Cửu Đỉnh Ký

Chương 502 : Hồng Thiên Thành

Ta đi tìm nãy giờ căn bản không phát hiện ra Hồng Thiên Thần Giáp. Đằng Thanh Sơn vẫn ở sâu dưới lòng đất, một mình suy nghĩ. Còn Lục Túc Đao Trì thì lười nhác nằm dài trong đất đưa mắt nhìn Đằng Thanh Sơn. Thấy Đằng Thanh Sơn nhất thời không nhúc nhích gì, Lục Túc Đao Trì nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi. Hồng Thiên Thần Giáp này khẳng định là ở trên đường mà mình đuổi theo hắn. Đằng Thanh Sơn cau mày Rốt cuộc, tên Vưu Thạch Kim đó dấu Hồng Thiên Thần Giáp ở đâu đây? Có thể ngay từ đầu khi ném bộ phận thần khí chỉ là hỏa mù, nhân cơ hội đó ném ra Hồng Thiên Thần Giáp không? Đằng Thanh Sơn nhất thời không thể xác định được địa điểm Vưu Thạch Kim ném ra Hồng Thiên Thần Giáp. Nếu muốn tìm thì phạm vi thật sự quá lớn, khó khăn rất cao. Nếu ta là Vưu Thạch Kim, tự biết sắp chết khẳng định sẽ muốn đưa Hồng Thiên Thần Giáp cho người còn may mắn còn sống của Hồng Thiên Thành. Đằng Thanh Sơn suy nghĩ Nếu phát hiện có người truy đuổi sau lưng, chắc chắn hắn muốn cắt đuôi ngay! Do đó, nên nghĩ ra việc dùng những một bộ của bộ thần giáp nhất đẳng kia hấp dẫn địch nhân, làm địch nhân đuổi không kịp. Sau đó thương thế càng ngày càng nặng, tự biết không thể đưa Hồng Thiên Thần Giáp cho người của mình, khẳng định là không muốn để ta phát hiện và lấy mất. Do đó, khi ném Hồng Thiên Thần Giáp tuyệt đối sẽ không dùng lực thiên địa bao lấy. Nếu làm như vậy sẽ bị ta phát hiện nên hắn không dám mạo hiểm. Đằng Thanh Sơn càng chắc chắn hơn. Vậy thì ngay từ đầu những bộ thập thần giáp hấp dẫn, Hồng Thiên Thần Giáp hẳn là còn chưa quyết định. Lúc đó, hắn còn muốn kiên trì, kiên trì để tìm được người đưa lại Hồng Thiên Thần Giáp. Ừm, ta nhớ lúc cuối cùng Vưu Thạch Kim nói chuyện có vẻ thều thào không rõ, hiển nhiên đã trọng thương. Khi đó lại còn đối thoại với ta, hẳn là muốn lừa ta. Vậy! Vưu Thạch Kim ném Hồng Thiên Thần Giáp hẳn là ở đoạn đường đó. Sau khi ném ra Hồng Thiên Thần Giáp, không bao lâu sau Vưu Thạch Kim cũng đã chết. Trong nháy mắt trong lòng Đằng Thanh Sơn đã xác định được vị trí Nói cách khác đoạn đường đó có xác suất cao nhất. Mặc dù không chắc trăm phần trăm nhưng cũng rất có thể là như vậy. - Đao Trì, Đao Trì. Đằng Thanh Sơn lập tức gọi Lục Túc Đao Trì dậy. Lục Túc Đao Trì mở mắt hấp háy, con ngươi đỏ như máu như nhăn nhó nhìn Đằng Thanh Sơn. - Đi, quay đầu lại. Đằng Thanh Sơn chỉ về hướng ngược lại. Lục Túc Đao Trì chán nản để Đằng Thanh Sơn nhảy lên lưng nó, sau đó Lục Túc Đao Trì hóa thành một cái máy khoan điện khổng lồ dễ dàng xé toang đất đá, dùng tốc độ kinh người chạy về phía tây nam. Đây là chỗ ta lấy được mảnh che tay. Hắn vừa lướt tới, căn cứ vào nơi mình lưu lại ấn ký do thần phủ chém xuống, cùng với một vài vật tham chiếu đặc thù, Đằng Thanh Sơn nhanh chóng phán định một chỗ đặc biệt. - Dừng! Đằng Thanh Sơn lại nhảy xuống khỏi Lục Túc Đao Trì, thấy nơi đó bị Khai Sơn Thần Phủ chém ra liên tiếp hai dấu Chính là bắt đầu cẩn thận tìm từ nơi này, phỏng chừng lộ trình khoảng ba bốn mươi dặm dưới đất. Vừa nghĩ tới thần giáp chỉ sau thần giáp chí cao Hồng Thiên thần giáp, Đằng Thanh Sơn tràn ngập sự hăng hái. - Đao Trì. Đằng Thanh Sơn vội ra hiệu cho con Lục Túc Đao Trì tiếp tục làm cu-li. - Hống! Lục Túc Đao Trì bất mãn gầm khẽ một tiếng, sáu đao tay phát ra đao mang sáng lòe. Veo! Veo! Veo! Kiếm quang và đao mang lần lượt đâm qua những khu vực chung quanh con đường, đâm thủng những tầng đất đá. Ngoài thân Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao đều có lực thiên địa bao phủ, ngăn những lớp nước trong vùng đất bùn sang một bên. Cứ như vậy, Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao bắt đầu quả trình khổ cực tìm thần giáp. Tìm dưới đất một hồi lâu. Căn bản không xác định được vị trí chuẩn xác, chỉ có thể tìm từng tấc một. Hai tay Đằng Thanh Sơn không ngừng bắn ra những luồng kiếm quang. Nếu không cẩn thận bỏ qua một khu vực nào đó, không biết chừng Hồng Thiên thần giáp lại ở chính chỗ đó. Dù sao đây là ở dưới đất, cho dù gần mấy trượng, nhưng bị đất đá ngăn trở tầm nhìn nên cũng nhìn không tới. Lục Túc Đao Trì cũng có chút mệt mỏi, sáu đao tay tùy ý vung lên, đao mang tung tóe ra bốn phía. Phốc! Phốc! Phốc! Những tiếng đâm qua đất đá không ngừng vang lên. Nghe thế Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất thất vọng. - Xoảng! Một tiếng vang trong trẻo cao vút vang lên. - Hả? Đằng Thanh Sơn thoáng cái đã lên tinh thần, mắt sáng lên. Cái đầu tam giác của Lục Túc Đao Trì cũng quay phắt lại, nhìn về phía nơi truyền đến thanh âm. Một người một yêu thú nhìn nhau, trong mắt vui như mở hội. Đằng Thanh Sơn rất vui vì có thể tìm được Hồng Thiên thần giáp. Lục Túc Đao vui vì không cần phải làm cu li đào mỏ nữa. Vèo! Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì đồng thời lao về phía đó, dễ dàng đập nát một tầng đá, rốt cục cũng tìm tới mục tiêu. - Đây là… Đằng Thanh Sơn nhìn như đóng đinh vào những bộ phận bày vung vãi trong vùng đất bùn trước mắt. Chỉ thấy mũ trụ, nội giáp, giày chiến đều bày tung ở chung quanh. Mỗi một bộ phận thần giáp đều có màu máu, cả thần giáp như có một luồng ma lực kỳ dị, chỉ cần dùng mắt nhìn cũng không khỏi nhiệt huyết sôi lên, có một loại cảm giác muốn giết chóc. Đây là Hồng Thiên thần giáp, chiến giáp đứng sau chí cao. Đằng Thanh Sơn vội ngồi xổm xuống, nhanh chóng thu lấy tất cả các bộ phận. Chỉ ba giây, một bộ Hồng Thiên thần giáp đã hoàn toàn được thu về. Lúc trước Vưu Thạch Kim thật ra đã cố tình sắp xếp cho cả một bộ thần giáp hoàn chỉnh ở đây. Vẻ mặt Đằng Thanh Sơn hơi động tâm, nhìn kỹ vào phía trong. Chỉ thấy trên nội giáp Hồng Thiên thần giáp mờ ảo có bốn chữ chữ viết Hồng Thiên thần giáp. Hồng Thiên Thành e rằng cũng lo là Hồng Thiên Thần Giáp chỉ đứng sau chiến giáp chí cao sẽ bị người ta coi nó là loại chiến giáp bình thường, nên cố ý ghi chữ vào bên trong. Đằng Thanh Sơn không suy nghĩ gì nhiều, lúc này hì hục mặc vào. Xỏ giày chiến, mặc nội giáp huyết sắc. Từng bộ phận thần giáp được Đằng Thanh Sơn đóng cả vào người Hả? Vóc người Đông Bắc Vương Hồng Thiên hẳn là to hơn ta, mặc vào hơi rộng. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn tiếp tục mặc bộ thần giáp này vào. Mặc xong, chỉ có hai tay lộ ra bên ngoài. Hồng Thiên thần giáp kết hợp với lực thiên địa, phòng ngự này…. Ngoài thân Đằng Thanh Sơn nhanh chóng tụ tập lực thiên địa. Cương kình và lực thiên địa chỉ vừa xâm nhập vào giữa thần giáp và thân thể, ngay lúc này chợt Xoẹt xoẹt Hồng Thiên thần giáp vốn hơi rộng một chút lại tự nhiên thu lại, áp sát vào người rất dễ chịu. Đằng Thanh Sơn thậm chí còn cảm thấy những lỗ chân lông có thể xuyên qua thần giáp hấp thu không khí ở ngoại giới. Thậm chí còn lúc này cảm giác không thấy sức nặng thần giáp, không ảnh hưởng gì tới các loại động tác công kích chút nào. Không hổ là thần giáp. Đằng Thanh Sơn thi triển thân pháp. Nhất thời trong lòng đất bỗng xuất hiện vài chục bóng người, rồi sau đó ngưng kết thành một. Chẳng ảnh hưởng chút nào. Thân pháp vẫn linh hoạt. Đằng Thanh Sơn nhìn Hồng Thiên thần giáp trên người, càng có vẻ tự đắc. Một tay bắt lấy Khai Sơn Thần Phủ bên cạnh, rồi chém mạnh vào cánh tay trái! Sập! Sập! Sập! Mặc dù không dùng nhiều khí lực, nhưng liên tiếp ba búa, thần giáp bao cánh tay không hề có một chút dấu vết. Chậc chậc… Không hổ là Hồng Thiên thần giáp. Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất sung sướng. Cũng tới lúc về Hồng Thiên Thành rồi. Đằng Thanh Sơn mặc Hồng Thiên Thần Giáp, cầm Khai Sơn Thần Phủ, nhảy xuống lưng Lục Túc Đao Trì. Xoẹt! Xoẹt! Lục Túc Đao Trì lao thẳng về phía phía trên, đến khi phá tầng đất, bèn vỗ hai cánh hóa thành một luồng lưu quang nhanh chóng bay về phía Hồng Thiên Thành. Tốc độ khoan đất của Lục Túc Đao Trì tuy rất nhanh, nhưng cũng chỉ so với tốc độ khoan đất của yêu thú khác thôi. Nói về tốc độ tuyệt đối thì tự nhiên khoan đất vẫn thua xa phi hành. Khi Lục Túc Đao Trì bay đến ngoài thành Hồng Thiên Thành thì trời đã khuya. Hồng Thiên Thành lúc này đã khôi phục lại sự yên lặng. Đằng Thanh Sơn từ trên cao nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy ngoài thành Hồng Thiên Thành có vô số quân doanh. Lần này Thiên Thần Sơn đem theo rất nhiều quân đội, chỉ có nước đóng quân ở ngoài thành. Mùi máu tanh thật. Đằng Thanh Sơn ngửi thấy mùi máu ngút trời, thị lực trong đêm làm hắn thấy rõ ràng trên mặt đất có những vệt màu nâu. Đó là vết máu của vô số binh lính. Vừa nghĩ tới gần tám vạn kị binh điên cuồng liều chết của Hồng Thiên Thành, chắc là cả đám đã chết sạch. Mặc dù Đằng Thanh Sơn không được quan sát, nhưng chắc là sự thật cũng phải là như thế. Gần tám vạn thiết kỵ toàn bộ đã chết, đến cả những binh lính trọng thương không binh khí cũng đều tự sát mà chết, Thiên Thần cung không có được một tù binh nào. Hồng Thiên Thành mặc dù đã chết gần tám vạn thiết kỵ nhưng Thiên Thần cung còn tổn thất lớn hơn nữa. - Ô ô… Giữa những quân doanh liên miên có người nức nở khóc đồng đội, có tiếng người nói chyện mừng thắng lợi, cũng có người trọng thương đau đớn rên rỉ. Những âm thanh này kết hợp với mùi máu tanh làm Đằng Thanh Sơn chỉ biết thở dài một tiếng. Cả Cửu Châu Đại Địa muốn ít tai hoạ nhất, cách tốt nhất chính là tận lực duy trì sự bình tĩnh. Muốn bảo trì sự thống nhất vĩnh cửu thì không thể làm được. Đằng Thanh Sơn không dừng lại, mà cưỡi Lục Túc Đao Trì bay xuống trong Hồng Thiên Thành, đồng thời cũng cảm ứng rõ ràng khí tức của cường giả hư cảnh Thiên Thần cung. Trong một đình viện lịch sự tao nhã. - Hả? Bọn người Bùi Tam Thiên Thần Tô Mông Đặc, Lý Triều, Thú Vương, Ô Hầu, Bùi Hạo và Tuyết Liên giáo chủ đang tụ tập tại cùng nhau nói chuyện, đều dừng lại. - Hô Hòa về rồi. Tô Mông Đặc mỉm cười nói. - Đến giờ mới đến, e rằng đã tìm được thần giáp rồi dấu ở đâu đó, sau đó mới về. Tuyết Liên giáo chủ hừ một tiếng. - Chắc chắn sẽ loanh quanh một phen. Nói rằng căn bản không tìm được thần giáp. - Tiểu Liên. Bùi Tam lập tức trừng mắt nhìn con gái. - Nhớ kỹ, Kinh Ý là khách khanh, tuyệt không phải thuộc hạ Thiên Thần cung. Bùi Tam truyền âm cho mấy người ở đây. Ý của Bùi Tam rất minh xác: cường giả hư cảnh đều có tôn nghiêm, không phải là loại người ngươi có thể hò hét. Đã không phải là thuộc hạ, Lục Túc Đao Trì là của người ta, việc đi tìm thần giáp dựa vào cái mà phải cho Thiên Thần cung mượn, để Thiên Thần cung ngươi đi tìm thần giáp? Người ta tự mình đi tìm, không có gì đáng trách. - Hừ! Tuyết Liên giáo chủ không nói thêm gì nữa. Trong mắt đám người Tuyết Liên giáo chủ, với quan hệ giữa Lý Quân và Thiên Thần cung, không ít người trong tiềm thức đều cho rằng Đằng Thanh Sơn chính là thành viên của Thiên Thần cung, do đó hẳn phải nghe lệnh. Dù sao, trong tam đại khách khanh của Thiên Thần cung thì hai khách khanh khác khi đứng trước mặt cung chủ Bùi Tam cũng phải dạ dạ thưa thưa, hoàn toàn xem mình trở thành thuộc hạ của Bùi Tam. Biết sao được, Thiên Thần cung quá mạnh, họ đương nhiên muốn dựa vào đó. Không phải chỉ là có một con Đao Trì thôi sao. Tuyết Liên giáo chủ trong lòng thầm nghĩ Muốn tham ô thần giáp hử, ai chẳng nhìn ra chứ? Vèo! Một luồng lưu quang phủ xuống trong đình viện, chính là Đằng Thanh Sơn cước đạp Lục Túc Đao Trì, mặc huyết sắc Hồng Thiên thần giáp, cầm Khai Sơn Thần Phủ, một tay ôm một bộ thần giáp khác.