Cửu Đỉnh Ký

Chương 369 : Hấp dẫn

Tốc độ Cuồng Phong Ưng bay rất nhanh, ngồi trên lưng nó gió ngược táp rất mạnh. Lúc này Đổng Triết Tử đã bị phế đan điền, mụ không có biện pháp gì ngồi vững trên lưng chim ưng, hơn nữa lưng chim ưng cũng không lớn nên Đằng Thanh Sơn chỉ có thể vai vác, tay nắm chân Đổng Triết Tử. - Tiên sinh không có thù hận gì với Đổng gia ta. Đổng Triết Tử nằm dài trên lưng Đằng Thanh Sơn, cười nói: - Lần này tiên sinh tới bắt ta, không đả thương thủ hạ của ta cũng là người thiện lương. Người mời tiên sinh tới bắt ta không phải cũng vì vàng bạc sao? Tiên sinh cứ việc nói một con số, tin rằng Đổng Triết Tử ta cũng có thể lo được. Thấy thực lực của Đằng Thanh Sơn, Đổng Triết Tử chỉ có thể dùng cách năn nỉ. Câm miệng. Đằng Thanh Sơn quát, đồng thời hắn nhíu mày thầm nghĩ: - Mình vai vác Đổng Triết Tử, bây giờ lại phải vào Vũ An Thành! Vác một nữ nhân vào thành chỉ sợ sẽ bị người ta xì xầm, nếu có một chiếc xe ngựa thì tốt quá. Đáng tiếc, Cuồng Phong Ưng chỉ có thể ở cửa thành thì cũng không có biện pháp thuê được xe ngựa! Đằng Thanh Sơn cảm thấy phiền não... Làm sao tiến vào Vũ An Thành được? Vác một phụ nữ xinh đẹp nghênh ngang đi vào thành ư? Chỉ sợ sẽ bị người đi đường vây xem, không thể làm như vậy được! Vác Đổng Triết Tử ngồi trên lưng Cuồng Phong Ưng trực tiếp bay vào thành? Chỉ sợ còn nhiều người dòm hơn! Muốn thuê xe ngựa nhưng ngoài thành lại không có chỗ thuê. - Phiền phức quá. Hắn lắc đầu. Đột nhiên Đằng Thanh Sơn cảm thấy phía sau lưng có gì đó mềm mềm bèn nhướng mày: - Đổng Triết Tử, ngươi muốn chết phải không? Đổng Triết Tử đang nằm dài trên lưng Đằng Thanh Sơn cố ý dùng bộ ngực đầy đặn cọ cọ vào lưng hắn. Đổng Triết Tử từ bé đã tu luyện nội kình, ba mươi tuổi đạt tới cảnh giới tiên thiên. Nói về dung mạo, vóc người, mụ tuyệt đối ở vào giai đoạn xinh đẹp nhất, hơn nữa mụ quá hiểu nam nhân. Tiên sinh, đừng nóng giận. Đổng Triết Tử quay đầu thổi phù một cái vào cổ hắn. Vù! Vốn Đổng Triết Tử bị Đằng Thanh Sơn vác trên lưng, chợt bị hắn kéo lên đặt trước người. Đầu tiên mụ hoảng sợ tròn xoe mắt nhưng rồi lập tức kinh ngạc nhìn Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt kiều mỵ, mắt lim dim, ý như ngươi muốn làm gì thì làm còn trong lòng lại thầm nghĩ: - Đám xú nam nhân trước mặt phụ nữ đều như nhau, cho dù là Vũ thánh tiên thiên kim đan thì đã làm sao, cũng phải khúm núm dưới quần ta thôi - Nhưng, có thể được mây mưa với một tiên thiên kim đan Vũ thánh thì quả là... Đổng Triết Tử có chút hưng phấn. Không thể không nói... Đổng Triết Tử này đích xác rất có lực mị hoặc. Khi mụ nhắm mắt chờ đợi Đằng Thanh Sơn Khi dễ thì hắn vươn tay trái ấn nhẹ vào cổ Đổng Triết Tử. Đổng Triết Tử cảm thấy trước mắt mê muội đi rồi hôn mê luôn. - Rõ là lắm mồm. Đằng Thanh Sơn nắm vai Đổng Triết Tử, ổn định thân thể mụ rồi bay trên trời cao. Đối với sự hấp dẫn của phụ nữ à? Kiếp trước huấn luyện sát thủ, hắn đã được đào tạo về mặt này rồi. Nếu một phụ nữ hấp dẫn một chút mà chịu không nổi, chắc kiếp trước Đằng Thanh Sơn sớm đã chết từ lâu. Tiến vào Vũ An Thành chỉ dùng biện pháp trực tiếp nhất. Đằng Thanh Sơn không nghĩ tới biện pháp khác. Cuồng Phong Ưng bay cao trên bầu trời Vũ An Thành mấy trăm trượng, Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn xuống phía dưới, cẩn thận quan sát: Húc Nhật tửu lâu chính là tửu lâu xa xỉ nhất, hẳn là ở trung tâm Vũ An Thành. Đoạn đường phồn hoa nhất, với nhãn lực của Đằng Thanh Sơn, cho dù ở cao trên trời mấy trăm trượng cũng đều có thể thấy phía dưới rõ ràng, từ đường phố tới cửa hàng. Kể cả cũng có thể thấy rõ có mấy cái mấy cây cổ thụ ở Vũ An Thành. Về phần Húc Nhật tửu lâu! Kiến trúc của Húc Nhật tửu lâu vô cùng đặc sắc. Chẳng mấy chốc Đằng Thanh Sơn đã phát hiện ra vị trí của Húc Nhật tửu lâu. - Vù! Vác Đổng Triết Tử hôn mê, Đằng Thanh Sơn trực tiếp từ lưng chim ưng nhảy xuống. Từ trên trời cao mấy trăm trượng hắn hóa thành một bóng đen nhanh chóng rơi xuống. - Hừ! Đằng Thanh Sơn cả người rơi nằm xuống dưới, đồng thời bên hông xuất hiện một cái cánh mỏng như một cái lá kéo dài ra, màu đỏ rực. Nhờ đó lực cản của gió lập tức lớn hơn nhiều, làm tốc độ rơi của Đằng Thanh Sơn giảm bớt đi không ít. Cho dù giảm đi một chút, tốc độ rơi vẫn rất kinh người - Veo! Tựa như một viên thiên thạch, Đằng Thanh Sơn khống chế sao cho cả người hắn trực tiếp rơi vào phía sau Húc Nhật tửu lâu, nơi sân phủ đệ một khu nhà cấp cao. Bùng! một tiếng, trong viện xuất hiện một lỗ thủng khổng lồ. Toàn thân Đằng Thanh Sơn, kể cả thân thể Đổng Triết Tử đều được tiên thiên chân nguyên màu đỏ bao lại, mãnh liệt rơi xuống, làm cả Húc Nhật Thương Hành rung rinh. Không ít cao thủ an bài ở đây đều xông ra, phải gần trăm người đều ùa tới. - Người nào! Dưới cái nhìn chăm chú của gần trăm người, Đằng Thanh Sơn toàn thân bốc ngọn lửa phừng phừng từ trong cái hố nhảy ra, sau đó vứt Đổng Triết Tử trên lưng qua bên cạnh: - May mà ta làm một cái đệm cho ngươi, dùng vô số tiên thiên chân nguyên tầng tầng bao phủ. Nếu không chấn động này chỉ sợ đã làm ngươi chết rồi. - Ngươi là ai. Gần trăm người vây quanh Đằng Thanh Sơn, nhưng ai cũng có vẻ chần chờ. Chân nguyên hình thành vòng bảo hộ ngoài thân, đó là ký hiệu của tiên thiên Vũ thánh - Hừ! Bảo tổng quản của Vũ An Thành của các ngươi tới tìm ta. Đằng Thanh Sơn vừa nói vừa móc trong ngực ra một cái lệnh bài, chính là lệnh bài đặc biệt của Húc Nhật Thương Hành chính thức cấp cho cung phụng. Không ít người đều đưa mắt nhìn. - Bái kiến cung phụng đại nhân. - Ai nấy đều cung kính hành lễ. Đại chưởng quỹ Húc Nhật tửu lâu cũng chạy tới. - Đằng cung phụng! Đại chưởng quỹ vội cung kính hành lễ. - Thương Hành vừa mới thông báo, nói là Đằng cung phụng sẽ đến Vũ An Thành, nhưng không ngờ Đằng cung phụng tới nhanh như vậy. Nói rồi, y nhìn về phía Đổng Triết Tử đang nằm trên mặt đất, liếc mắt vài lần vào thân thể xinh đẹp của mụ. Y chỉ biết là Đằng cung phụng sẽ bắt người tới, về phần bắt ai thì y cũng không biết. Lúc này Đổng Triết Tử mặt đầy bụi bị ném trên đất, nên đại chưởng quỹ không nhận ra là ai. - Bảo tổng quản các ngươi tới đây. Nói cho hắn biết, nhiệm vụ đã hoàn thành. Đằng Thanh Sơn ra lệnh. - Vâng, vâng. Đại chưởng quỹ vội đi an bài. ... Trong Vũ An Thành tại một tòa nhà u tĩnh, nơi này chính là nơi ở tạm của Giang gia. Nhị quản sự của Sát Thủ Đường ở Vũ An Thành đang tới nơi này. - Nhị quản sự, mời ngồi. - Lão giả mập cười nói. Tam công tử vừa kế nhiệm gia chủ Giang gia, vội hỏi: - Nhị quản sự, Vũ thánh tối cường có đáp ứng sẽ tiếp nhận nhiệm vụ chứ? - Ha ha... Nhị quản sự cười hà hà rồi. - Chúc mừng Giang gia chủ, Vũ thánh tối cường đã bắt Đổng Triết Tử tới Vũ An Thành rồi. - Cái gì! Tam công tử, lão giả mập, và cả lão giả cao gầy trong phòng đều vô cùng chấn động. - Giữa trưa ngày hôm qua, chúng ta vừa mới... cái này... Ba người này đều không dám tin. Từ đây tới Song Sơn Thành cũng phải gần ngàn dặm đường. Nhanh như vậy sao? - Ha ha, Vũ thánh tối cường có thủ đoạn như thế nào chứ? Nhị quản sự cười phá lên. - Bây giờ, ba vị xin chuẩn bị hoàng kim và bản khắc đá, đưa đến hậu viện của Húc Nhật tửu lâu. - Được. Tam công tử đứng phắt lên, đôi mắt tỏa ánh sáng. - Đổng Triết Tử, con mụ khốn khiếp, hừ, ta sẽ cho mụ muốn sống không được muốn chết không xong! Trong mắt Tam công tử lóe ra hung quang, trong lòng dâng lên hận ý vô tận, giận dữ vô cùng. Hắn vĩnh viễn không quên được cơn ác mộng ngày đó. - Vũ thánh tối cường quả thật là có thủ đoạn. Lão giả mập tán thưởng. Giữa trưa ngày hôm qua họ vừa tuyên bố nhiệm vụ. Còn Đằng Thanh Sơn sáng sớm hôm nay mới cưỡi Cuồng Phong Ưng xuất phát tiến về Song Sơn Thành. Giữa trưa thì đến, ăn cơm trưa xong đã đuổi bắt được Đổng Triết Tử. Còn Song Sơn Thành và Vũ An Thành cách xa cả ngàn dặm, với tốc độ Cuồng Phong Ưng, không cần một canh giờ đã tới. Lúc này mới qua một ngày, thế mà người đã bị bắt! Còn đưa đến Vũ An Thành nữa chứ. Tốc độ như thế đích xác là kinh người. Trong hậu viện Húc Nhật tửu lâu, cả phòng đều rất yên lặng. Đổng Triết Tử đang nhắm hai mắt nằm trên một trên ghế, hiển nhiên lúc này mụ hoàn hôn mê. Trong phòng khách ngoại trừ Đổng Triết Tử, còn có Đằng Thanh Sơn và một lão giả đầu bạc. - Tổng quản, bản khắc đá khi nào đưa tới? Đằng Thanh Sơn nhíu mày hỏi. - Đằng tiên sinh. Lão giả cười hà hà rồi vội nói: - Ngày hôm qua nhiệm vụ này mới được định, hôm nay tiên sinh đã đưa người tới! Chỉ sợ Giang gia vẫn còn đang suy nghĩ, không hiểu Vũ thánh tối cường rốt cuộc có tiếp nhiệm vụ không? Sợ họ nằm mơ cũng không nghĩ tới chỉ một ngày sau khi phát nhiệm vụ, ngày hôm sau người đã được đưa tới rồi. - Do đó, ta đang đoán Giang gia hơi bất ngờ. - Lão giả cười nói. Lão giả chính là tổng quản Húc Nhật Thương Hành ở Vũ An Thành quyền cao chức trọng, rất nhiều người đều phải nghe ra lệnh lão. Nhưng trước mặt Đằng Thanh Sơn, lão không dám có một chút ngạo khí nào. Lão hiểu rõ người trước mắt có có sức mạnh đáng sợ như thế nào. - Tiên sinh yên tâm, họ bây giờ đang ở trong thành, sẽ đưa tới bản khắc đá tới rất nhanh thôi. Lão giả nói ngay. Đằng Thanh Sơn gật đầu. Hắn đột nhiên quay đầu về phía Đổng Triết Tử, cười lạnh: - Đổng Triết Tử, đừng giả hôn mê. Đã tỉnh rồi thì mở to mắt ra. Thính lực Đằng Thanh Sơn rất kinh người. Căn cứ vào nhịp tim, hô hấp của người khác hắn có thể phán đoán đối phương đã tỉnh chưa. - Đổng Triết Tử, Đằng tiên sinh tiếp nhiệm vụ của Sát Thủ Đường ta. Ngươi không cần phải trừng mắt như vậy. - Tổng quản lạnh lùng nói. - Hừ. Đổng Triết Tử mở to mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, trong mắt ánh lên sự tức giận - Sát Thủ Đường? Đổng Triết Tử kinh hãi, có người mời Sát Thủ Đường bắt mình sao? Vừa nghĩ tới hậu quả, Đổng Triết Tử vô cùng rối loạn, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn như sư tử. - Ngươi tốt nhất nên thả ta ra. Ngươi... ngươi quang minh chính đại tiến vào Đổng gia ta, rất nhiều người thấy hình dáng ngươi. Nếu ngươi không tha ta, Đổng gia ta khẳng định sẽ trả thù ngươi, khẳng định sẽ trả thù!!! - Quang minh chính đại? Tổng quản kinh ngạc nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. - À, trả thù? Đằng Thanh Sơn cười nhìn Đổng Triết Tử. Đổng Triết Tử nghiến răng: - Ngươi đừng có làm bộ khinh người như vậy, ngươi nghe rõ cho ta. Nếu lão nương gặp việc bất trắc, Đổng gia khẳng định sẽ không để yên cho ngươi. Không chỉ giết ngươi, mà cả thân nhân bằng hữu ngươi Đổng gia ta cũng sẽ trả thù, nhất định sẽ trả thù! Đổng Triết Tử lâm vào trạng thái điên cuồng, bắt đầu uy hiếp Đằng Thanh Sơn. - Trả thù thân nhân bằng hữu ta? Đằng Thanh Sơn cười nhìn mụ rơi vào trạng thái hoảng loạn. - Đổng Triết Tử, đừng có nằm mộng. Đổng gia nho nhỏ của ngươi mà muốn trả thù Đằng tiên sinh à? Tổng quản cười khẩy một tiếng. - Ngươi chỉ là một nữ nhân mà tham gia tranh bá thiên hạ, một ngày nào đó cũng chết thôi. Ngươi chết rồi, Đổng gia không có khả năng đấu với tiên sinh vì ngươi đâu. Hơn nữa họ cũng không có tư cách đấu. - Ngươi câm miệng lại. Đổng Triết Tử lạnh lùng nói: - Ngươi chỉ là một quản sự, ta nói mà ngươi cũng dám xen vào sao, ngươi có thân phận gì chứ? - Hừ. Tổng quản sầm mặt lại, dù tổng quản có tốt tính đến mấy cũng phải nổi giận. Đan điền bị hủy, người bị bắt, lại biết là Sát Thủ Đường làm, liên tiếp bao nhiêu đả kích, làm Đổng Triết Tử biết mình sắp xong đời rồi. Cũng như người sắp chết chìm, sẽ quờ tay quờ chân nắm lấy bất kỳ vật gì, Đổng Triết Tử cũng như thế. - Tiên sinh, tổng quản. Đại chưởng quỹ của Húc Nhật tửu lâu chạy vào, cười hà hà. - Người của Giang gia đã tới. - À. Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ vui mừng. - Cái gì, Giang gia? Vốn Đổng Triết Tử đang điên cuồng chợt giật mình, sắc mặt trong nháy mắt xanh rờn, thân thể lẩy bẩy. - Là Giang gia thuê Sát Thủ Đường các ngươi bắt ta?