Cửu Đỉnh Ký

Chương 260 : Bắt sống Đằng Thanh Sơn

Trong khách sạn, Đằng Thanh Sơn từng bước một đi dọc theo thang lầu xuống phía dưới. - Khách quan! Người muốn ăn chút gì à? Chưởng quỹ ngồi trong quầy lập tức nở nụ cười tươi roi rói, chào rất đon đả. Đằng Thanh Sơn cười nói: - Cho ta một đĩa bánh bao. Thêm một chén lớn sữa đậu nành. Nói rồi Đằng Thanh Sơn dọc theo cửa sau đi vào hậu viện khách sạn. Lúc này trong hậu viện rất bận rộn. Có người đang chưng bánh bao, cũng có người đang rửa rau, cũng có người múc nước dưới giếng lên. Đằng Thanh Sơn đi về phía chuồng ngựa, nhìn nhìn con Xích Hỏa Mã. - Khách quan! Ngựa của ngài không có việc gì đâu. Cứ yên tâm đi. Đám người chúng ta đều biết trông chừng mà. Một tiểu tử cường tráng đang đứng bên cạnh giếng quay bánh xe sắt, trong chốc lát một cái gàu sắt đầy nước được kéo lên. - Ừm. Đằng Thanh Sơn hài lòng gật đầu. Làm thương nhân, nếu không quan tâm tới con Xích Hỏa Mã giá trị hơn một ngàn lượng bạc thì quá giả tạo. Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn một lát rồi đi vào đại sảnh khách sạn. - Khách quan! Bánh bao và sữa đậu nành đã được để trên bàn rồi. - Chưởng quỹ đon đả nói. Đằng Thanh Sơn cười gật đầu, đồng thời đi đến cửa khách sạn, vặn lưng vài cái vẻ lười nhác, tùy ý nhìn qua đường phố. Trên đường phố không ít người đi đường, cũng có nhiều người buôn bán, nhưng không thấy có ai lén lút rình mò. Đằng Thanh Sơn thuận miệng nói: - Chưởng quỹ! Xem ra hôm nay trời tốt lắm. Trở lại ngồi vào bàn, Đằng Thanh Sơn nhai nhồm nhoàm mấy cái bánh bao, chẳng mấy chốc đã ăn xong. - Ực ực.... Một hơi uống sạch một chén lớn sữa đậu nành. Sau đó hắn thoải mái sờ bụng, rồi đi lên trên lầu. Vừa lên lại thấy Ngô Bá đang xuống lầu, - Ngô Bá? Tôn lão đệ đâu? Tối hôm qua không thấy hắn về khách sạn. - Ngày hôm qua thiếu gia đi bái phỏng thế bá của hắn, bị giữ lại, phải ngủ ở bên đó một đêm. Ngô Bá cười nói. - Nhưng hôm nay thiếu gia hẳn là sẽ về khách sạn. Chúng ta còn phải lo bán hàng hoá. Nhiều việc lắm. Đằng Thanh Sơn cũng trở về phòng mình. ... Bình minh lên. Nắng sớm tràn ngập chiếu rọi khắp các con phố. Trong đám người trên đường phố đột nhiên xuất hiện hai người. Một người mặc kim y, còn một người khác thì bị cụt một tay, mặc áo xanh. Dù đi trên đường phố, nhưng rõ ràng bọn họ khác hẳn những người thường xung quanh. Những người chung quanh có chút nhãn lực, ai cũng cảm thấy hai người này không phải nhân vật bình thường. Cả đám đều tự giác tránh ra. - Triệu huynh! Bây giờ thì trông vào ngươi đó. Nam tử áo vàng cười nói: - Đằng Thanh Sơn đang ngụ trong khách sạn, vị trí khách phòng của hắn chắc huynh chưa quên chứ? Triệu Đan Trần lấy từ trong ngực ra một mảnh giấy, trên giấy vẽ bố cục một tầng khách sạn, chỉ vào một gian nhà. Triệu Đan Trần nói: - Lầu hai khách sạn! Lên thang lầu, đi về phía bắc, gian phòng thứ ba. Ta nhớ rồi. Thu hồi tờ giấy, Triệu Đan Trần liền tiếp tục đi tới. Hai người đi một lát liền tới trước mặt khách sạn. Ngay lúc này... Ở cửa tửu lâu khách sạn đối diện có ba người đi tới, tất cả đều một thân áo da màu trắng. Phân biệt là lão già tóc bạc gầy gò, một hán tử tráng kiện, một nữ tử xinh đẹp. Ba người này sóng vai đứng ở cửa tửu lâu, cười cười nhìn về phía Triệu Đan Trần. Cơ mặt Triệu Đan Trần hơi nhếch lên, khẽ gật đầu về phía ba người. - Ba vị tiên thiên kim đan! Đến cả Đỗ Hiên bài danh đệ tam Thiên Bảng cũng tới... Triệu Đan Trần thầm than. Nói về số lượng tiên thiên cao thủ (La Hán cao thủ), thì Ma Ni Tự chính là đứng đầu! Nhưng tám đại tông phái trong thiên hạ, loại như Thanh Hồ Đảo, Tiêu Dao Cung cũng chỉ mới có lịch sử hơn một ngàn năm. Còn từ khi Vũ Hoàng thống nhất Cửu Châu tới nay không biết đã bao nhiều năm. Nhưng do giấy cũng mới chỉ được phát minh mấy trăm năm gần đây, nên cho tới nay có rất nhiều khoảng trống lịch sử bị bỏ ngỏ. Nhưng tất cả mọi người đều biết, từ khi Vũ Hoàng môn sinh ra tới nay, trên Cửu Châu Đại Địa đã xuất hiện không ít siêu đại tông phái. Tỷ như ở Dương Châu. Trước khi có Thanh Hồ Đảo, có một đại tông phái xưng bá Dương Châu tám trăm năm tên là Kiếm Tông. Nhưng sau khi bị Thanh Hồ Đảo tiêu diệt, hơn một ngàn năm cho tới bây giờ, sợ là đến cả truyền nhân Kiếm Tông cũng không có. Đây là vấn đề thời gian! Khi thời gian trôi qua, một đại tông phái có lớn tới đâu chỉ sợ cũng không có cách nào vĩnh viễn tồn tại được! Trong lịch sử có khá nhiều siêu đại tông phái bị tiêu diệt! Bây giờ, tồn tại trong lịch sử vượt qua hai ngàn năm có năm môn phái là Ma Ni Tự, Doanh Thị gia tộc, Vũ Hoàng môn, Xạ Nhật Thần Sơn, Hồng Thiên Thành. Còn có lịch sử vượt qua ba ngàn năm thì chỉ có Doanh Thị gia tộc và Vũ Hoàng môn thôi. Vũ Hoàng môn tồn tại, theo tục truyền thì đã vượt qua sáu ngàn năm. Năm đó những tông phái cùng thời với Vũ Hoàng môn, hoặc là năm ngàn năm trước, bốn ngàn năm trước, ba ngàn năm trước... nhất nhất bị diệt từ từ. Do đó, những thế lực như Thanh Hồ Đảo, Tiêu Dao Cung rất kiêng kỵ Vũ Hoàng môn. Bởi vì bọn họ là một môn phái xa xưa nhất! Rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu thực lực? Không ai biết! Ít nhất, môn phái lâu đời như vậy thì những thiên tài ở các đời khác nhau sẽ lưu lại những bí tịch tu luyện. Có thể khẳng định có rất nhiều bí tịch tu luyện huyền diệu, như vậy bọn họ có nhiều cao thủ là điều hiển nhiên. Tùy tiện có thể phái ra ba tiên thiên kim đan! Đây chính là Vũ Hoàng môn! - Chúng ta ở đây, phải chờ Triệu huynh ra tay rồi. - Lão già gầy gò thì thào nói. Triệu Đan Trần gật gật đầu. Đường phố rất ồn ào. Chỉ cần không nói quá lớn tiếng, Đằng Thanh Sơn cũng rất khó phân biệt. - Đằng Thanh Sơn. Hôm nay ngươi có cánh cũng không thoát. Mắt Triệu Đan Trần nheo lại. Dưới sự quan sát của một vị tiên thiên hư đan, ba tiên thiên kim đan Vũ Hoàng môn, Triệu Đan Trần tiến vào khách sạn. - Khách quan! Ngài ăn cơm hay nghỉ lại? - Chưởng quỹ kêu. Triệu Đan Trần lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. Tự đáy lòng tên chưởng quỹ cảm thấy run lên: - Người này là ai? Triệu Đan Trần đảo mắt qua đại sảnh lầu một khách sạn, rồi lập tức lên thẳng thang lầu. Cộp! Cộp! Cộp! Triệu Đan Trần bước từng bước lên phía trên. ... Trong phòng, Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi trên giường. "Tâm thần hơi không ổn, chuyện gì thế nhỉ?" - Đằng Thanh Sơn mở to mắt. Nhìn thoáng qua rương quần áo đặt ở bên giường. "Khai Sơn Thần Phủ và Luân Hồi thương đang ở trong rương quần áo, tuyệt đối không ai biết. Hơn nữa lần này ta hoá trang, không phải là dùng than củi như ở Đại Duyên Sơn, mà là dùng vật liệu tốt mua được ở Hoa Phong Thành, hoá trang rất cẩn thận mà". Lần này, ngay cả cha mẹ có tới đây cũng khó nhận ra. Đằng Thanh Sơn không cho là có người có thể phát hiện ra mình. - Có người lên thang lầu? Đằng Thanh Sơn nghe được thanh âm, - Phỏng chừng là một khách nhân nghỉ lại. Mặc dù hơi cảnh giác, nhưng cũng không quá hoài nghi. ... Trên hành lang. Hán tử tuấn tú tóc bạc, mặc thanh bào Triệu Đan Trần, tay phải trống rỗng. Cước bộ hắn cũng phát ra tiếng vang rất tự nhiên, không có lấy một chút giả tạo nào. - Một, hai, ba! Ánh mắt Triệu Đan Trần trong nháy mắt nhìn thẳng vào cửa phòng Đằng Thanh Sơn, lộ ra vẻ dữ tợn, tay trái trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh rút lợi kiếm trong người ra. - Choang! Lợi kiếm hóa thành một luồng quang hoa đẹp mắt, mắt thường căn bản không thể thấy được kiếm chiêu. - Bùng! Cả cửa phòng trong nháy mắt hóa thành gỗ vụn. Những mảnh gỗ vụn tựa như ám khí bắn tung ra bốn phương tám hướng, có cái bắn thẳng vào vách tường. Ngay lập tức trong phòng cũng phát ra tiếng ly tách bàn thế vỡ vụn. Khi cửa phòng vừa toác ra, một tàn ảnh mơ hồ trong nháy mắt lao vào trong phòng! Vốn Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi trên giường không khỏi sắc mặt đại biến. - Đằng Thanh Sơn!!! Một tiếng gầm dữ tợn vang lên theo bóng người mơ hồ. Thân thể Đằng Thanh Sơn lập tức bung ra từng đạo hào quang màu đỏ rực, cả người rừng rực như Hỏa Thần. Từng đạo hào quang màu đỏ tựa như vô số mũi tên, nháy mắt đã chấn vỡ chiếc giường gỗ mà Đằng Thanh Sơn đang ngồi. Bản thân Đằng Thanh Sơn một tay cầm chiếc rương quần áo, cực nhanh lao xuống phía dưới. Lầu một khách sạn… có một vài khách nhân đang ăn cơm. Tên chưởng quỹ hơi cảm thấy không ổn, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu. Đột nhiên... - Ầm! Hào quang màu đỏ rực từ phía trên lao xuống. Đồng thời còn có một bóng người toàn thân màu đỏ rực cũng nhanh chóng hạ xuống. Nam tử toàn thân bốc lửa phừng phừng nện mạnh một cái vào sàn nhà khách sạn, làm cả đại sảnh rung động dữ dội, lưu lại một hố sâu. Hơn nữa còn làm mặt đất vỡ ra những vết nứt kinh người. Phía sau còn có một thân ảnh kim sắc khác nhanh chóng hạ xuống theo. Lợi kiếm trong tay giống như tia chớp của lôi thần đánh xuống, bắn về phía bóng người bao phủ trong ngọn lửa. - Nhanh quá! Đằng Thanh Sơn vừa lùi lại, liền thấy một kiếm lấp lánh ánh sáng ngọc! Kiếm quang không gây một tiếng động nào trong không khí! Chính vì thế mà Đằng Thanh Sơn mới giật mình run lên. - Cút đi! Đằng Thanh Sơn gầm lên một tiếng, y phục trong cánh tay phải tựa như có một con rắn cuộn lên. Hắn thò tay vào rương móc ra vũ khí, đập vào màn kiếm quang. - Veo! Một kiếm sắc bén đâm vào rương quần áo của Đằng Thanh Sơn. Một người là cường giả tiên thiên kim đan, đơn thuần lực bộc phát của chân nguyên tiên thiên kim đan đã gần tám mươi vạn cân. Còn người kia mặc dù là tiên thiên hư đan, nhưng đơn thuần sức mạnh thân thể đã có gần bảy mươi vạn cân. Hơn nữa cộng thêm chân nguyên của tiên thiên hư đan, lực bộc phát chỉ hơn chứ không hề thua kém! Bên trong rương quần áo còn có một cái Khai Sơn Thần Phủ! Khai Sơn Thần Phủ được Vũ Hoàng dùng quy tắc thế giới đặc hữu luyện hóa mấy ngàn năm! Nên Khai Sơn Thần Phủ sao có thể bị một kiếm của tiên thiên kim đan đâm thủng được chứ? Hai luồng lực công kích đáng sợ va chạm... - Ầm ầm.. Giống như từ không trung có mười luồng sét cùng đánh vào làm cho khách sạn nổ tung. Rương quần áo trong nháy mắt nổ tung thành tro bụi. Đằng Thanh Sơn thậm chí còn thấy trước mắt mình hình thành một sóng không gian chấn động hình viên cầu. Lập tức, không khí chấn động mãnh liệt sinh ra sóng xung kích lan ra bốn phương tám hướng. - Phốc phốc.... Chén dĩa ly tách trên bàn trong nháy mắt bị đánh vỡ thành từng mảnh. Những khách nhân, tiểu nhị, đám chưởng quản còn đang trợn mắt há mồm, bị sóng xung kích đảo qua ngay lập tức hóa thành mưa máu. - Oanh! Cả vách tường bốn phía khách sạn đều nổ tung thành mảnh vụn. Sóng xung kích còn lan đến tới những kiến trúc chung quanh, thậm chí cả những người đi đường trên đường phố. Đồng thời, khách sạn cao ba tầng không chống đỡ được ầm ầm sụp xuống. Trên đường phố … Một vị tiên thiên hư đan, ba vị cường giả tiên thiên kim đan của Vũ Hoàng môn vốn đều đang cười cười nhìn xem. Nhưng, khi thấy hai người vừa giao thủ đã sinh ra lực công kích đáng sợ như vậy, nhất thời sắc mặt đại biến... muốn sinh ra chấn động như thế, lực công kích của hai người hẳn phải tương đương mới được. Ầm ầm...... khách sạn sụp đổ, kiến trúc chung quanh cũng nhanh chóng sụp xuống. Người đi đường trên đường phố chết không ít. Những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt. - Nhanh, mau bắt Đằng Thanh Sơn! Lão già tóc bạc gầy gò biến sắc, hét lớn một tiếng, nhất thời ba cường giả tiên thiên kim đan đều hóa thành ba ảo ảnh, chợt lóe lên rồi tới hậu viện khách sạn. Lúc này ở hậu viện … Hậu viện đã bị sóng công kích lan đến tàn phá tan hoang. Đằng Thanh Sơn một tay cầm Khai Sơn Thần Phủ, một tay cầm một đoạn Luân Hồi thương. Đoạn Luân Hồi thương còn lại buộc chặt trên người. "Khai Sơn Thần Phủ này quả nhiên là một bảo bối". - Đằng Thanh Sơn thở phào, nhất thời mừng thầm. "Cực kỳ cứng, không hổ là bảo vật mấy ngàn năm, có thể luyện hóa ra Bắc Hải Chi Linh, chống đỡ Thiên Hồng Thủy Cung. Triệu Đan Trần toàn lực xuất một kiếm cũng không thể lưu lại vết xước nào". Khai Sơn Thần Phủ, mặt phủ rất rộng, hoàn toàn có thể sử dụng như một cái thuẫn bài, dùng để bảo vệ chỗ yếu hại. - Đằng Thanh Sơn! Bó tay chịu trói đi! Triệu Đan Trần xông tới. Đằng Thanh Sơn đảo mắt về phía xa xa. Ba bóng người vọt tới làm đồng tử hắn co lại. Đằng Thanh Sơn nhảy mạnh lên, như một mũi lợi tiễn, lao thẳng vào chiếc giếng trong hậu viện. Một tiếng nổ vang lên cả nền đất trong hậu viện vồng lên, xuất hiện những vết nứt lớn. Cả cái giếng sâu hoắm cũng sụp xuống theo. - Ha ha! Đám Thanh Hồ Đảo khốn khiếp. Bằng vào các ngươi mà cũng muốn bắt Đằng Thanh Sơn à? Một tiếng cười to như một sóng xung kích từ dưới đất truyền lên, tựa như lôi thần đang cười giận dữ. Tiếng vọng vang vang cả bầu trời Ổ Thành. Hơn mười vạn người trong Ổ Thành đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn lên trời.