Cửu Đỉnh Ký
Chương 594 : Muốn giết ta à!
- Gì cơ!
Thân thể của nam tử thần bí mang mặt nạ vàng chấn động tới mức run lên, trong mắt lộ ra vẻ khó tin. Để đối phó với Đằng Thanh Sơn, hắn đã bố trí một loạt những chiêu liên hoàn, chiêu cuối cùng lại có tới hai đại sát thủ.
Đầu tiên là để Bùi Tam động thủ. Theo như nam tử thần bí mang mặt nạ vàng thấy, Bùi Tam cũng biết thực lực của Thần Miếu Man tộc, biết rõ không thể cướp được, nếu như thật sự quá thèm muốn bia đá của chí cường giả, rất có thể sẽ giết chết Đằng Thanh Sơn để trao đổi.
Ngược lại, nếu như Bùi Tam lo lắng về Bất Tử Phượng Hoàng sau lưng Đằng Thanh Sơn mà bỏ qua việc này, như vậy rất có thể sẽ thông báo cho Đằng Thanh Sơn, cho Đằng Thanh Sơn một ơn huệ.
Làm như vậy, Đằng Thanh Sơn sẽ biết Kim Thắng đang ở Thần Miếu Man tộc.
Kim Thắng lấy mình làm mồi. Hắn cho rằng chỉ cần Đằng Thanh Sơn đến giết hắn sẽ lọt vào công kích của Thần Miếu Man tộc, mượn tay Thần Miếu Man tộc giết chết đối phương.
Hắn đã không còn đường nào để đi.
Dựa vào chính mình thì căn bản không thể giết được Đằng Thanh Sơn.
Đây là con đường cuối cùng của hắn, là đường chết, nhưng cũng có thể đưa mình vào chỗ chết để tìm đất sống.
Lúc này, thiếu chút nữa hắn đã thành công rồi.
"Tại sao không chết, tại sao còn không chết?" - Nam tử áo đen mang mặt nạ vàng trong lòng gào lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn xa xa lúc này khí lưu màu đen liên tục vờn quanh.
- Cái gì, hắn làm bị thương cả Thần Viên sao!
Kể cả đại trưởng lão Man tộc mặc chí cường thần giáp, cùng với hai trưởng lão khác đứng xa xa, ai nấy đều kinh ngạc nhìn vết thương trên nắm tay Tử Mao Thần Viên. Lúc trước ai cũng nhìn thấy rõ ràng Đằng Thanh Sơn bị Thần Viên đánh rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể chật vật chống đỡ, nhưng sao chỉ trong nháy mắt lại phát sinh biến cố này?
- Lại có đột phá sao?
Bùi Tam nhìn cảnh này khẽ mỉm cười:
- Đột phá hay lắm, càng ngày càng tiến nhanh!
- Gừ gừ...
Tử Mao Thần Viên cao mười trượng, đôi mắt lóe ra hung quang nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, cái miệng rộng chốc chốc lại phát ra những âm thanh quái dị. Nhưng nó hiển nhiên cũng đã cẩn thận khi đối phó với Đằng Thanh Sơn, không dám ngông cuồng kiêu ngạo như lúc trước nữa. Chỉ có thực lực tuyệt đối vượt xa đối thủ mới dám kiêu ngạo như vậy.
Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương, lơ lửng giữa không trung, hai mắt lóe lên vẻ vui mừng.
"Thật là nhân họa đắc phúc."
"Lúc ta bế quan, lần lượt luyện tập Tam Thể thức, không biết đã luyện bao nhiêu vạn lần, nhưng thỉnh thoảng mới có thể sinh ra một chút thế giới lực hủy diệt, đó là vì ta căn bản không biết gì nên phải luyện tập nhiều lần như vậy mới thỉnh thoảng gặp may."
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu, hắn luyện quyền có thể sinh ra một chút lực thế giới hủy diệt rất nhỏ, chứng tỏ hắn sở trường về hủy diệt chi đạo nhiều hơn sinh chi đạo. Cũng không lạ, năm đó khi đạt đến hư cảnh, hắn cũng ngộ ra hủy diệt chi đạo trước, đợi đến khi hư cảnh đại thành mới ngộ ra sinh chi đạo.
"Xoẹt xoẹt!"
Thế giới trong nê hoàn cung của Đằng Thanh Sơn vốn đầy những lực ngũ sắc lóng lánh như thủy ngân mênh mông, lúc này không ngừng biến hóa, từng luồng sương mù màu đen nhanh chóng sinh ra. Căn cơ của cả thế giới nê hoàn cung là lực năm màu như thủy ngân vô tận mênh mông, nhất thời phía trên hải dương đó lại xuất hiện sương mù màu đen, không ngừng được sinh ra. Hơn nữa bản thân nê hoàn cung vốn có hình quả trứng năm màu, bây giờ cũng bắt đầu có những vết màu đen.
"Thế giới lực ngũ hành hóa thành thế giới lực sinh tử, bây giờ ta đã thành công một nửa!"
Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất vui mừng.
Chỉ cần tiến thêm một bước.
Khi sinh ra thế giới lực về sinh đạo sẽ là động hư đại thành. Đạt tới mức độ đó, cho dù có đánh với Bùi Tam cũng không chênh lệch đáng kể.
- Gừ gừ..
Con Tử Mao Thần Viên gầm lớn một tiếng, cánh tay trái khổng lồ tạt mạnh về phía Đằng Thanh Sơn, va vào quạt bay đi trên mười cây đại thụ. Những cây đại thụ to chắc bị Tử Mao Thần Viên quẹt trúng giống như làm bằng đậu phụ, vừa đụng vào đã nát bét. Khi bàn tay khổng lồ vung lên, vuốt sắc cũng lòi ra.
"Xoẹt xoẹt..."
Vưốt sắc xé không khí, trong nháy mắt tới trước người Đằng Thanh Sơn.
- Con vượn kia, còn muốn đánh nữa sao?
Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng.
Chỉ thấy trường thương trên tay hắn như du long không ngừng thoát ra, liên tục va chạm với vuốt sắc ba lần. Mũi thương và móng tay va chạm xuất hiện những tia lửa, sau đó sinh ra từng luồng khí lưu cuồng mãnh làm cho cây cối và núi đá chung quanh dập dềnh như nước, chấn động tới mức hóa thành tro bụi.
Sau lần va chạm thứ ba, Đằng Thanh Sơn mượn lực lao xuống đất, đồng thời áp sát Tử Mao Thần Viên.
- Gừ gừ..
Cặp mắt Tử Mao Thần Viên lóe lên hung quang, nhe răng ra, vuốt sắc trên hai tay không ngừng chộp tới.
"Xoảng!"
Một lần nữa vuốt sắc lại bị đánh bạt ra.
Đằng Thanh Sơn như một con lươn, linh hoạt lách đến gần Tử Mao Thần Viên. Tử Mao Thần Viên vội phóng ra xa, muốn tránh khỏi Đằng Thanh Sơn. Đối với một con vật khổng lồ, khi bị một người tí hon đến gần, sẽ gặp nhiều rất nhiều bất lợi.
- Đại viên hầu, là ngươi tự mình tìm khổ đó!
Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn múa lên. Những người đang ở xa xa xem cuộc chiến chỉ cảm thấy hai luồng lưu quang màu đen chợt lóe lên rồi biến mất.
"Vút!"
"Vút!"
Bàn chân của Đại Viên Hầu cùng với cánh tay trái đang vung lên đều xuất hiện những lỗ thủng, máu không ngừng bắn ra ngoài. Tử Mao Thần Viên giận dữ, bất chấp thương thế, vung hai tay điên cuồng đánh về phía Đằng Thanh Sơn. Lợi trảo càng tỏ ra vô cùng sắc bén, đánh mạnh vào Luân Hồi Thương của Đằng Thanh Sơn.
Đáng tiếc thân thể Đằng Thanh Sơn quá nhỏ, quá linh hoạt.
Chỉ thấy một lớn một nhỏ đánh nhau giữa núi rừng. Những nơi đi qua, núi đá sụp đổ, cây cối liên tiếp hóa thành bột phấn. Chốc chốc cả hai lại lại phát ra những tiếng gầm, một người một yêu thú đánh nhau điên cuồng đến cực điểm.
Nam tử mang mặt nạ vàng nắm chặt hai tay, môi mím lại: "Giết chết hắn đi!"
Chỉ trong thời gian một hơi thở.
Một người một yêu thú đã tách ra.
- Gừ gừ... hống...
Tử Mao Thần Viên tránh ra xa, không ngừng giận dữ đấm vào ngực mình, căm tức nhìn Đằng Thanh Sơn. Trên người nó lúc này đầy thương thế, bộ lông màu tím đã biến thành màu đỏ, mặc dù vết thương do Luân Hồi thương lưu lại chỉ là những vết thương nhỏ đối với thân hình khổng lồ của nó.
Nhưng mũi thương của Đằng Thanh Sơn có lực xuyên thấu rất mạnh, Tử Mao Thần Viên cảm thấy rất đau đớn.
- Đại viên hầu, còn muốn đánh nữa không?
Trên người đã không còn áo bào trắng, Đằng Thanh Sơn chỉ còn lại Luân Hồi thần giáp.
Tử Mao Thần Viên mặc dù phẫn nộ, nhưng ánh mắt nó nhìn về phía Đằng Thanh Sơn cũng có chút sợ hãi. Nó rốt cuộc phát hiện ra yêu thú hư cảnh đại thành vẫn còn chênh lệch với nhân loại động hư rất nhiều.
Vũ khí! Áo giáp!
Lúc trước Tử Mao Thần Viên có thể đùng nắm tay đánh với Bùi Tam, đó là vì Bùi Tam chỉ dùng tay không.
Còn Đằng Thanh Sơn lại dùng Luân Hồi thương. Sau khi được lực thế giới luyện hóa, Luân Hồi thương bây giờ vô cùng cứng rắn sắc bén, lực công kích ngưng tụ ở mũi thương rất mạnh. Hắn vốn chỉ còn nửa bước là tiến vào động hư đại thành, uy lực của thương căn bản không phải thứ mà lớp da dày của Tử Mao Thần Viên có thể ngăn cản được.
Chỉ có vuốt sắc là có thể ngăn cản.
Đáng tiếc thân thể của nó quá lớn, trên người căn bản không có áo giáp bảo vệ. Còn Đằng Thanh Sơn lại có Luân Hồi thần giáp dùng thế giới lực luyện thành.
- Gừ gừ...
Tử Mao Thần Viên nhe răng về phía Đằng Thanh Sơn, sau đó lui về phía sau một bước, hiển nhiên không muốn tiếp tục giao chiến.
Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Bùi Tam xa xa.
Trên bầu trời.
Bùi Tam thân mặc trường bào màu vàng nhạt đang đánh với con Yêu Long đen. Trận đánh có vẻ chật vật, y phục trên người hắn đã rách ra. Nhìn thấy Đằng Thanh Sơn đã thắng, hắn không khỏi cười phá lên:
- Ha ha! Thanh Sơn, lần này ngươi đúng là nhân họa đắc phúc! Ta đánh với con Yêu Long này chẳng hề có chút đột phá nào cả, đánh bằng hai tay không quả thật là bất lợi.
Vừa dứt lời.
Chỉ thấy ảo ảnh lóe lên, hai tay Bùi Tam đột nhiên biến thành màu trắng, thỉnh thoảng lại lóe ra kim quang.
"Bao tay!" - Đằng Thanh Sơn cảm thấy kinh ngạc.
Binh khí của Bùi Tam lại là một đôi bao tay luyện hóa đặc thù.
Bùi Tam đeo bao tay vào, khí thế toàn thân trong nháy mắt biến đổi. Đột nhiên, chung quanh thân thể hắn hiện lên hư ảnh một con quái vật khổng lồ đầu rùa đuôi rắn, cặp mắt mờ ảo đỏ như máu. Sau khi phát ra một tiếng gầm quái dị, cả người Bùi Tam lập tức lao về phía Yêu Long đen.
- Hống!
Yêu Long đen cũng nổi giận gầm lên.
Nó chính là một con yêu thú, há có thể bị nhân loại tu luyện thú đạo đánh bại?
Chỉ thấy hư ảnh quái vật khổng lồ của Bùi Tam cùng với thân thể to lớn của Yêu Long đen đánh nhau giữa không trung. Nhất thời cả thiên địa đều biến sắc, núi rừng sụp đổ.
- Giai...
Một tiếng gầm quái dị cao vút vang lên.
"Bùng!"
Sau một tiếng nổ chấn động cả thiên địa, con Yêu Long đen bị đánh văng lên, máu rồng màu vàng bắn tung tóe giữa không trung.
Yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều im phăng phắc. Chỉ thấy Bùi Tam lơ lửng giữa không trung, trên hai bao tay dính đầy những vết máu màu vàng.
- Trong những yêu thú trong thiên hạ, ngươi cũng chỉ đứng thứ ba hay thứ tư thôi.
Bùi Tam nhìn Yêu Long đen, lạnh lùng nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này đột nhiên tỉnh ngộ.
Lúc trước khi Bùi Tam tới Hình Ý môn, e rằng đã hạ quyết tâm đánh tới Thần Miếu Man tộc rồi.
Khi đó Bùi Tam căn bản không biết mình đã đạt đến cảnh giới động hư, nhưng hắn lại nắm chắc một mình một người cũng có thể đoạt được bia đá của chí cường giả tại Thần Miếu Man tộc.
"Không hổ là người dám xua quân tấn công Ma Ni Tự. Thực lực của Bùi Tam thật mạnh!" - Đằng Thanh Sơn cảm thấy thất kinh.
Lúc trước khi tỷ thí với Tần Thập Thất của Doan Thị gia tộc, Bùi Tam căn bản không dùng binh khí bao tay.
Trên bầu trời Man tộc, bên phía Thần Miếu Man tộc đều hoàn toàn sững sờ. Không ai ngờ được Thần Viên và Thần Long mạnh nhất lại lần lượt bị đánh bại.
"Sao lại như vậy..."
Nam tử mang mặt nạ vàng được đại trưởng lão Man tộc và yêu thú phi cầm Hắc Ô bảo vệ, lúc này hai mắt chợt dại đi.
"Bao nhiêu năm rồi, tại sao lại như vậy? Đằng Thanh Sơn mới tu luyện chưa được bao nhiêu năm, sao lại có thể mạnh như thế?
- Đại trưởng lão!
Nam tử mặt nạ vàng đột nhiên lên tiếng.
- Kim trưởng lão!
Đại trưởng lão mặc Sát Lục chiến giáp quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy nam tử mang mặt nạ vàng phi thân đứng trên người yêu thú phi cầm Hắc Ô, khom mình hành lễ với đại trưởng lão Thần Miếu, sau đó nhìn về phía Đằng Thanh Sơn xa xa, trầm gọng nói:
- Đằng Thanh Sơn, có phải ngươi rất muốn giết ta?Muốn biết ta là ai? Đáng tiếc, ngươi sẽ không bao giờ làm được.
Cả người nhiễm máu, Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương trông rất dữ tợn, bay nhanh tới, lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ rằng còn có thể thoát được sao?
Đại trưởng lão Man tộc muốn động cũng không dám động.
Không ai dám ngăn cản.
- Ha ha...
Nam tử mặt nạ vàng ngẩng đầu phát ra tiếng cười thê lương, sau đó lập tức vung mạnh tay lên, đánh mạnh vào trán mình, lực xuyên thấu xuyên thẳng qua nê hoàn cung.
Máu tươi từ khóe miệng nam tử mang mặt nạ vàng chảy ra.
Đằng Thanh Sơn đang bay tới kinh ngạc nhìn cảnh này. Chỉ thấy nam tử mang mặt nạ vàng đã vô lực ngã gục xuống, rơi khỏi người con yêu thú phi cầm Hắc Ô. Nhất thời ở nơi này, bất luận là Bùi Tam hay Thần Miếu Man tộc, thậm chí cả Bất Tử Phượng Hoàng và Lôi Điện Thần Ưng cũng đều dán mắt vào nam tử mang mặt nạ vàng đang ngã gục xuống dưới.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
24 chương
52 chương
60 chương
14 chương
163 chương