Cửu Đỉnh Ký
Chương 546 : Mười Sáu Năm Sau
Từ khi Đằng Thanh Sơn khai sơn lập phái, thành lập Hình Ý Môn, Cửu Châu Đại Địa vốn loạn lạc không ngừng, đột nhiên lại trở nên yên lặng. Đến cả Thiên Thần cung cũng không có động tĩnh gì lớn. Nhất thời, Cửu Châu Đại Địa được hưởng một thời gian hòa bình.
Thời gian như thoi đưa, sang xuân tới hạ, một năm rồi lại một năm.
Mười sáu năm sau.
Vũ An Quận quận thành.
Trong hầu hết các đại quận thành ở Dương Châu đều có thể tìm được tửu lâu. Lúc này đã vào lúc giữa trưa. Trong Xuân Vũ Tửu Gia, ở lầu một đầy khách nhân từ khắp trời nam đất bắc cùng ăn uống, tiếng nói chuyện ồn ào không dứt. Nhưng có một điều kỳ lạ là trong tiệm rượu, những vị khách nhân trời nam đất bắc này lại có rất nhiều người mang theo trường thương bên mình.
Thương là một loại binh khí rất khó luyện.
Trên Cửu Châu Đại Địa, người dùng thương vốn rất ít. Bình thường đa số đều đeo đao mang kiếm. Nhưng, lúc này trong Xuân Vũ Tửu Gia xem ra số khách mang trường thương nhiều hơn số đeo đao kiếm nhiều.
- Ha ha, Vương huynh! Chúng ta vốn cách xa nhau mấy ngàn dặm lại có thể gặp nhau như thế này quả thật là có duyên phận. Nào, chúng ta cạn chén.
- Nào, Lý huynh, cạn!
Hai thanh niên cụng bát, ngẩng đầu nốc cạn. Những người này cũng mang theo trường thương, đặt bên cạnh bàn.
Hai người này, một người mặc áo vải đơn giản, bên hông mang một miếng da cọp, tóc xõa. Còn thanh niên kia mặc một bộ thanh bào, có vẻ tuấn tú tiêu sái.
- Vương huynh, xem ra, chúng ta bây giờ cũng tới Vũ An Quận rồi. Cách Đại Duyên Sơn cũng không xa nữa.
Thanh niên thanh bào cười nói:
- Đi đường tới mấy ngàn dặm, cuối cùng cũng sắp đến Đại Duyên Sơn rồi. Trong Hình Ý Môn ở Đại Duyên Sơn nghe nói có tới hơn mười vạn người tu luyện nội gia quyền. Mười vạn huyết lang quân! Rõ là nằm mơ cũng muốn tới đó.
- Ừm, vài chục vạn người luyện nội gia quyền, cảnh này…
Thanh niên mặc quần da hổ hai mắt tỏa sáng.
- Ta cũng sẽ là một trong số đó
- Ừm, huynh đệ chúng ta đều như vậy.
Thanh niên áo xanh nâng chén rượu một lần nữa:
- Nào, cạn thêm một chén nữa!
- Cạn.
Thanh niên mặc quần da hổ ngẩng đầu lên uống cạn chén rượu.
- Nói thật chứ...
Thanh niên mặc quần da hổ nói giọng căm hận
- Tam đệ của ta cũng thật là thiếu ý chí! Hắn luyện Hổ Hình Quyền, luyện tới mức có thực lực rất khá. Năm đó ta từng nói với Tam đệ, muốn tương lai có thực lực mạnh hơn, phải đi mấy ngàn dặm tới Đại Duyên Sơn, bái làm môn hạ Hình Ý Môn! Học được nội gia quyền cao thâm, trở thành cao thủ. Nhưng tam đệ ta lại bị Vũ Hoàng môn hấp dẫn, gia nhập vào Vũ Hoàng môn. Hừ! Người tu luyện nội gia quyền, chuyển sang tu Đạo Gia nhất mạch. Cho dù lợi hại cũng chỉ là lợi hại tạm thời. Sau này thành tựu cũng chỉ có hạn!
- Đúng thế!
Thanh niên áo xanh cũng đồng ý:
- Vũ Hoàng môn mà so với Hình Ý Môn thì chẳng thấm vào đâu. Mười vạn huyết lang quân Hình Ý Môn, những người tệ nhất cũng là vũ giả nhị lưu. Nghe nói muốn tranh chức ngũ trưởng phải là vũ giả nhất lưu mới mong! Đó mới là đại quân vô địch thiên hạ thật sự! Lần này ta đi Hình Ý Môn, cũng nhất định muốn vào huyết lang quân.
- Đúng, chúng ta cùng vào huyết lang quân.
Thanh niên mặc quần da hổ nâng chén rượu lên.
- Nào, Lý huynh, cùng tiến vào huyết lang quân, cạn thêm một chén.
- Cạn.
Hai thanh niên nhiệt huyết đều từ những châu xa xôi cách ngàn dặm, vượt bao gian khổ tới đây. Hoặc là vào làm hộ vệ cho những thương đoàn, hoặc là làm những việc khác. Đi mãi rốt cục mới tới được nơi này. Mục tiêu của họ chỉ có một, tiến về Hình Ý Môn Đại Duyên Sơn, thánh địa của tất cả người tu luyện nội gia quyền trên Cửu Châu Đại địa!
- Hai vị!
Đột nhiên có tiếng gọi.
Một tiếng Bùng, bàn rượu bị một chưởng đánh rung lên.
Hai thanh niên đang uống rượu, không khỏi quay đầu nhìn về phía người vừa tới. Chỉ thấy một thanh niên cao lớn mặc áo tím, vác một thanh chiến đao, ánh mắt nội liễm đứng trước bàn rượu, nhìn lướt qua hai người, cười lạnh nói:
- Vừa rồi ta vào cửa, nghe nhị vị nói cái gì Vũ Hoàng môn không bằng Hình Ý Môn? Coi chừng đó, lời này không thể nói lung tung được đâu!
- Sao vậy!
Thanh niên mặc quần da hổ đứng bật dậy, vóc dáng còn cao hơn cả đối phương, chằm chằm dán mắt vào đối thủ, quát:
- Hai huynh đệ ra nói chuyện ở đây, mắc gì tới ngươi! Vũ Hoàng môn rất mạnh, nhưng Hình Ý Môn chúng ta, là nơi những người nội gia quyền tu luyện. Mười vạn huyết lang quân, thiên hạ ai có thể ngăn được chứ?
- Khai sơn tổ sư của Hình Ý Môn là người trẻ nhất từ trước tới nay tiến vào hư cảnh đó.
- Đại sư huynh Hình Ý Môn chúng ta, ngoại hiệu là Mãnh Thú, tuổi còn trẻ mà lúc này đã có tên trong Thiên Bảng. Tuy còn non trẻ, nhưng Đại sư huynh chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn nữa, chỉ ngắn ngủn mười sáu năm, Hình Ý Môn chúng ta bây giờ đã có mười vạn huyết lang quân tài ba nhất Cửu Châu Đại Địa!
Thanh niên áo xanh bên cạnh cũng liếc mắt khiêu khích nhìn người này:
- Tu luyện nội gia quyền mới là có tiền đồ nhất.
- Hừ.
Thanh niên vác chiến đao sắc mặt lạnh đi, cười khẩy. Một môn phái chỉ mới mười sáu năm lịch sử, người khai sáng cũng chỉ là hư cảnh, cũng dám so với Vũ Hoàng môn, một môn phái cổ xưa nhất, do Chí Cường Giả Vũ Hoàng khai sáng!
- Chà. Nếu Vũ Hoàng môn mạnh, tại sao còn dùng chút ơn huệ nhỏ để thu hút vô số người tu luyện nội gia quyền gia nhập vào Vũ Hoàng môn?
Thanh niên mặc quần da hổ cười quái dị:
- Không cần nhiều, chỉ mười sáu năm. Hình Ý Môn đã mạnh hơn cả Vũ Hoàng môn. Đây mới gọi là thực lực. Hiểu chưa?
Thanh niên vác chiến đao càng tức giận.
- Hừ! Có bổn sự, chúng ta giao thủ một trận xem.
Thanh niên áo tím tức giận rút chiến đao ra đánh choang một tiếng.
- Đấu thì đấu, ai sợ ai?
Thanh niên mặc quần da hổ nắm lấy trường thương bên cạnh bàn.
- Các vị khách quan! các vị khách quan...
Thấy tình thế không ổn, chưởng quỹ lập tức chạy tới.
- Tránh ra! Nếu đánh hư đồ vật, ta bồi thường cho ngươi là được!
Thanh niên áo tím lạnh lẽo nhìn lão. Chưởng quỹ cười cười vài tiếng rồi không dám nhúng tay vào. Trong tửu lâu vốn có rất nhiều khách nhân đang ăn cơm, ai nấy đều e thiên hạ bất loạn nhất thời ồ cả lên. Đồng thời ai cũng hơi lui ra sau, dẹp rộng bàn ghế, đứng một bên xem cuộc chiến.
Trong thành cấm giết người, nhưng tỷ đấu đọ sức bình thường thì thật ra không sao.
Hơn nữa cao thủ chính thức giết người, giết xong là bỏ đi. Thành Vệ Quân có tới cũng đã muộn.
- Cho ngươi xem, Phá Sơn đao pháp của Vũ Hoàng môn!
Thanh niên áo tím cầm chiến đao, lạnh lùng nói.
- Thương pháp chúng ta, chỉ dùng để đánh cọp, giết heo rừng mà thôi. Chỉ dùng ở nông thôn thôi.
Thanh niên mặc quần da hổ cầm ngang trường thương, đoạn nói:
- Lý huynh, ngươi đứng một bên nhìn. Xem ta thu thập tên tiểu tử trâng tráo này như thế nào.
Chành thanh niên họ Lý mỉm cười rồi tránh qua một bên. Hai người họ đã cùng làm hộ vệ cho một đội buôn, đều biết thực lực của nhau.
Hắn cũng phải thừa nhận thương pháp của thanh niên mặc quần da hổ này đích xác mạnh hơn hắn một chút.
- Ra tay đi!
Thanh niên áo tím tự tin nói.
- Hả?
Thanh niên quần da hổ cười
- Xem thương!
Nói rồi đại thương trong tay hắn xoay tròn rất mạnh, giống như một con rắn lớn xuất động bắn mạnh về phía đối thủ.
- Xoảng!
Chiến đao thanh niên áo tím nhanh như điện, chém mạnh ra.
Thương Đao giao kích.
- Hừ.
Thanh niên mặc quần da hổ chấn động đến mức phải lui về phía sau một bước, sau đó thân thể cố đứng vững, lúc này quét ngang một cái. Thanh niên áo tím nhẹ như lông hồng, lại nhảy vọt lên.
- Choang!
Trường thương trong tay thanh niên mặc quần da hổ thuận thế đâm mạnh một cái.
- Phá! Phá! Phá!
Thanh niên áo tím quát lớn. Chiến đao trong tay với khí thế kinh người bổ xuống, liên tiếp điên cuồng chém ra ba đao. Đao đầu gạt trường thương dạt ra, đao thứ hai bổ thẳng tới trước người thanh niên mặc quần da hổ.
Thanh niên mặc quần da hổ vội vung mạnh trường thương trong tay, trường thương đâm thẳng tới.
Đồng thời hung quang lộ ra, giống như một con mãnh hổ nhảy dựng lên.
Xoảng! Đao thứ hai bổ thẳng, đánh bay trường thương. Đao thứ ba chém vào đầu thanh niên mặc quần da hổ. Thân thể thanh niên mặc quần da hổ này chợt vặn vẹo một cách quỷ dị, muốn liều mạng dùng tay đánh lại.
- Xoẹt!
Thanh niên áo xanh vươn trường thương đỡ lấy đao thứ ba.
- Xoảng!
Đao thứ ba của thanh niên áo tím bị đánh bạt ra, nhưng hắn cũng mượn lực né tránh trảo của thanh niên mặc quần da hổ, rồi cười ha ha chế diễu:
- Còn nói Hình Ý Môn mạnh hơn Vũ Hoàng môn. Ta thấy, ngươi cũng chỉ tương đương tuổi với ta. Vừa rồi nếu không có tên không biết xấu hổ đó đánh lén một cú, tiểu tử, ngươi không chết cũng bị tàn phế.
- Hừ! Ta tàn phế, ngươi cũng phải chết!
Thanh niên mặc quần da hổ như một con mãnh hổ. Cận chiến của nội gia quyền vốn vang danh Cửu Châu Đại Địa.
- Hắc, tên mặc áo tím kia, ngươi đã gia nhập vào Vũ Hoàng môn, học được mấy thứ yếu quyết xấu xa đó lâu rồi. Còn hai người này vẫn chưa gia nhập Hình Ý Môn. Chỉ là tự học Hổ Hình Quyền mà thôi. Ngươi thắng một chiêu nửa thức, có gì mà đắc ý. Nhưng Dương Châu không phải là Vũ Châu của ngươi.
Chỉ thấy một thiếu nữ lục y cau mũi, cười chế diễu từ thang lầu bước xuống.
Thiếu nữ này trông dung mạo rất bình thường, chỉ hơi thanh tú thôi.
- Không cần ngươi xen vào việc của người khác.
Thanh niên áo tím nhướng mày.
- Ta chỉ nói vài câu, người của Vũ Hoàng Môn cũng đừng có kiêu ngạo ở Dương Châu chúng ta.
Nói rồi, lục y thiếu nữ khẽ nhấn xuống đất trước cây đại thương bị đánh bay khi nãy. Cây trường thương vọt lên, chỉ thấy thiếu nữ cầm trường thương bằng một tay, dùng sức một chút, cây trường thương như có sinh mạng đâm thẳng về phía thanh niên áo tím.
- Chẳng biết tự lượng sức.
Thanh niên áo tím cười lạnh rồi nghiêng mình, chém ra một đao rất sắc bén.
- Xoẹt!
Mũi trường thương và tay đao chạm nhau trong nháy mắt. Thanh niên áo tím biến sắc, hắn cảm thấy một luồng lực đạo xoay tròn kỳ dị làm cho chiến đao hắn hoàn toàn mất đi sự khống chế.
Phốc!
Mũi trường thương chỉ thẳng vào yết hầu thanh niên áo tím. Thanh niên áo tím mặt trắng bệch. Một chiêu, chỉ một chiêu mà hắn đã thất bại.
- Hay!
- Vũ Hoàng môn mà dám kiêu ngạo ở Dương Châu chúng ta.
- Hảo thương pháp.
Lập tức trong tửu lâu không ít người cất tiếng trầm trồ khen ngợi. Người Cửu Châu có quan niệm về địa phương rất nặng. Ở Dương Châu mọi người lấy Hình Ý Môn, Quy Nguyên Tông mà kiêu hãnh.
- Hừ, ngươi còn kém lắm!
Lục y thiếu nữ nói xong, ném cây thương cho thanh niên mặc quần da hổ lúc này đang sáng mắt lên, rồi tiếp tục lộp cộp, lững thững bước lên lầu hai.
...
Giữa một gian phòng thanh nhã ở lầu hai.
Lục y thiếu nữ và một thiếu nữ áo lam đang ngồi với nhau.
Thiếu nữ áo lam có vẻ mặt đau khổ:
- Tiểu thư, chúng ta đã trốn ra ngoài, người cũng chớ có gây chuyện. Hay là chúng ta... chúng ta về Đại Duyên Sơn đi.
- Không!
Lục y thiếu nữ cười hắc hắc:
- Khó tìm được cơ hội cha bế quan, nói là muốn sáng tạo ra quyền thứ chín. Ta mới nhân cơ hội này trốn ra đây. Bản Đại tiểu thư sao có thể dễ dàng trở về chứ? Yên tâm, tuyệt kỹ dịch dung của bản Đại tiểu thư đã được học từ người cha thiên tài bậc nhất đó. Cho dù mẹ ta có ở trước mặt cũng không nhận ra ta và ngươi đâu!
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
24 chương
52 chương
60 chương
14 chương
163 chương