâm Phi, e rằng cô đã xông lên cướp điện thoại của hắn rồi. Trong khi đó, thừa dịp Ninh Kỳ còn đang ngây người, Lâm Phi liền dùng điện thoại, tách tách chụp liền mười mấy tấm hình. Ba tấm chụp trước đó đều không chụp được mặt của Ninh Kỳ vì cô đang khiêu vũ nhưng mười mấy tấm này hoàn toàn đặc tả được khuôn mặt của Ninh Kỳ. Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ gay vì phẫn nộ của Ninh Kỳ, cảm giác thất vọng vì bị cô làm ngơ của Lâm Phi chợt tan biến trong phút chốc. Nửa đêm nửa hôm xông vào phòng ngủ của cô, nhìn thấy hơn nửa cơ thể mềm mại của cô thì thôi đi, còn lấy điện thoại chụp cho cô mấy tấm hình mà vẫn làm ra vẻ đạo mạo tử tế. Nếu như bị người không biết thấy được còn tưởng Ninh Kỳ và Lâm Phi thân thiết lắm. Nếu không phải tự mình trải qua, Ninh Kỳ thực sự không dám tin, thế giới này còn có thằng cha vô sỉ như Lâm Phi. Nhất là khi bị Lâm Phi chụp liên tiếp mấy tấm hình chính diện, nhìn Lâm Phi ngắm nghía điện thoại với bộ mặt cười cợt hạ tiện, Ninh Kỳ tức tới mức suýt ngất đi. Giận quá thành cười, Ninh Kỳ lạnh lùng bật cười thành tiếng: “Tôi không cần biết anh là ai, tốt nhất anh xóa hết tất cả hình trong điện thoại đi, nếu không tôi sẽ dùng hết sức này sống mái một trận với anh!” Mẹ kiếp! Cô gái này cũng gớm nhỉ! Nhìn khuôn mặt xinh đẹp bao hàm cả uy hiếp lẫn lạnh lùng, Lâm Phi cũng hơi kinh ngạc trước sự quyết liệt của cô. Tuy nhiên, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Lâm Phi vẫn thấy bình thường. Sợ thật! Chẳng qua chụp có mấy tấm hình thôi mà, tới mức đòi sống đòi chết vậy không? Cái nên nhìn cũng sớm đã nhìn thấy rồi, nếu thực sự để tâm như thế thì sớm đã làm gì đó rồi. Đương nhiên, những lời này Lâm Phi cũng chỉ nói trong lòng mà thôi vì dù gì hắn đã được mở rộng tầm mắt rồi, đã được hời còn khoe mẽ dễ bị sét đánh không phải sao. Mặt khác, Lâm Phi cũng nhận ra dáng vẻ quyết liệt kia của Ninh Kỳ không giống nói đùa. Ninh Kỳ thực sự để tâm việc trong tay Lâm Phi có hình của cô. Nhưng điều này không có nghĩa Lâm Phi chịu bị Ninh Kỳ uy hiếp, cuộc đời hắn ghét nhất kẻ uy hiếp mình. “Tới đi, mau lên. Chết dưới tay người đẹp cũng đáng. Nhưng mà tôi thấy khi nãy cô nhảy hăng say như vậy, thực ra tôi cũng là một người yêu nhảy múa, hay là chúng ta cùng nhảy một điệu rồi hẵng cùng nhau nhảy xuống Hoàng Tuyền.” Nói xong, Lâm Phi khom lưng đưa tay mời Ninh Kỳ khiêu vũ. Động tác đó muốn lịch thiệp có lịch thiếp, muốn chân thành có chân thành thiết tha. Nếu như lúc này có người ngoài cuộc xông vào phòng Ninh Kỳ, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ nghĩ Lâm Phi là bạn trai hay chồng của Ninh Kỳ. Mặc dù Lâm Phi rất lịch lãm, rất chân thành tới mức nếu như hắn mời bạn nhảy trong các bữa tiệc xã giao, Ninh Kỳ tâm trạng tốt sẽ nhận lời khiêu vũ cùng hắn nhưng trong tình cảnh bị Lâm Phi ức hiếp mấy lần, Ninh Kỳ đâu còn tâm trạng khiêu vũ. Nếu như có thể, Ninh Kỳ thực sự muốn giẫm nát bét cả điện thoại lẫn bộ mặt của Lâm Phi, nhưng lúc này cô lại không đi giày cao gót. Đương nhiên đó chỉ là nếu như, Ninh Kỳ cũng biết rõ giả thiết này của cô không thể nào trở thành hiện thực. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự phẫn nộ của Ninh Kỳ đối với hành vi và bộ mặt hèn hạ không thể hèn hạ hơn của Lâm Phi. Chút lý trí còn sót lại của Ninh Kỳ đã hoàn toàn biến thành cơn giận, trên gương mặt thanh tú đã phủ đầy sương lạnh, thậm chí còn mơ hồ dâng trào sát khí. Ninh Kỳ của lúc này đã không nghĩ được, “sắc xuân phơi phới”, “giữ mạng quan trọng hơn cả”, thậm chí ngay cả việc những tấm hình trong tay Lâm Phi nếu lộ ra ngoài sẽ gây hưởng xấu cho cô, cô cũng không lo nghĩ nổi. Ninh Kỳ hoàn toàn không lo được, trong đầu cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là trút giận. Nói ngắn gọn là cô muốn liều mạng với Lâm Phi. Ninh Kỳ nghĩ như vậy và cô cũng thực sự làm như vậy. Đôi chân ngọc ngà của Ninh Kỳ tiến lên hai bước ngắn, nhấc cây đèn bàn trên tủ đầu giường để trước ngực rồi liều mạng phóng về phía Lâm Phi. “Mẹ kiếp, đùa thành thật hả!” Nhìn dáng vẻ bỏ mặc tất cả của Ninh Kỳ, sắc mặt Lâm Phi tối thui, hắn không nhịn được văng tục một câu. Phòng ngủ của Ninh Kỳ vốn không lớn nên nhân lúc Lâm Phi đang nói, cô đã ôm lấy cây đèn bàn xông tới phía Lâm Phi. Nhìn dáng vẻ đó liền biết, nếu như Lâm Phi không phản ứng, Ninh Kỳ chắc chắn sẽ đập cái đèn to bằng đầu người trưởng thành kia lên đầu Lâm Phi. Chẳng ai muốn bị đập vào đầu, Lâm Phi đương nhiên cũng không thể không phản ứng nhưng Lâm Phi không hề quên nguyên nhân hắn tìm lên đây, hơn nữa hắn cũng trút được cơn giận bị Ninh Kỳ làm ngơ rồi. Dù gì Ninh Kỳ cũng là hàng xóm tầng trên của Mạnh Tuyết Nhi, vì không gây thêm phiền phức không đáng cho Mạnh Tuyết Nhi, Lâm Phi không thẳng tay trừng phạt Ninh Kỳ. Hắn đưa tay ra chắn đồng thời cũng lên tiếng giải thích: “Này, cô nghe tôi nói trước, chuyện không như cô nghĩ, tôi là…” Bụp! Lâm Phi hết giận, nghĩ tới mục đích ban đầu nên có ý làm hòa với Ninh Kỳ nhưng hắn đã quên mất Ninh Kỳ còn đang tức giận tới mức không quan tâm nổi hắn muốn nói gì. Cây đèn bàn to bằng đầu người lớn sượt qua cánh tay của Lâm Phi đập thẳng lên đầu hắn.