Cửu Đỉnh Ký
Chương 371 : Bái sư
Đêm đen như mực, cuồng phong gầm rít.
Bản khắc đá đang được cắm trong tuyết ánh lên mầu xanh biếc. Đằng Thanh Sơn cầm Khai Sơn Thần Phủ, lúc này cũng ẩn ẩn có một vầng sáng đang lưu chuyển, từng đạo ánh sáng màu xanh biếc mắt thường cơ hồ khó có thể nhận ra được từ Khai Sơn Thần Phủ tràn ra, dung nhập vào giữa bản khắc đá.
Còn Đằng Thanh Sơn đứng đó nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
- Thức thứ chín Khai Sơn Thần Phủ.
Thanh âm Vũ Hoàng làm cả thiên địa rung động cứ vọng mãi bên tai, một thân ảnh cao lớn nhảy vọt lên tới tận tầng mây, hai tay cầm Khai Sơn Thần Phủ đột nhiên bổ xuống dưới.
- Ầm ầm...
Cả dãy núi lớn cao vút trong mây bị chiêu này bổ xuống tách ra một rãnh khổng lồ.
Vô số cự thạch lăn xuống, những tiếng ầm ầm vang lên.
Một tòa núi bị một phủ chia làm hai.
Lập tức cảnh này biến mất và bắt đầu hiện ra những cảnh khác, sử dụng từ từ thức thứ chín. Lúc thì thức mở đầu, lúc thì nhảy lên hoặc là quá trình bổ xuống... hơn mười cảnh liên tiếp hiện lên trước mắt. Đằng Thanh Sơn hoàn toàn đắm chìm vào hành động cũng như ý cảnh do Vũ Hoàng kiến tạo.
Hồi lâu sau hắn mở to mắt.
- Vũ Hoàng quả là lợi hại.
- Chỉ một thức thứ chín lại được lão phân ra làm mười chiêu thức giản lược.
Đằng Thanh Sơn có vẻ rất thán phục. Khai Sơn Tam Thập Lục Thức là chiêu thức công kích cực mạnh của Vũ Hoàng, muốn lĩnh ngộ được là cực khó. Nếu chỉ cần thấy Vũ Hoàng thi triển chiêu thứ chín, căn bản không thể lĩnh ngộ được.
Do đó Vũ Hoàng mới phân thức thứ chín ra, dùng các loại chiêu thức khác để miêu tả, tận lực làm cho nó dễ hiểu hơn một chút.
- Vũ Hoàng quả có thủ đoạn lợi hại nhưng, lúc trước lão có nói cho dù tiên thiên cường giả bình thường, chỉ hơn mười năm cũng có thể đạt tới hư cảnh là thuần túy gạt người.
- Nếu tiên thiên cường giả bình thường, cho dù có Khai Sơn Thần Phủ, cho dù có ba mươi sáu bức điêu khắc, cũng chỉ thấy Vũ Hoàng miêu tả lại một chiêu một thức. Nhưng thiên đạo thì không thể dùng ngôn từ để miêu tả, cho dù Vũ Hoàng thông qua các loại chiêu thức, thuyết minh rất đơn giản nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi. Vẫn rất khó cho tiên thiên cường giả bình thường có thể lĩnh ngộ được.
Đằng Thanh Sơn đắm chìm tiến vào cảm thụ một lần mới biết được Khai Sơn Thần Phủ mà kết hợp với bản khắc đá sẽ làm cho những khó khăn trong quá trình tu luyện giảm xuống chín thành! Nhưng cũng không phải tiên thiên cường giả bình thường có thể lĩnh ngộ được.
Nhưng Đằng Thanh Sơn khác hẳn!
Cảnh giới của hắn hắn rất cao. Cho dù không có bản khắc đá, nhiều nhất là mất thêm vài năm thôi.
Có bản khắc đá Vũ Hoàng còn đặc biệt đưa một chiêu phân ra làm mười chiêu, làm cho Đằng Thanh Sơn lĩnh ngộ cực nhanh.
- Thức thứ chín này ẩn chứa hành Kim chi đạo và hành Thổ chi đạo... Hao phí chút thời gian, có lẽ chiêu thứ năm trong Ngũ Hành Thương Pháp của ta đã cũng có thể được sáng chế ra rồi!
Thương pháp của Đằng Thanh Sơn bây giờ chỉ có bốn chiêu. Một là Hỗn Nguyên Nhất Khí, hai là Như Ảnh Tùy Hình, ba là Độc Long Toản, bốn là Xích Hổ Bào.
Chỉ còn lại có diễn biến của thương pháp Phách Quyền là chưa sáng chế ra được!
Phách Quyền thuộc kim, đứng đầu ngũ hành. Việc sử dụng như cái búa, cứ đánh trên đánh xuống, một cú Phách Quyền đánh ra giống như một cái búa bổ ra, uy lực rất lớn. Một chiêu Phách Quyền, trong Hình Ý Ngũ Hành Quyền là một chiêu khó khăn nhất. Kim vốn sắc bén, nếu muốn ngộ được thì quả là khó khăn nhất.
Trong Hình Ý Ngũ Hành Quyền, cái mà những nhân vật tông sư kiếp trước của Đằng Thanh Sơn nghiên cứu nhiều nhất là Băng Quyền.
Băng Quyền nhanh như tên, ra quyền như bắn tên, tay năm tay mười, liên miên không dứt.
Toản Quyền có tốc độ nhanh nhất! Pháo Quyền có uy lực mạnh nhất! Hoành Quyền là cơ sở của ngũ hành! Phách Quyền là đứng đầu ngũ hành, sắc bén nhất! Nói về Ngũ Hành Quyền, Băng Quyền không nghi ngờ gì là một loại cân đối nhất, bất luận là công kích hay phòng thủ, tốc độ vân vân, đều rất cân đối. Do đó có nhiều tông sư bỏ công nghiên cứu một chiêu này nhất.
- Phách Quyền và phủ pháp này có chỗ thông với nhau.
Đằng Thanh Sơn nghiên cứu phủ pháp, đồng thời cũng bắt đầu suy nghĩ về chiêu thứ năm trong Hình Ý Ngũ Hành Thương Pháp.
...
Từ khi tìm được bản khắc đá thức thứ chín, Đằng Thanh Sơn cơ hồ mỗi ngày đều chỉ nghiên cứu phủ pháp này.
Hắn không biết...
Hắn xông vào Đổng gia bắt Đổng Triết Tử, trong vòng vài ngày là cả Đoan Mộc Đại Lục tuyệt đa số đại gia tộc cũng đã biết.
Dù sao việc này thật sự quá chấn động. Một cao thủ quang minh chính đại xông vào một đại gia tộc, trực tiếp bắt đi một gia chủ đã đạt tới cảnh giới tiên thiên. Thực lực này quá kinh người.
Đằng Thanh Sơn lúc đó cũng không có ý dấu đầu dấu đuôi, nên mọi người đương nhiên biết dung mạo hắn, nên rất dễ dàng xác nhận được đây là Đằng Thanh Sơn làm ra.
...
Trên Đoan Mộc Đại Lục trăm tộc tranh bá. Có vô số môn khách, du hiệp.
Một lời không hợp, rút đao nói chuyện máu văng tung tóe! Trên Đoan Mộc Đại Lục, mọi người tuyệt đối sùng bái cường giả. Hành vi bá đạo như Đằng Thanh Sơn vừa rồi, trong mắt mọi người lại là hành vi của một cường giả chính thức, không dấu đầu dấu đuôi, phải có tự tin tuyệt đối về thực lực mình mới dám làm như thế!
Không để thiên quân vạn mã vào mắt mới là cường giả thật sự!
Sùng bái, bội phục!
Đương nhiên đó là bình thường và khách du hiệp. Còn với một vài siêu đại gia tộc, Đằng Thanh Sơn quả là hấp dẫn, tới mức một gia tộc mà có thể dựa vào vào hắn là đảm bảo thịnh vượng! Nếu có thể được một siêu cường giả như thế gia nhập vào gia tộc mình, gia tộc khẳng định có thể càng lớn mạnh hơn.
... Trưa ngày thứ năm sau khi Đằng Thanh Sơn lấy được bản khắc đá
Bờ hồ Nguyệt Nha, có không ít chiến đà, đà thú, một thanh niên ung dung dẫn theo một thanh niên khác khiêm tốn nói với Lý.
- Mộ Dung gia chủ, đợt lát nữa Đằng đại ca sẽ về, đến lúc đó huynh tự mình nói với Đằng đại ca nhé, ta không làm được gì đâu.
Lý lắc đầu bảo.
Ngay lúc này...
Một thân ảnh mặc áo da màu xanh từ xa đi tới.
Trung niên này ung dung cao quý, chỉ thanh niên đi sau vẻ mặt tươi cười chắp tay:
- Tại hạ Mộ Dung Chính, ra mắt Đằng tiên sinh.
- Mộ Dung gia chủ.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn đối phương.
- Tại hạ đã gặp ông rồi.
- Đúng, chúng ta đã gặp ở Lưu Vân Phủ.
Mộ Dung gia chủ cười nói, đồng thời chỉ vào thanh niên bên cạnh.
- Đây là tiểu nhi Mộ Dung Liễu Phong, Phong nhi còn không bái kiến Đằng tiên sinh đi.
Thanh niên đó có vẻ hơi thận trọng, trong ánh mắt nhìn về phía Đằng Thanh Sơn lóe lên những tia sáng rực, vội cung kính hành lễ:
- Mộ Dung Liễu Phong bái kiến Đằng tiên sinh.
Đằng Thanh Sơn nhìn rồi cười hỏi:
- Mộ Dung gia chủ, Mộ Dung Liễu Phong là công tử thứ mấy của ông?
- Hắn đứng hàng thứ ba, lão Tam.
Mộ Dung gia chủ không vội trả lời.
- À.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Mộ Dung gia chủ kinh ngạc cất giọng vui vẻ:
- Đằng tiên sinh, sao lại biết thằng con ta là thứ ba, chẳng lẽ tiên sinh còn biết một nhi tử khác?
Theo Mộ Dung gia chủ, đây là việc đáng để tự hào.
Hơn nữa nếu đã biết trước, vậy thì phải lo mà chắp nối.
- Lúc trước ta vừa tới Nam Sơn Thành.
Đằng Thanh Sơn vừa đi vừa nói chuyện:
- Đã phát hiện ra có người suất lĩnh đội kỵ binh chạy như điên trên phố, suýt nữa đạp nhằm người ta. Lúc đó ta đã ra tay ngăn lại. Theo người đi đường nói, lúc đó người cầm đầu đội nhân mã đó, chính là Nhị công tử Mộ Dung gia.
Lời này vừa nói ra, Mộ Dung gia chủ không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.
Nói rồi Đằng Thanh Sơn quay đầu đi vào trong phòng.
- Đằng tiên sinh, Đằng tiên sinh.
Mộ Dung gia chủ vội gọi, nhưng Đằng Thanh Sơn căn bản không thèm để ý tới.
- Phù hợp với ba điều yêu cầu, mà điều đầu tiên là tiên thiên hư đan?
Mộ Dung gia chủ nghe xong cảm thấy không khỏi giận dữ, thầm nghĩ.
- Vị Đằng tiên sinh này thật là cao giá! Cả Đoan Mộc Đại Lục có được bao nhiêu Vũ thánh. Ta muốn xem sau này ngươi rốt cuộc có thu môn đồ không!
Mộ Dung gia chủ cảm thấy tức giận, nhưng ngoài miệng thì không dám nói gì.
- Đằng tiên sinh, chúng ta đây xin cáo từ.
Mộ Dung gia chủ vươn tay kéo Mộ Dung gia tam công tử đang đỏ mặt lên, dẫn theo đám hộ vệ dưới trướng nhanh chóng rời đi.
Trong phòng, Lý hướng mắt nhìn đám người rời đi.
- Đằng đại ca, ba điều huynh yêu cầu thoạt nhìn thì rất hà khắc đó.
Lý cười phá lên.
- Tiểu, huynh cảm giác là các đại gia tộc có còn cử người tới bái sư không. Đến khi đó, muội cứ nói với họ là yêu cầu đầu tiên: tối thiểu phải đạt tới tiên thiên hư đan.
Đằng Thanh Sơn dặn.
Lý vội nói:
- Nếu thật sự có tiên thiên cao thủ tới thì sao?
- Thật có?
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
- Không phải vẫn còn có yêu cầu thứ hai, điều thứ ba hay sao? Hơn nữa nếu đúng thật như vậy, có thể thu được một môn đồ là tiên thiên thì quả cũng chỉ là xác là rất thấp.
Tiểu Bình lão Uông đều cười phá lên. Đằng Thú thì chỉ chớp chớp mắt, tựa hồ không hiểu gì.
...
Đằng Thanh Sơn quả nhiên đoán không sai. Không chỉ riêng là Mộ Dung gia, mà Vương gia và Lý gia, cũng đều liên tiếp dùng một chiêu bái sư để lôi kéo Đằng Thanh Sơn. Đến cả một vài gia tộc nơi khác cũng hoặc là mời làm cung phụng, hoặc là mời làm sư phụ.
Đáng tiếc...
Đều bị yêu cầu của Đằng Thanh Sơn làm khựng lại, muốn làm môn đồ của ta à? Điều đầu tiên phải là tiên thiên rồi nói sau! Đừng nói, Đằng Thanh Sơn còn có điều thứ hai thứ ba.
Ngươi muốn biết điều thứ hai thứ ba à? Chờ ngươi đạt tới tiên thiên sẽ nói cho ngươi sau.
Những đại gia tộc giật mình, nhất thời các đại gia tộc đều biết Đằng tiên sinh rất khó lôi kéo, đồng thời Đằng Thanh Sơn cũng truyền ra điều kiện thu môn đồ, làm cho không ít người cảm thấy thán phục. Siêu cường giả chính là siêu cường giả, yêu cầu thu môn đồ mà cao như vậy! Khi một người có địa vị cực cao, cho dù có làm vài việc bá đạo một chút, vẫn làm người ta sùng bái khâm phục.
...
Sáng sớm, ngày hai mươi tám sau khi Đằng Thanh Sơn tìm được bản khắc đá.
Động phủ ngầm ở Thần Phủ Sơn.
Đằng Thanh Sơn khoanh chân tĩnh tu một đêm, lúc này đứng dậy bắt đầu luyện quyền! Sáng sớm hàng ngày, Lý đều rời giường vừa tiếng động ồn vào do Đằng Thanh Sơn gây ra. Bọn họ đều biết, khi Đằng Thanh Sơn luyện quyền thì cũng vừa vặn là trời sáng.
- A!
Lý uốn éo người mở màn cửa ra, bên cạnh nàng Tiểu Bình cũng đi theo ra ngoài.
- Hả?
Lý và Tiểu Bình đều trừng mắt.
- Đại thúc...
Tiểu Bình trợn tròn mắt.
Lúc này Đằng Thanh Sơn liên lạc với hành Thổ chi quyền, toàn thân như mặc một bộ chiến khải màu vàng đất, đến cả đầu cũng hoàn toàn bị bịt kín, duy có một ánh mắt ẩn ước có màn hào quang trong suốt. Hình tượng Đằng Thanh Sơn tựa như Thiên Thần phủ xuống!
Lúc trước trên người Đằng Thanh Sơn thì có những đạo hào quang màu vàng đất lóe ra, nhưng còn bây giờ, thì hình thành một chiến khải khép kín.
- Đằng đại ca đã đạt tới cương kình hậu kỳ rồi?
Lý kêu lên vẻ kinh hỉ.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
24 chương
52 chương
60 chương
14 chương
163 chương