Cửu Đỉnh Ký
Chương 257 : Chấn động Vũ Hoàng môn
Thành Chủ Phủ, hai binh vệ gác cửa phủ thỉnh thoảng dậm chân một cái. Mùa đông thật là lạnh.
- Xin hai vị giúp thông báo một chút, ta muốn gặp thành chủ để bẩm báo về việc có liên quan tới Đằng Thanh Sơn.
Tôn Phong lấy từ trong ngực ra một chút bạc vụn đưa qua. Hai binh vệ nhãn tình sáng lên, mỗi người chia nhau một nửa, rồi một binh vệ cười nói:
- Đằng Thanh Sơn? Bây giờ, có rất nhiều người muốn phát tài. Mấy hôm trước, còn có người nói là Đằng Thanh Sơn ở một nơi nào đó. Sau này tìm kỹ lại, mới biết là giả. Nhưng nể chút bạc này, ta cũng giúp ngươi thông báo. Ngươi ở đây chờ nhé.
Tâm tình binh vệ này rõ ràng rất tốt, đi vào trong Thành Chủ Phủ. Ở một thành nhỏ như Ổ Thành, binh vệ cũng chỉ là những hán tử bình thường thân thể khoẻ mạnh, gần như không có một người nào là cao thủ. Có thể được có được vài lượng bạc, sẽ làm họ rất hưng phấn.
Một lát sau...
Tên binh vệ chạy tới, cười tủm tỉm nói:
- Tiểu tử ngươi vận khí rất tốt. Thành chủ bây giờ vừa đúng lúc không có việc gì, cho ngươi vào đó. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tới phủ không được chạy loạn, phải theo sát ta.
Binh vệ liền dẫn Tôn Phong tiến vào Thành Chủ Phủ Ổ Thành.
Thành Chủ Phủ Ổ Thành, bên trong phòng luyện võ…. Một tráng hán ăn mặc hơi lếch thếch, đang vung chiến đao chém ra những chiêu thức rất đơn giản, nhưng mỗi một chiêu đều nhanh như sấm sét.
Vù! Vù!
Kình khí sắc bén tạo thành những vết hằn trên những hòn đá dưới đất.
- Thành chủ. Người tới rồi.
Tên binh vệ hô lớn ở ngoài phòng. Vị thành chủ Ổ Thành dừng luyện đao, quay đầu nhìn ra ngoài, cười nói:
- Đi vào đi! Dạo này có nhiều người muốn tìm Đằng Thanh Sơn, có lẽ ai cũng muốn được thưởng một ngàn lượng hoàng kim.
Chỉ cần thông báo tin tức, đã có giá một ngàn lượng hoàng kim. Chẳng trách rất nhiều người tìm tòi Đằng Thanh Sơn khắp nơi. Tên binh vệ thối lui. Còn Tôn Phong thì đi vào phòng luyện võ.
- Hảo đao pháp.
Tôn Phong tán thưởng một tiếng.
- Chỉ đao phong mà có thể lưu lại những vết xước trên tảng đá. Đao pháp của Thành chủ đại nhân sợ là có thể có tên xếp trong Địa Bảng rồi.
Nói rồi thân hình Tôn Phong chợt lóe, như một cái lá cây, nhẹ nhàng vẽ thành một quầng sáng quỷ dị, cuối cùng đứng lại trước mặt thành chủ Ổ Thành hai trượng.
Thành chủ Ổ Thành nhãn tình sáng lên, kinh hỉ nói:
- Hảo khinh công!
Tôn Phong cười hắc hắc nói:
- Ta cũng chỉ có khinh công là thành tựu.
Thành chủ Ổ Thành cũng là người có nhãn lực, bằng vào khinh công của tiểu quỉ khôn ngoan trước mắt, có thể nhận định hẳn là một cao thủ. Mấy hôm nay tới đây báo tin tức, phần lớn là người thường. Thấy có người cầm trường thương màu bạc, nói người đó là Đằng Thanh Sơn, thấy có người cầm búa màu đen, nói người nọ là Đằng Thanh Sơn. Những việc đó khiến cho vị thành chủ đại nhân cảm thấy rất tức giận.
Nhưng...
Cao thủ lợi hại thì không thể có chuyện như vậy.
- Không dám dối thành chủ đại nhân, kỳ thật ta lấy cơm của bá tánh làm cơm của mình. - Tôn Phong cười hắc hắc.
- Thần thâu à? - Thành chủ Ổ Thành cũng cười.
- Trộm thì trộm. Thành chủ đại nhân nói ta là thần thâu, làm ta phải xấu hổ rồi.
Tôn Phong cười nói:
- Là như thế này! Ta đang để ý một đoàn thương nhân. Trong đó có một tên thương nhân buôn chuyến Yến Châu mà ta mất công bám theo từ Dương Châu tới đây, tên là Tần Nguy. Loại thương nhân buôn chuyến đi xa như vậy khẳng định là làm ăn lớn, do đó, ta muốn xoáy của hắn một cú!
- Hôm nay, tên gia hỏa đó dừng lại nghỉ ngơi, ta thừa dịp hắn vừa đi nhà vệ sinh, tiến vào phòng, mở rương hàng của hắn.
Tôn Phong cười nói. Kỳ thật lời nói dối này đã được chuẩn bị rất kỹ, hơn nữa ở mặt bên kia bức họa sư phụ cho hắn, còn vẽ một rương quần áo, trong rương quần áo, cất giấu Luân Hồi thương, Khai Sơn Thần Phủ.
Thành chủ Ổ Thành vừa nghe thế mắt sáng lên.
- Bên trong rương hàng là trà, nhưng... một trong hai rương hàng lớn đó, có một cái rương quần áo. Rương quần áo vừa mở ra thoạt nhìn không có gì đặc thù. Nhưng ta là ai? Có thủ đoạn giấu hàng nào mà ta chưa thấy qua. Tùy tiện mò mẫm rương quần áo một chút, ta giật mình phát hiện... cái dấu trong đó là hai đoạn cán thương, còn có một cái Hắc Sắc Phủ!
Tôn Phong nói xong, thành chủ Ổ Thành nghe thế vô cùng kinh hãi.
- Quả thật thế à?
Thành chủ Ổ Thành không dám tin vào tai mình.
- Đương nhiên, ta chẳng lẽ rảnh quá đi nói láo sao?
Tôn Phong cười nói:
- Ta đầu tiên chuẩn bị ra tay, do đó đã kiểm tra đội buôn đó rồi. Tên Tần Nguy là từ Dương Châu tới Hổ Dược quận thành ở Thanh Châu. Sau đó lại gia nhập vào đội buôn cửa hàng Hồ Thị, đến Ổ Thành! Ta thấy có mười phần thì hắn chắc chắn là Đằng Thanh Sơn.
Thành chủ Ổ Thành nghe xong, trong lòng đã bắt đầu hơi tin. Bởi vì một là thân phận Tôn Phong là một cao thủ, lại là một thần thâu. Loại cao thủ này còn không đến mức không có chút nhãn lực nào mà lãng phí thời gian. Thứ hai, Tôn Phong nói, tên Tần Nguy từ Dương Châu một đường tới đây.
- Ha ha, bây giờ vẫn chưa biết ngươi là ai? - Thành chủ Ổ Thành hỏi.
- Ta gọi là Yến Phong. - Tôn Phong mở miệng nói.
- À, Yến Phong huynh đệ có thể tạm thời lưu lại ở đây không? Đợi vài ngày nữa xác định đó là Đằng Thanh Sơn, sẽ đưa cho ngươi một ngàn lượng hoàng kim.
Thành chủ Ổ Thành nói. Tôn Phong cười nói:
- Thành chủ đại nhân không chê, ta đương nhiên vui mừng mà ở lại. Ta chưa lấy được một ngàn lượng hoàng kim, thì ta không cam lòng bỏ đi đâu.
Thành chủ Ổ Thành nghe xong, trong lòng càng nắm chắc. Đối phương có thể lưu lại, có thể tin là thật rồi.
Lúc này, thành chủ Ổ Thành ra lệnh cho người đi an bài cho Yến Phong, sau đó bản thân hắn lập tức dùng bồ câu đưa thư truyền tin tới Vũ Hoàng môn.
...
Ổ Thành cách vương thành Vũ Thành rất gần, tin tức tự nhiên tới Vũ Hoàng môn rất nhanh
Vương thành Vũ Thành… ở trung ương Vũ Thành có một tòa cung điện cực rộng, chính là Vũ Hoàng cung - là trụ sở của Vũ Hoàng môn.
Vũ Hoàng môn, Cửu Đỉnh điện.
Một dãy bàn và những cái ghế gỗ đen bóng được xếp thành hàng, tất cả những tuyệt đỉnh cao thủ của Vũ Hoàng môn đều lục tục đi vào Cửu Đỉnh điện. Tất cả bọn họ đều đang xì xào thảo luận. Đến khi một nam tử mặc trường bào màu đen nạm vàng đi vào Cửu Đỉnh điện, mọi người mới yên lặng lại.
- Môn chủ!
Mọi người cung kính hô. Môn chủ Vũ Hoàng môn, hai mắt mơ hồ có vầng sáng thâm thúy lưu chuyển đảo qua mọi người, cười khẽ nói:
- Mọi người chắc còn nghi hoặc, tại sao ta sốt ruột triệu tập mọi người như thế chứ gì? Việc này nói nhỏ cũng nhỏ, bởi vì cũng chỉ là một Đằng Thanh Sơn mà thôi. Nhưng việc này, nói lớn cũng là lớn! Bởi vì, liên quan tới binh khí của Vũ Hoàng tổ sư, Vũ Hoàng môn chúng ta!
Nhất thời mọi người lại xì xào.
- Khai Sơn Thần Phủ của Vũ Hoàng tổ sư?
- Chẳng lẽ tìm được Đằng Thanh Sơn rồi sao?
Môn chủ Vũ Hoàng môn khẽ đưa tay, nhất thời mọi người yên lặng lại, hắn tiếp tục nói:
- Theo tin tức từ Ổ Thành phía nam truyền đến, thành chủ Ổ Thành nói là có một vị thần thâu trong lúc ăn trộm của một thương nhân đi buôn chuyến thì phát hiện trong ngăn kín của rương quần áo có hai đoạn cán thương cùng với một thanh Hắc Sắc Phủ Đầu!
- Thương nhân buôn chuyến này tên là Tần Nguy! Từ Dương Châu tới, sau khi đến quận thành Hổ Dược của Thanh Châu, lại thay đổi một đội buôn khác, cuối cùng đến Vũ Châu Ổ Thành của chúng ta.
Môn chủ Vũ Hoàng môn nhìn mọi người,
- Mọi người nói xem, xác suất người này có thể là Đằng Thanh Sơn là bao nhiêu?
- Môn chủ, bây giờ các nơi đều thường xuyên truyền tới tin tìm được Đằng Thanh Sơn. Quả thật, cái này cũng không chắc lắm. Chắc đây cũng là giả nốt.
- Không nhất định. Đã có thể xưng là thần thâu, chắc cũng có chút bổn sự. Người như thế, không đến mức nói láo đâu.
- Sốt ruột làm gì, đợi khi xác định được Đằng Thanh Sơn hãy nói lại. Bây giờ nên thăm dò cho kỹ.
...
Trong điện Cửu Đỉnh, rất nhiều trong hàng ngũ cao cấp của Vũ Hoàng môn đều có ý kiến không đồng nhất.
- Hổ Dược quận thành?
Đột nhiên, một lão nhân gầy gò tóc bạc ngồi trên một chiếc ghế dựa nhíu mày nói:
- Theo ta được biết, nửa tháng trước, ở Hổ Dược quận thành từng có việc truy lùng bắt người toàn thành. Đồng thời cũng điều tra tìm Đằng Thanh Sơn. Đại động tĩnh như vậy phỏng chừng là do Tiêu Dao Cung cùng Thanh Hồ Đảo tìm cách điều tra Đằng Thanh Sơn lúc đó đang ở Hổ Dược quận thành.
Lời này vừa nói ra, những người ở đây cho rằng việc này rất có thể là thật.
- Việc này, thật rất có thể là thật. Tần Nguy đó có lẽ chính là Đằng Thanh Sơn.
- Môn chủ không phải đã nói, tên Tần Nguy từ Dương Châu tới... Đằng Thanh Sơn cũng từ Dương Châu.
Hiển nhiên số người tin việc này chiếm tuyệt đại đa số. Trên mặt môn chủ Vũ Hoàng môn trở nên tươi cười:
- Căn cứ vào tin tức thành chủ Ổ Thành truyền đến, tên thần thâu đó khinh công cực cao, cũng thuộc loại nhân tài kiệt xuất trong số cao thủ hậu thiên. Hơn nữa hắn bây giờ ngụ ở trong Thành Chủ Phủ Ổ Thành. Kết hợp với những tin tức tìm được từ trước... Ta thấy, tên Tần Nguy đó chín thành có thể là Đằng Thanh Sơn!
- Hắc Sắc Phủ Đầu đó ta phỏng chừng là lấy được từ kho báu Vũ Hoàng, nó cũng chính là Khai Sơn Thần Phủ. Chư vị nói xem, có nên đoạt hay không đoạt? - Môn chủ Vũ Hoàng môn nói.
- Đương nhiên phải đoạt!
Một tráng hán cao lớn mặc áo choàng màu đen đứng phắt lên, sang sảng nói:
- Khai Sơn Thần Phủ chính là binh khí tùy thân của Vũ Hoàng tổ sư! Nên phải thuộc về Vũ Hoàng môn ta! Trong thiên hạ này không ai có tư cách tìm được nó hơn Vũ Hoàng môn.
- Đúng, Khai Sơn Thần Phủ nhất định phải đoạt trở về. - Không ít người cũng hô.
Một lão phụ còng lưng mở miệng nói:
- Chư vị! Vũ Hoàng tổ sư có lệnh, không cho chúng ta đi đào kho báu Vũ Hoàng là có duyên cớ! Hơn nữa, Khai Sơn Thần Phủ dù lợi hại tới mấy cũng chỉ là một cây búa, bản thân nó cũng không có tác dụng gì. Tội gì phải làm như vậy? Huống chi, trước mắt vẫn chưa chắc đó là Khai Sơn Thần Phủ.
- Hừ, sư tỷ, ngươi nói như vậy là không được rồi.
Lão già gầy gò trừng mắt.
- Vũ Hoàng tổ sư chỉ không cho chúng ta tìm bảo tàng! Nhưng bây giờ, bảo tàng đã được lấy ra. Tông phái khác đều cướp được Bắc Hải Chi Linh, mà chúng ta cũng không hề đi. Bây giờ, chỉ là lấy binh khí thiếp thân của tổ sư mà thôi. Có gì sai chứ?
Lão phụ cười nói:
- Sư đệ! Ý của ngươi là, giết chết Đằng Thanh Sơn, đoạt lấy thần phủ sao? Việc này không phải giúp không công cho Thanh Hồ Đảo à.
- Không giết Đằng Thanh Sơn, chỉ buộc hắn giao ra thôi. - Lão gầy gò nói.
- Không giết hắn, hắn không biết bỏ chạy hay sao? Lần này hắn bỏ chạy, lần sau rất khó tìm.
Lão phụ cười nói:
- Mặc dù chúng ta không quan tâm tới Thanh Hồ Đảo, nhưng lần này Thanh Hồ Đảo tổn thất quá lớn, chúng ta cũng bất tất chọc vào tên Hạt Tử Kiếm Thánh đó.
Hạt Tử Kiếm Thánh?
Mọi người Vũ Hoàng môn yên lặng lại. Nói về cao thủ hậu thiên, tiên thiên cường giả, Vũ Hoàng môn đều đứng trên Thanh Hồ Đảo. Vũ Hoàng môn cũng có cường giả hư cảnh!
Nhưng...
Tên Hạt Tử Kiếm Thánh chỉ vài lần ra tay, các Đại tông phái đã phán định, Hạt Tử Kiếm Thánh đã đạt tới cảnh giới "nhập hư" đại thành! Có thể nói, là một trong những nhân vật đáng sợ nhất trên cả Cửu Châu Đại Địa. Hơn nữa kiếm pháp Hạt Tử Kiếm Thánh cực kỳ sắc bén đáng sợ. Mặc dù Vũ Hoàng môn, Tần Thị Gia Tộc, Ma Ni Tự cũng không sợ, nhưng cũng chẳng ai nguyện ý trêu vào tên mù đó.
- Như vậy đi, Đằng Thanh Sơn bây giờ đang ở Ổ Thành, nhất thời chưa ly khai. Truyền tin tức cho người của Thanh Hồ Đảo! Tin rằng trước sáng mai, người của họ có thể sẽ đến Ổ Thành! Đến lúc đó, người của Vũ Hoàng Môn chúng ta trông chừng, đợi khi Thanh Hồ Đảo ra tay giết chết Đằng Thanh Sơn … về phần Khai Sơn Thần Phủ... Vũ Hoàng môn chúng ta sẽ đoạt lại. Thanh Hồ Đảo cũng không dám nói gì đâu.
Môn chủ Vũ Hoàng môn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
24 chương
52 chương
60 chương
14 chương
163 chương