Cửu dương binh vương

Chương 112 : Khiến tôi quá thất vọng

Lâm Phi có thể thành lập nên tổ chức Phán Quyết Địa Ngục, nổi danh trong giới lính đánh thuê, đương nhiên không phải thiện nam tín nữ gì, nếu không hắn cũng không thể nào sống sót mà về nước, sớm đã chết ở một góc xó xỉnh nào đó ở nước ngoài rồi. Huyết Mai liên tiếp hai lần chọc giận hắn đã khiến hắn nổi lên dã tâm giết người. Nếu không phải lần trước lột sạch Huyết Mai khiến Lâm Phi có chút thương hoa tiếc ngọc và việc Vệ Lão dù chủ động ra tay nhưng không có ý giết hắn thì lúc này biệt thự Hoa Hồng e rằng sớm đã máu chảy thành sông rồi. Danh hiệu của Lâm Phi trong giới lính đánh thuê ở nước ngoài là dùng máu tươi đúc thành. Từ trước đến nay chỉ có hắn tìm đến người khác, làm gì có kẻ nào ăn no rửng mỡ lại dám chủ động chọc giận hắn. Nếu để anh em năm xưa của Lâm Phi biết được chuyện hai lần liên tiếp Huyết Mai chọc giận Lâm Phi mà còn đứng cạnh Lâm Phi như kẻ không có chuyện gì xảy ra và liên miệng bôi nhọ hắn, thì e là sẽ có không ít người giơ thẳng ngón tay cho Huyết Mai cái tán thưởng. Những chuyện khác không bàn, nhưng riêng cái vẻ không sợ chết của Huyết Mai cũng đã đủ khiến bọn họ nể Huyết Mai lắm rồi. “Ngài Lâm, ngài muốn tôi báo đáp thế nào, e không chỉ đơn giản là nhảy điệu thoát y đâu nhỉ?” Việc nắm trong tay Hoa Hồng Gai khiến Huyết Mai sớm đã quen với những cảnh thế này, cô ta cũng chẳng lạ lẫm gì với cái sát khí giết người. Thế nhưng lúc này Huyết Mai lại cảm thấy trong ánh mắt của Lâm Phi không đơn giản chỉ là sát khí. Huyết Mai cảm giác như mình đang bị một con mãnh thú tiền sử chĩa vào, đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được rõ nét nhất sự lạnh lùng đến thấu xương sâu trong tâm can nhưng lại để lộ ra bên ngoài thế này. Lúc này cô ta thấy mình có vẻ giống như chiếc thuyền đơn độc lênh đênh giữa biển khơi sắp phải chịu cảnh mưa gió bão bùng ập tới, bất cứ lúc nào cũng có thể phải đối mặt với nguy cơ lật thuyền. Còn Lâm Phi lại như hoá thành cơn giông gió kia, chỉ cần một cơn sóng cả sẽ khiến cô ta thuyền nát người tan. “Đương nhiên không phải. Cô múa thoát y cho tôi, tôi sẽ cho Vệ Lão một con đường sống, đây là giao dịch của tôi và ông ta, đương nhiên không thể coi là sự báo đáp của cô dành cho tôi được. Nếu hội trưởng Huyết không đồng ý thực hiện thì giờ tôi sẽ đi lấy mạng ông ta.” Hai câu này Lâm Phi vừa nói vừa cười nhưng lại đem một áp lực tâm lý nặng nề đè nén Huyết Mai. “Đừng!” Lâm Phi vừa dứt lời cũng là lúc Huyết Mai lên tiếng, câu này của cô ta chứng tỏ vai trò quan trọng của Vệ Lão trong lòng Huyết Mai. Cô ta phản ứng vừa nhanh và dứt khoát như vậy cũng là vì cô ta cảm nhận được rõ ràng cái sát khí càng lúc càng rõ hơn từ trong ánh mắt Lâm Phi. Huyết Mai không hề do dự, nếu cô ta lựa chọn từ chối thì Lâm Phi chắc chắn sẽ giết Vệ Lão. Lâm Phi không nói lời nào, hắn vân vê bộ trà tử sa, đôi mắt cứ thế nhìn chằm chằm Huyết Mai không hề chớp, như đang chờ đợi điều gì. Dưới ánh mắt xem xét đó của Lâm Phi, Huyết Mai khẽ bặm môi, trong lòng dấy lên sự đấu tranh dữ dội. Lúc này Huyết Mai chỉ còn hai con đường, một là cởi đồ cho Lâm Phi nhìn nhưng lại có thể bảo vệ được Vệ Lão. Điều này đối với một Huyết Mai trước nay được giáo dục nghiêm khắc mà nói thì bảo cô ta chủ động cởi đồ cho Lâm Phi nhìn ngắm cơ thể ngọc ngà mềm mại đó thì chẳng bằng giết cô ta đi còn hơn. Một con đường còn lại chính là gọi Vệ Lão quay lại, triệu tập tất cả thành viên của Hoa Hồng Gai vây bắt Lâm Phi. Trong biệt thự Hoa Hồng còn giấu một vũ khí quan trọng, dựa vào vũ khí này mà Huyết Mai có lý do để tin rằng mình có khả năng xử lý được Lâm Phi. Đương nhiên, rủi ro khi làm vậy là rất cao. Trước mắt không bàn tới việc có thể triệu tập được đầy đủ các thành viên của Hoa Hồng Gai khi Lâm Phi vẫn còn ở đây hay không, dù có triệu tập được một đám người thì vẫn có khả năng Lâm Phi chạy thoát được. Một khi Lâm Phi chạy thoát thì những tháng ngày tiếp theo của tất cả thành viên trong biệt thự Hoa Hồng sẽ luôn phải đối mặt với cảnh Lâm Phi ám sát bất cứ lúc nào. Một khi chọn con đường này có nghĩa là cô ta đã dứt khoát chọn con đường đối đầu với Lâm Phi. Giết được Lâm Phi là tốt, nhưng nếu không giết được hắn thì Hoa Hồng Gai rất có khả năng sẽ rơi vào cảnh tan rã. Điều này có nghĩa là cô ta đang đem hội Hoa Hồng Gai của mình ra đánh cược. Nhưng nếu như chọn con đường đi đầu tiên thì người phải trả giá chỉ có một mình Huyết Mai mà thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, cân nhắc trái phải, cuối cùng Huyết Mai cũng đưa ra quyết định. Nếu cô ta không phải hội trưởng Hoa Hồng Gai, đằng sau không có Vệ Lão và hơn nghìn nhân viên Hoa Hồng Gai thì có lẽ Huyết Mai sẽ lựa chọn liều chết với Lâm Phi một phen. Nhưng, đây chỉ là nếu như. Hoa Hồng Gai là do bố cô ta một tay thành lập, Vệ Lão chứng kiến cô ta trưởng thành, là một vị trưởng bối hết lòng che chở, lo toan cho cô ta, dù thế nào đi chăng nữa thì Huyết Mai cũng sẽ không dùng mạng của ông ấy để đánh đổi. Nghĩ vậy, Huyết Mai liền di chuyển đôi chân thon dài của mình, chầm chậm bước về phía Lâm Phi. Huyết Mai đi rất từ từ, chậm đến mức như bộ phim đang tua chậm, vì cô ta vừa đi vừa cởi đồ. Bộ váy dài màu đỏ ôm trọn cơ thể từ từ trượt xuống sau mỗi bước đi uyển chuyển của cô ta rồi rơi xuống nền đất. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô ta để lộ cơ thể trước mặt Lâm Phi nhưng lần trước dù sao cũng là trong tình cảnh không hề có sự chuẩn bị trước và bị Lâm Phi đột nhiên lột đồ. Cả hai lần đều khiến cô ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nhưng lần này lại khác, dù lần trước bị Lâm Phi nhìn ngắm cơ thể mình một cách đường đột nhưng dù sao thì bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể của người con gái vẫn được che lại. Song, lần này lại là Huyết Mai chủ động cởi bỏ bộ váy dài ôm trọn cơ thể, tất cả đều do Lâm Phi ép buộc nhưng từ cảm nhận trong lòng mà nói thì Huyết Mai thấy vô cùng xấu hổ, giống như cảm giác thẹn thùng xấu hổ của cô gái còn xuân thì bị người ta hôn trộm. Đặc biệt là khi cảm nhận được sự rạo rực từ Lâm Phi, ánh mắt hắn như có thể làm tan chảy người khác, Huyết Mai càng thêm xấu hổ. “Bây giờ anh mãn nguyện chưa?” Huyết Mai cố gắng kiềm chế sự hổ thẹn trong lòng, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể, nhưng cô ta lại không biết được rằng sự phong tình yểu điệu trên khuôn mặt mình đã bán đứng mọi suy nghĩ trong lòng mình. “Cô đang làm gì vậy?” Huyết Mai vừa dứt lời, Lâm Phi vốn dĩ đang hướng ánh mắt tận hưởng cơ thể quyến rũ đẫy đà mềm mại của Huyết Mai, hận không thể đem cái đầu của mình dính chặt vào cơ thể trắng nõn trắng nà đó của cô ta thì lúc này đột nhiên lên tiếng với giọng điệu khó chịu. Mặt Huyết Mai đột nhiên cứng đờ lại. Cô ta vốn dĩ cho rằng mình chủ động cởi đồ thì dù Lâm Phi có giận tới mức nào cũng sẽ nguôi giận. Tồi tệ lắm thì cũng ra vẻ đạo mạo nói vài câu ép buộc. Huyết Mai hiểu rõ sự hấp dẫn của cơ thể mình, ánh mắt bỉ ổi hèn hạ không hề che đậy kia của Lâm Phi chính là minh chứng rõ ràng nhất. Thế nhưng lúc này Lâm Phi lại nổi trận lôi đình, đây là điều mà Huyết Mai làm thế nào cũng không sao hiểu nổi. Nếu không phải e dè mình không đánh lại Lâm Phi thì Huyết Mai thật sự chỉ muốn cho Lâm Phi vài cái đạp thật mạnh. Tên khốn nạn này có ý gì, anh muốn xem múa thoát y, bổn hội trưởng cũng đã chủ động thoát y cho anh xem. Anh còn muốn gì nữa, chẳng nhẽ thật sự còn muốn hội trưởng đây lột sạch cho anh xem sao. Huyết Mai càng nghĩ càng thấy có khả năng như vậy. Cô ta tức tối vô cùng, cô ta đã nhượng bộ hết sức có thể rồi. Việc lột sạch đồ cho Lâm Phi xem là điều cô ta không thể nào làm được. Huyết Mai đang nghĩ cảnh cáo Lâm Phi đừng được đà lấn tới, cẩn thận tới lúc cô ta ngọc nát đá cũng tan, Lâm Phi lúc này thấy vậy đột nhiên lên tiếng. “Tiểu Mai Mai, cô dù sao cũng là một hội trưởng, sao có thể làm ra một hành động hạ lưu dụ dỗ trai tân nhà lành thế này nhỉ, còn ra thể thống gì nữa! Cô, cô, cô thực sự khiến tôi quá thất vọng.” Lâm Phi dơ tay run run chỉ vào Huyết Mai, bộ dạng phẫn nộ không trút được giận, lại vô cùng thất vọng đó của Lâm Phi đúng là đẳng cấp diễn viên hạng A. Chỉ nhìn biểu cảm của hắn thì quả thực không thể đoán ra được hắn đang nghĩ gì. Câu nói vừa rồi của Lâm Phi như sét đánh thẳng vào người Huyết Mai khiến cô ta ngây dại, ỉu xìu, không nói nổi nên lời. Đầu Huyết Mai lúc này như ngừng hoạt động. Câu nói “dụ dỗ trai tân nhà lành” cứ thế vang đi vọng lại trong đầu cô ta mãi không thôi.