Cửu Đỉnh Ký

Chương 292 : Lên đảo

Bắc Hải Lôi Kình? Đằng Thanh Sơn càng cảm thấy lúc trước mình đọc bộ sách yêu thú thiếu thốn như thế nào. - Phốc... Con Bắc Hải Lôi Kình khổng lồ xé nước lao đến tựa như một chiếc chiến hạm, bắn thẳng về phía một chiếc chiến thuyền bên trái Đằng Thanh Sơn. - Sao mà xui vậy chứ! Nhật Lôi Mục mắt trợn to, y vươn tay ra nắm lấy cây trường thương trong tay một binh vệ đứng bên cạnh. - Hừ! Hừ nhẹ một tiếng, Bôn Nhật Lôi Mục giơ trường thương ném mạnh ra ngoài! Xoát! Tựa như một tia chớp, ngọn thương lao về phía con Bắc Hải Lôi Kình đang xé nước vọt tới... - Xoẹt xoẹt.... Chỉ thấy con Bắc Hải Lôi Kình toàn thân lóe lên màn hào quang màu xanh thẫm, cuối cùng tụ tập vào lưng... Phốc! một tiếng, một đạo lôi điện rất lớn nhanh chóng bắn trúng vào thanh trường thương đang phóng tới! Bùng! Trường thương bị tia sét đánh nát. Con Bắc Hải Lôi Kình vốn đang xé nước rất nhanh trong làn nước biển đột nhiên ngừng lại. Cặp mắt đen bóng nhìn về phía Bôn Nhật Lôi Mục đang đứng trên thuyền. Cái miệng đỏ như máu của nó nghiến hàm răng rất sắc bén, rồi há rộng ra phát ra một tiếng tiếng gầm ghê rợn... - Nghiệt súc, muốn chết phải không? - Nhật Lôi Mục gầm lên! - U u… Trên thuyền đột nhiên truyền ra tiếng gầm nhè nhẹ. Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý đang gầm gừ với con Bắc Hải Lôi Kình, chỉ khác là thanh âm nhỏ hơn nhiều. - Hống.... Bắc Hải Lôi Kình nhìn chằm chằm vào Lý, rồi đáp lại rất vui vẻ. Sau đó nó lập tức xoay người, cái đuôi khổng lồ vỗ vỗ lên mặt nước, sau đó lặn xuống biển biến mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại những làn sóng biển dập dềnh. Thấy Bắc Hải Lôi Kình bỏ đi, đám quân sĩ trên boong tàu thở phào một hơi. Nếu đấu với con Bắc Hải Lôi Kình này, đám tiên thiên cường giả thì không sao, nhưng quân sĩ mặc áo giáp một khi rơi xuống nước sẽ rất thảm. Trên boong tàu, Bột Nhật Lôi Mục cười ha ha: - Lần này cũng nhờ có Thần Nữ giúp đỡ. - Cho dù không có muội, Bột Nhật Lôi Mục đại ca cũng có thể tùy tiện đối phó với con Lôi Kình mà. Lý khiêm tốn nói. Bột Nhật Lôi Mục lắc đầu: - Không đơn giản vậy đâu. Con Lôi Kình này mặc dù không có thực lực mạnh lắm, có thể so với tiên thiên hư đan thôi. Nếu thật cần phải đánh nhau, cường giả tiên thiên thực đan là có thể giết chết nó rồi! Nhưng trong nước biển tốc độ nó nhanh hơn chúng ta quá nhiều. Muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp, nhưng khi nó mà tập kích... Chỉ cần từ dưới nước lao mạnh vào là có thể khiến cho cả một chiếc thuyền lớn vỡ tan chìm nghỉm, nó mà hủy diệt một chiếc chiến thuyền là vô cùng đơn giản. - Cách tốt nhất đối phó với con Bắc Hải Lôi Kình là đe dọa! Bột Nhật Lôi Mục cười: - Giống như huynh vừa nãy ấy, cho nó biết thực lực của ta như thế nào! Nhưng cho dù nó biết, cũng sẽ không cam lòng, ắt sẽ dùng lôi điện bắn ra vài phát rồi mới chịu đào tẩu... Lôi điện mà bắn ra, chúng ta sợ sẽ chết mất vài người. Thậm chí còn có khi cả một chiếc thuyền cũng chìm luôn! Thần nữ nói xem huynh có nên cảm tạ muội hay không? Bắc Hải Lôi Kình là một con yêu thú, có trí tuệ tương đương nhân loại. Nhìn thấy Bột Nhật Lôi Mục ném ra một thương, có thể đoán ra sự cường đại của Bột Nhật Lôi Mục. - Bột Nhật Lôi Mục lão ca, mới ra biển một ngày đã gặp phải một con Bắc Hải Lôi Kình. Xem ra trên Bắc Hải cũng có không ít yêu thú nhỉ? Đằng Thanh Sơn đột nhiên hiểu ra... tương lai mình cũng xuất hải, chỉ sợ sẽ không đơn giản như tưởng tượng! Bột Nhật Lôi Mục cười giải thích: - Vùng biển chung quanh Thiên Thạch Đảo thỉnh thoảng có Bắc Hải Lôi Kình xuất hiện, nhưng chỉ là thỉnh thoảng thôi. Vận khí chúng ta không tốt lắm, vừa mới tới đã chạm mặt một con rồi. Bình thường phần lớn không gặp chúng đâu. - Đương nhiên, nơi này ở gần bờ. Bột Nhật Lôi Mục nói: - Nếu đi thuyền một mạch về phía bắc, khi tới Bắc Hải vô bờ, không gặp phải yêu thú lợi hại mới là việc lạ! Đằng Thanh Sơn nghe lại gật gật đầu. Bởi vì linh khí sung túc nên sinh ra nhiều yêu thú. Trên Cửu Châu Đại Địa cũng có rất nhiều yêu thú. Phạm vi của Bắc Hải còn lớn hơn Cửu Châu Đại Địa rất nhiều... Cho dù mật độ yêu thú thấp hơn một chút, nhưng xét về số lượng tổng thể thì nhiều hơn. - Vũ Hoàng, đoán chừng cũng hy vọng người có được Khai Sơn Thần Phủ đi tới Bắc Hải, do đó những nguy hiểm khi ra biển bị lão quên béng mất. Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu. ... Mười chiếc chiến thuyền lướt gió mà đi, lao rất nhanh về phía Thiên Thạch Đảo. Dọc theo đường đi mười chiếc chiến thuyền dùng vài hòn đảo làm mốc, thỉnh thoảng điều chỉnh phương hướng cánh buồm, nắn lại hướng chạy. Ngoại trừ lúc vừa ra khơi đã xuất hiện một con Bắc Hải Lôi Kình, cả thời gian kế tiếp thật ra không xuất hiện nguy hiểm gì. Khi trời rạng sáng, mặt biển xám xịt một khoảng. Mười chiếc chiến thuyền rầm rộ đi tới bờ phía nam Thiên Thạch Đảo. - Thần Tướng đại nhân, còn một thời gian uống cạn chén trà nhỏ, quân sĩ có thể rời thuyền rồi. Một đại hán ở cạnh Bột Nhật Lôi Mục, đầu đội mũ trụ, râu đen mở miệng nói. Lập tức, những chiếc chiến thuyền đứng lại, rồi bắc một cái cây gỗ vào bờ. Các quân sĩ bắt đầu rời thuyền. - Lưu tướng quân. Đằng Thanh Sơn nhìn đại hán râu đen bên cạnh. - Đại nhân. - Vị này tướng quân cung kính nói. Đằng Thanh Sơn gật đầu nói: - Thiên Thạch Đảo phương viên gần trăm dặm, nói vậy chắc phải có một vài cái thuyền nhỏ chứ? Đại hán râu đen gật đầu nói: - Đây là hải đảo, đương nhiên có nhiều thuyền rồi. Đằng Thanh Sơn phân phó: - Đợt lát nữa sau khi rời thuyền, ngươi an bài một chút, chuẩn bị một cái thuyền nhỏ chắc chắn. Ta chuẩn bị một mình một người xuất hải. Nhớ vật liệu làm thuyền phải tốt, buồm cũng phải thật chắc chắn. Ngàn vạn lần đừng để nó bị vỡ khi vừa chạm phải đá ngầm. - Hô Hòa huynh đệ sốt ruột vậy à? Nhật Lôi Mục hơi kinh ngạc. - Trận Thiên Thạch Đảo này khẳng định rất đơn giản. Đợi sau khi chiến đấu chấm dứt đệ sẽ chuẩn bị xuất phát. Bây giờ, chỉ sớm an bài một chút mà thôi. Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói. Lý đứng cạnh lặng lẽ nhìn Đằng Thanh Sơn. Bột Nhật Lôi Mục nói với tên đại hán râu đen: - Nghe rõ chưa. Phải tìm một cái thuyền thật chắc chắn! Không cần quá lớn, nhưng phải thật chắc chắn. Buồm... phải là thứ tơ tằm loại nhất, phải thật bền! - Yên tâm đi đại nhân. Đại hán râu đen nói: - Chỉ một người một thuyền, cho dù thuộc hạ phái người đi làm một cái mới tinh, cũng chẳng mất thời gian bao lâu! Hơn nữa, trên đảo có rất nhiều thuyền. Còn có những con thuyền được chế tạo đều bằng sắt thép, chỉ cần không đem nhiều thứ quá là cũng có thể sử dụng được ngay. Đằng Thanh Sơn gật đầu. Ngay lúc này... Rập! Rập! Rập! Một bóng người đi theo thanh gỗ, nhanh chóng lao lên thuyền. Người này mặc áo choàng màu xám, trên đầu đội mũ nỉ rách, là một hán tử gầy gò da đen bóng, ánh mắt có vẻ tinh anh. - Thần Tướng đại nhân. Hán tử gầy gò cung kính nói. Bột Nhật Lôi Mục nhìn về phía Đằng Thanh Sơn cười: - Đây là thủ lĩnh của trú điểm tình báo của Thiên Thần Sơn chúng ta ở Thiên Thạch Đảo Ô Nhĩ Hàn . Ô Nhĩ Hàn, ngươi nói rõ về tình huống nhân mã bây giờ trên Tuyết Ưng Giáo cho chúng ta nghe. Hán tử tinh nhanh này cung kính nói: - Tuyết Ưng Giáo bây giờ có ba ngàn tên quân sĩ tinh nhuệ, một vạn tên binh vệ bình thường. Không tính đám thợ mỏ! Trưởng lão của Tuyết Ưng Giáo bây giờ là Vạn Đồ U. Là cường giả tiên thiên kim đan. - Vạn Đồ U? - Đằng Thanh Sơn cau mày. - Đúng rồi, Vạn Đồ U! - Hán từ gầy gò trả lời. - Sao thế, Hô Hòa huynh đệ? - Nhật Lôi quay sang hỏi Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn lắc đầu: - Không có gì. Lý đứng bên cạnh nhìn Đằng Thanh Sơn một cái. Người khác không rõ, nhưng nàng hiểu rất rõ... Lúc trước ở Đại Duyên Sơn, người đứng đầu đội ngũ Tuyết Ưng Giáo là Vạn trưởng lão, có tên là Vạn Đồ U! - Chẳng lẽ khéo như vậy à, hắn lại ở đây à? - Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ. - Đi, chúng ta xuống đi! - Nhật Lôi Mục nói. Lý lại cười nói: - Hô Hòa đại ca, ngươi cùng ta cưỡi Đại Hắc Đại Bạch bay lên trời đi, có thể dễ dàng thấy rõ mọi tình huống phát sinh phía dưới. Bột Nhật Lôi Mục cười nói: - Các ngươi thật là thoải mái, Ừm ta xuống dưới trước. Bột Nhật Lôi Mục dẫn quân đội xuống dưới, còn Đằng Thanh Sơn cùng Lý ngồi trên lưng hai con Liệt Phong Thần Điêu. Hai con Hắc Bạch Liệt Phong Thần Điêu ở trên thuyền hai ngày nay, không kêu tiếng nào, mà trực tiếp phóng lên cao, bay lên tận tầng trời cao vút của Thiên Thạch Đảo Trên Thạch Thượng, một căn lầu lầu hai tinh xảo - Vù vù.... Bên ngoài gió lạnh thổi rét mướt. Trên giường trong phòng, một lão già lãnh khốc mũi ưng đang cởi trần nửa người, ngồi dựa thành giường, chiếc chăn ấm áp phủ trên người. Bên cạnh lão một thiếu phụ trắng nõn nà vẫn đang ngủ. Thiếu phụ này mở mắt hấp háy nhìn nhìn lão, cười khanh khách, ả vươn tay xoa ngực lão già lãnh khốc. - Cô ngủ thêm một chút đi! - Lão già thấp giọng nói. - Dạ. Thiếu phụ rất nghe lời, rúc người vào chăn. Lão già mũi ưng cầm lấy loan dao treo gần giường. Là một cường giả tiên thiên kim đan, mặc dù nói cũng không nhất thiết phải bỏ hẳn sắc dục, nhưng đã là người có thể đạt tới tiên thiên kim đan, khẳng định phải có thành tâm về võ đạo. - Một kiếm của Gia Cát Nguyên Hồng... Trong đầu lão già mũi ưng vẫn còn ghi tạc cảnh lúc trước ở Đại Duyên Sơn. Một kiếm như tơ như mây, như mộng như ảo, đồng thời cắt một tay của Triệu Đan Trần, bức lui Cổ Ung và Vạn Đồ U. - Nếu ta một mình một người, chỉ sợ đã chết rồi. Lão già mũi ưng sờ sờ vết sẹo trước ngực. Đây là vết sẹo do một kiếm của Gia Cát Nguyên Hồng lưu lại, - Thiên Bảng mới đã xếp Gia Cát Nguyên Hồng lên hàng thứ ba trên Thiên Bảng. Ta... Vạn Đồ U, đời này, còn có thể tiến vào hư cảnh không? Vạn Đồ U nhè nhẹ bắt tay múa loan đao. Trên mặt cây loan đao phản xạ ra đao quang lạnh người, Vù! Vù! , Loan đao trong tay Vạn Đồ U bay múa tựa như có sinh mạng, nhưng Vạn Đồ U lại nhắm mắt, sắc mặt không chút biến hóa. - Hả? Tai Vạn Đồ U giật giật. Vù! Gạt tung chăn ra, Vạn Đồ U nhanh chóng rời giường. Sau đó quơ bộ y phục khoác vào người. Thiếu phụ kiều mỵ ngủ trên giường vẫn trùm kín chăn, trong miệng lầu bầu: - Trời còn chưa sáng mà. - Trưởng lão, trưởng lão! Bên ngoài truyền đến tiếng kêu la. - Kẹt! Vạn Đồ U mở cửa phòng, nhảy thẳng từ lầu hai xuống, nhìn mấy người đang hoảng sợ dưới lầu, nhíu mày hét: - Phía nam có chuyện gì thế? Sao ta nghe thấy thanh âm bát nháo vậy? Tuyết Ưng Giáo khống chế những đảo ở Bắc Hải trên ngàn năm. Cho dù Thiên Thần Sơn thành lập cũng chưa bao giờ chính diện chống lại Tuyết Ưng Giáo. Vì thời gian dài quá, do đó người của Tuyết Ưng Giáo không nghĩ tới Thiên Thần Sơn dám công kích họ. Lúc này cũng thế... Tại sao Tuyết Ưng Giáo ở Cửu Châu xa xôi mà dám chiếm sáu phần hải đảo, chỉ để cho Thiên Thần Sơn bốn phần! Chính là vì chúng đã quen cao cao tại thượng rồi. Cho dù chúng biết thực lực của Thiên Thần Sơn rất mạnh, cho dù biết là Thiên Thần Sơn có một vị cường giả hư cảnh! - Là Thiên Thần Sơn! Một tên nam tử mặc giáp trụ màu đen kinh hoảng nói: - Trưởng lão, Thiên Thần Sơn cử rất nhiều người tới đánh chúng ta! - Cái gì? Vạn Đồ U biến sắc, - Sao có thể như vậy chứ? - Lúc trước có mười chiếc chiến thuyền tới đảo, nhưng lúc đó chúng ta chỉ hoài nghi. Nhưng chẳng mấy chốc chúng đã động thủ. Trưởng lão, chúng ta chỉ có ba ngàn quân sĩ tinh anh. Sao ngăn cản được chứ? Một hán tử đầu trọc thắt bím tóc vội vã nói. Vạn Đồ U biến sắc: - Thiên Thần Sơn rõ là ăn mật báo mà!