Cửu Đỉnh Ký
Chương 432 : Đảo Phượng Hoàng
Giữa những đám mây bềnh bồng trên bầu trời xanh biếc, yêu thú khổng lồ Lục Túc Đao gần đạt hư cảnh và thần thú Bất tử Phượng Hoàng cùng bay về phía nam.
Vù.. vù..
Gió lạnh trên những tầng mây được ngọn lửa phừng phực của Bất tử Phượng Hoàng cản lại. Trên lưng bất tử Phượng Hoàng, mấy người Đằng Thanh Sơn hầu như không cảm giác được kình phong.
- Lúc trước đi Đoan Mộc Đại Lục, muốn qua hải vực hỗn loạn dưới đó ta phải dùng hết sức kéo dây neo mới lôi được con thuyền Ô Mộc đi ngang qua Hỗn Loạn hải vực, hao phí không ít khí lực.
Đằng Thanh Sơn ngồi trên lưng bất tử Phượng Hoàng, quay đầu lại nhìn về phương bắc, cười:
- Bây giờ về Cửu Châu, không tới một ngày đã bay gần vạn dặm, dễ dàng bay qua Hỗn Loạn hải vực.
Đi thì khó khăn, đường về lại rất nhanh và dễ dàng.
- Sư phụ, kéo hải thuyền vượt qua hải vực vừa rồi à?
Dương Đông ngồi sóng vai với Đằng Thú ở phía sau khiếp sợ.
- Việc này đã là gì, Cửu U Quỷ Vực ở Minh Nguyệt Đảo còn khó hơn Hỗn Loạn hải vực này nhiều.
Lý Quân cười khanh khách đáp, rồi đột nhiên hỏi Đằng Thanh Sơn:
- Thanh Sơn... Chàng không quên việc đi Đảo Phượng Hoàng đó chứ?
- Đương nhiên, ta còn phải lấy Bất Tử thảo ở đó, sao quên được?
Đằng Thanh Sơn cũng rất chờ mong.
Trên đường về nhất định phải ghé Đảo Phượng Hoàng.
Lúc trước Bất tử Phượng Hoàng, mẫu thân Tiểu Thanh, từng nói là chỉ cần mình có thể giúp cho Tiểu Thanh đạt tới hư cảnh trở thành bất tử Phượng Hoàng, nàng sẽ cho mình Bất Tử thảo. Nếu thời gian trên một trăm năm, mình sẽ được một gốc cây Bất Tử thảo. Nếu ngắn hơn một trăm năm mà trên mười năm, sẽ được ba gốc Bất Tử thảo. Còn nếu trong vòng mười năm mình giúp được Tiểu Thanh trở thành bất tử Phượng Hoàng, nàng sẽ đem toàn bộ chín gốc Bất Tử thảo cho mình cả!
"Trong vòng ba năm ngắn ngủn Tiểu Thanh đã đột phá thành bất tử Phượng Hoàng, mẫu thân nó chắc phải đem toàn bộ chín gốc Bất Tử thảo cho ta hết."
Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ tới công hiệu của Bất Tử thảo lại càng thêm chờ mong.
- Sư phụ, Bất Tử thảo à? Có phải là ăn vào sẽ không bao giờ chết không?
Đằng Thú nghi hoặc dò hỏi.
Ngồi trên lưng phượng hoàng, Đằng Thanh Sơn cười nói:
- A Thú! Bất Tử thảo chính là loại linh thảo số một số hai trong thiên hạ. So với tam đại linh bảo của Đoan Mộc Đại Lục chỉ có hơn chứ không kém! Mỗi một gốc cây Bất Tử thảo sau khi đã trưởng thành, có bảy lá, có bảy sắc hào quang. Một khi được dùng, dù bị thương nặng tới đâu cũng có thể được chữa khỏi.
- Ủa, cũng như Vân Mộng Bạch Quả hay sao?
Dương Đông kinh ngạc nói.
Lý Quân liền nói:
- Khác! Vân Mộng Bạch Quả có thể giúp người tàn tật mọc ra tay chân mới, nhưng Bất Tử thảo thì không thể. Nhưng Bất Tử thảo còn có một công hiệu khác, một khi ăn vào là có thể sống lâu thêm hai trăm năm nữa!
- Sống thêm hai trăm năm?
Dương Đông và Đằng Thú đều chấn động.
Không nói tới chuyện Bất Tử thảo có thể trị vết thương cho người, chỉ cần sống lâu thêm hai trăm năm cũng đủ để làm người trong thiên hạ điên cuồng rồi. Người càng có quyền cao chức trọng, lại càng muốn sống lâu. Đối với tám đại tông phái Cửu Châu, Bất Tử thảo cũng vô cùng trọng yếu.
Tỷ như một vài cường giả tiên thiên kim đan tiếp cận hai trăm tuổi, có lẽ đã sờ tới bờ của đạo, thiếu chút nữa có thể đạt tới hư cảnh!
Nhưng, hai trăm tuổi đã là đại hạn của tiên thiên cường giả!
Sống thêm hai trăm năm! Nếu tiên thiên cường giả có thể khổ tu nhiều hơn hai trăm năm, e rằng đại bộ phận cường giả tiên thiên kim đan đều có thể đạt tới hư cảnh!
- Đạo thì vô bờ, đời người thì có hạn.
Đằng Thanh Sơn cảm thán:
- Mười người đứng đầu Thiên Bảng ở Cửu Châu đều có hy vọng đạt tới hư cảnh. Nhưng phần lớn sống tới đại hạn là sẽ chết. Nếu cho họ thêm hai trăm năm nữa, mà đừng nói hai trăm năm, chỉ cần thêm một trăm năm nữa, họ cũng có thể đạt tới hư cảnh!
Bất Tử thảo đích thực có mị lực ở điểm này!
Làm cho người ta có thể sống vượt qua đại hạn, sống thêm hai trăm năm nữa. Chỉ một điểm này cũng đủ để làm Bất Tử thảo trở thành linh bảo đệ nhất thiên hạ! Cho dù là tam đại linh bảo ở Đoan Mộc Đại Lục cũng không sánh bằng.
- Lúc trước Phượng Hoàng mẹ có nói qua, từng có một cường giả biết thú ngữ, ngự không bay đến Đảo Phượng Hoàng, chỉ để cầu cho được một gốc Bất Tử thảo.
Đằng Thanh Sơn cảm khái:
- Có thể ngự không phi hành, hiển nhiên là hư cảnh đại thành, thậm chí còn có thể là cường giả động hư! Còn đảo phượng hoàng thì e rằng chẳng mấy ai hay biết.
- Khiến cho một cường giả hư cảnh hao phí tâm tư điều tra ra nơi ở của phượng hoàng, rồi sau đó phi hành gần mười vạn dặm, giữa mênh mông hải vực tìm được một hải đảo nho nhỏ, chỉ cầu một gốc Bất Tử thảo! A Đông, A Thú, các ngươi hẳn đã biết tầm quan trọng của Bất Tử thảo rồi.
Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn về phía nam:
- Ở Cửu Châu chỉ nghe truyền thuyết về Bất Tử thảo, nhưng rất lâu thật sự không ai thấy Bất Tử thảo cả.
Bây giờ biết Bất Tử thảo trân quý ra sao, một khi nghĩ đến việc cả chín gốc Bất Tử thảo đều rơi vào tay mình, Đằng Thanh Sơn càng thêm kích động. Dù sao chỉ có Bất tử Phượng Hoàng mới có thể nuôi trồng được Bất Tử thảo. Phượng Hoàng mẹ hao phí mấy ngàn năm, cũng chỉ tạo ra được mười sáu gốc. Bây giờ chỉ còn lại chín gốc.
Lục Túc Đao, Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh cùng bay tới ngày thứ sáu.
- U...
Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh phát ra kêu vang trời, tiếng kêu ẩn chứa vẻ hưng phấn và kích động.
Đằng Thanh Sơn đang trên lưng phượng hoàng khoanh chân tĩnh tu, kinh ngạc mở mắt.
Lý Quân bên cạnh hưng phấn:
- Thanh Sơn, Tiểu Thanh nói là phía trước chính là nhà nó, "Đảo Phượng Hoàng" rồi.
- Rốt cục đã tới.
Đằng Thanh Sơn mừng rỡ.
Lúc trước Đằng Thanh Sơn hoàn toàn là dựa theo phương hướng đại khái, luôn đi về phía bắc. Nên bây giờ nếu tự Đằng Thanh Sơn đi tìm Đảo Phượng Hoàng, mặc dù đã đi qua một lần, nhưng giữa biển rộng mênh mông, tìm được Đảo Phượng Hoàng quả là rất khó!
Tiểu Thanh từ bé đã sống tại Đảo Phượng Hoàng nên tự nhiên tìm được dễ dàng.
- Sư phụ, tới rồi à?
Đằng Thú cũng hưng phấn đứng lên.
- Tới Cửu Châu rồi à?
Dương Đông xen vào.
- Vài ngày nữa mới tới Cửu Châu, phía trước là Đảo Phượng Hoàng.
Đằng Thanh Sơn cười nói.
Vù.. vù... hai con yêu thú khổng lồ Lục Túc Đao và bất tử Phượng Hoàng, từ giữa tầng mây đáp xuống, chẳng mấy chốc hải đảo phía dưới đã xuất hiện trong tầm nhìn.
- Quả nhiên là nó, Đảo Phượng Hoàng!
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều đứng lên.
Vèo!
Bất tử Phượng Hoàng trong nháy mắt hạ xuống mấy trăm trượng, rồi sau đó từ từ bay chậm lại rồi đáp xuống hải đảo. Đằng Thanh Sơn, Lý Quân, Đằng Thú, Dương Đông từng người một vác rương sắt và bao gói từ trên lưng Bất tử Phượng Hoàng nhảy xuống.
Lục Túc Đao bên cạnh cũng đáp xuống hải đảo.
- Đây là Đảo Phượng Hoàng? Phượng hoàng đâu?
Dương Đông hai mắt tỏa sáng.
- U...
Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh ngẩng đầu hót thanh thót, thanh âm vang vọng tận phía chân trời, rồi phóng mình lên cao.
- U..
Từ sâu giữa hải đảo vang đến một tiếng hót còn lớn hơn, tiếng hót ẩn chứa vẻ kích động, vui vẻ, tựa như người mẹ nhìn thấy đứa con trở về.
Chỉ thấy xa xa có một ảo ảnh đỏ rực khổng lồ xé rách bầu trời với tốc độ kinh người, rồi sau đó bay lượn trên đầu đám người Đằng Thanh Sơn, hướng về phía bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh mà gọi vang dội.
Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh có thân thể đại khái dài bốn trượng, bộ lông có màu đỏ rực, không chút tạp sắc nào.
Còn Phượng Hoàng mẹ thì trông y hệt như bộ dáng của Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh. Điều khác nhau duy nhất chính là thân thể Phượng Hoàng mẹ dài hơn Tiểu Thanh một chút. Chiều dài thân thể nó gần năm trượng.
Nhìn hai con bất tử Phượng Hoàng quấn quít nhau trên trời cao, trên mặt Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều lộ ra vẻ tươi cười.
- Mẹ con gặp nhau.
Khung cảnh này đích xác làm cho người ta cảm động.
- Khí tức thật mạnh!
Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm thấy hai luồng khí tức trong khu vực. Nếu nói bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh là một quả cầu lửa nóng rực, thì khí tức của Phượng Hoàng mẹ là mặt trời buổi sáng, không có một chút cảm giác nóng bức nào. Khí tức hoàn toàn thu liễm.
Nhưng, cho dù không bộc phát vẫn làm cho Đằng Thanh Sơn cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Tin rằng Phượng Hoàng mẹ đủ để làm cho mặt đất trở thành một khoảng đất chết.
- Tiểu Thanh là hành Hỏa nhập đạo, trở thành bất tử Phượng Hoàng. Còn mẫu thân nó năm đó đi theo Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch sớm hơn đã là hư cảnh đại thành! Thần thú hư cảnh đại thành Bất tử Phượng Hoàng sẽ lợi hại như thế nào. Đằng Thanh Sơn ngẫm lại cũng cảm thấy kinh sợ.
Tiểu Thanh lần đầu đột phá, đã có thể giết chết Thiên Phong Chiến Thần! Nếu Tiểu Thanh cũng liên tiếp cảm ngộ cả bốn đạo khác như Kim Hành Chi Đạo, Thổ Hành Chi Đạo thì sao?
Đằng Thanh Sơn đưa ra kết luận - Phượng Hoàng mẹ hẳn là còn mạnh hơn cả cường giả hư cảnh đại thành!
Vù! Vù!
Hai luồng tàn ảnh đỏ rực chợt lóe lên. Hai con bất tử Phượng Hoàng đã xuất hiện trước nhóm người Đằng Thanh Sơn.
- Ô ô.. u..
Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, phát ra một tràng tiếng hót.
- U... ô ô u...
Phượng Hoàng mẹ cũng mừng rỡ hót, rồi nhìn Đằng Thanh Sơn, trong mắt đầy vẻ thiện ý.
Lý Quân nghe xong vội nói ngay:
- Thanh Sơn, mẫu thân Tiểu Thanh nói là chàng có thể trong vòng ba năm giúp cho con của nó đạt tới hư cảnh, hơn nữa lại dùng hành Hỏa nhập đạo. Nó rất cảm kích chàng. Hơn nữa, nó cũng chúc mừng chàng chỉ trong mấy năm ngắn ngủn đã có thể tiến vào hư cảnh!
- Phượng Hoàng mẹ quả là khách khí.
Đằng Thanh Sơn cười.
- Thanh Sơn, nó còn nói, nó sẽ tuân thủ hứa hẹn lúc trước. Chàng đã làm rất tốt, thậm chí còn vượt qua dự liệu của nó. Bây giờ nó có chín gốc Bất Tử thảo, toàn bộ sẽ cho chàng cả.
Lý Quân lộ ra vẻ vui mừng, nói tiếp:
- Thanh Sơn, chúng ta mau mau lên lưng Tiểu Thanh, đi vào trong cốc.
- Ừm.
Đằng Thanh Sơn, Lý Quân lúc này nhảy lên lưng bất tử Phượng Hoàng.
- A Thú, A Đông, các ngươi ở đây cùng Lục Túc Đao, đợt lát nữa chúng ta sẽ trở về.
Đằng Thanh Sơn dặn dò.
Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh hót vang một tiếng, cùng mẫu thân nó, Phượng Hoàng mẹ, bay lên không, tiến vào trong Phượng Hoàng sơn cốc.
Trong cốc.
Vù...
Bất tử Phượng Hoàng hạ xuống làm dấy lên một trận kình phong, mặt hồ chấn động.
- Vèo!
Phượng Hoàng mẹ vừa đậu xuống cây Hỏa Ngô Đồng. Cây rất to cao, trên ngọn có một ổ phượng hoàng thật lớn. Phượng Hoàng mẹ bay vào ổ, lấy mỏ gắp ra những cây cỏ bảy sắc hào quang, sau đó hóa thành một luồng tàn ảnh đỏ rực bay đến phía trước Đằng Thanh Sơn, Lý Quân.
Phượng Hoàng mẹ cúi đầu hé miệng.
Chín gốc cỏ nhỏ rơi trên mặt đất.
- Bất Tử thảo! Bất Tử thảo đã trưởng thành!
Đằng Thanh Sơn nhìn chín gốc Bất Tử thảo dưới đất mà không khỏi nín thở.
- Ô ô...
Phượng Hoàng mẹ phát ra thanh âm vang dội, Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh cũng vui mừng hót.
Lý Quân tỏ vẻ vui mừng:
- Thanh Sơn, mẫu thân Tiểu Thanh nói là từ giờ trở đi, chín gốc Bất Tử thảo là của chàng. Nó bảo chàng lấy đi.
Đằng Thanh Sơn khom người tỏ vẻ cảm tạ Phượng Hoàng mẹ, rồi nhặt chín gốc Bất Tử thảo. Hắn lấy từ bọc sau lưng ra một hộp ngọc rỗng đã được chuẩn bị để đựng Bất Tử thảo, rồi đem chín gốc Bất Tử thảo đặt vào trong hộp ngọc, đóng nắp lại.
"Chín gốc Bất Tử thảo thuộc về ta rồi!"
Đằng Thanh Sơn đút hộp ngọc vào trong bọc.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
24 chương
52 chương
60 chương
14 chương
163 chương