Cửu Đỉnh Ký

Chương 224 : Tính mạng

Trong đường hầm. - Gừ... - Gừ.... Lão Long Quy bịt chặt động khẩu, thỉnh thoảng gầm gừ vài tiếng, trao đổi với Ô Hầu. - Triệu Đan Trần, ngươi đừng đứng ở đó nữa. Ngươi có sốt ruột cũng vô dụng thôi. Ô Hầu lười nhác vặn người. Đột nhiên Ô Hầu biến sắc, nhìn về phía một đường hầm khác, khẽ quát một tiếng, - Có người! Vốn Ô Hầu đang ngồi trên mặt đất, tựa như một ánh chớp, chợt lóe lên đã bay tới khoảng cách hơn hai mươi trượng. - Có người? Triệu Đan Trần cũng vọt tới góc quanh như một tia chớp. Vốn Đằng Thanh Sơn đang lặng lẽ phục ở góc quanh này, chợt kinh ngạc phát hiện ra Ô Hầu và Triệu Đan Trần đang vọt tới đây. - Sao hắn có thể phát giác ra ta nhỉ? Không đủ thời gian ứng phó, Đằng Thanh Sơn chỉ kịp chạy trốn ra xa ba trượng. - Tần Lang? Ô Hầu chấn động nhìn bóng người chạy phía trước, - Góc quanh này lại có người à? - Là Tần Lang! Triệu Đan Trần lúc đầu hơi khiếp sợ, nhưng hai tròng mắt đã lập tức đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn, gầm lên: - Tần Lang, đừng chạy!!! Thanh âm thét lên vang vọng cả đường hầm. Còn bản thân Triệu Đan Trần thì dùng tốc độ nhanh nhất truy theo Đằng Thanh Sơn. Ngay khi Triệu Đan Trần đuổi theo, hai người cách xa nhau chừng năm trượng. Với tốc độ của Triệu Đan Trần, Đằng Thanh Sơn làm sao có thể chạy thoát? - Veo! Đằng Thanh Sơn chỉ vừa chạy được khoảng hơn ba mươi trượng đã thấy một bóng người bay qua đỉnh đầu, chặn trước mặt mình. - Tần Lang, ngươi chạy đi đâu thế? Đôi mắt Triệu Đan Trần có sát khí không thể che dấu, cơ mắt giật giật, vốn khuôn mặt rất tuấn tú, lúc này lại có vẻ vô cùng dữ tợn. - Triệu trưởng lão, khinh công giỏi thật. Đằng Thanh Sơn tán thưởng một câu, rồi cười khổ thầm nói: - Nguyên lai là bọn họ! Lúc này, Đằng Thanh Sơn cũng đã phát hiện ra cách đó đại khái khoảng hai mươi trượng, lờ mờ có tiếng động. Ngay sau đó, hắn thấy sáu bóng người xuất hiện ở phía trước góc quanh. Đó chính là năm vị tiên thiên cường giả Tiêu Dao Cung cùng với lão tăng mày dài. Trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn đã hiểu được, không khỏi cười khổ: - Tên Ô Hầu đó, căn bản không phải phát hiện ra ta, mà là phát hiện ra mấy người bọn họ! - Tần Lang, năng lực ẩn giấu khí tức của ngươi ghê thật. Ta ở ngay gần sát ngươi mà chưa hề phát hiện ra ngươi. Lúc này, Ô Hầu đã đi tới, hai mắt tỏa sáng nhìn Đằng Thanh Sơn, - Ta ít khi nào phục người khác, nhưng năng lực ẩn giấu khí tức của ngươi thì ta quả thực đã nếm trải rồi, lợi hại, rất lợi hại! Ô Hầu liên tục tán thưởng vài tiếng. Lợi hại thì cũng làm được gì chứ. Đằng Thanh Sơn cười khổ không biết phải nói gì, - Ô Hầu tiền bối, ngươi giúp ta một tay ngăn tên Triệu Đan Trần đang phát điên kia lại, ta sẽ vô cùng cảm kích. - Ô Hầu huynh, Tần Lang hại chết Hồ trưởng lão Thanh Hồ Đảo ta, phỏng chừng cái chết của mấy vị trưởng lão khác, cũng không khỏi liên quan tới Tần Lang này! Thanh Hồ Đảo ta, thề phải giết cho được hắn! Triệu Đan Trần trầm giọng nói, - Nếu ngươi ngăn trở chính là muốn đối địch với cả Thanh Hồ Đảo ta! Triệu Đan Trần tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng lên. Hiển nhiên hắn đang nổi trận lôi đình! Hắn hận nhất chính là Tần Lang, kẻ đã vạch trần Vô Để Động. - Ngươi làm gì ghê gớm vậy?. Ô Hầu vừa dựa lưng vào tường, vừa ra hiệu mình không nhúng tay vào, - Thù hận giữa các ngươi, các ngươi tự mình giải quyết đi. - Các vị đang làm gì thế? Vị nam tử nho nhã áo tím của Tiêu Dao Cung Sử trưởng lão kinh ngạc cười nói. - Xem ra, bảo tàng không phải dễ dàng tìm được như vậy. Lão tăng có cặp mày dài cau mày. Hai người Triệu Đan Trần, Ô Hầu lại cứ ở đây mà không phải đi lấy bảo tàng. Việc này rất kỳ quái! Lấy được bảo tàng, theo đạo lý cũng phải nhanh chóng ly khai, chứ không phải ở đây hao phí thời gian. Dù sao thời gian càng dài, càng dễ phát sinh ra đủ thứ tai vạ. Đằng Thanh Sơn nhìn đám người đi tới, liền nói: - Sử trưởng lão, mấy kẻ Thanh Hồ Đảo vừa chết... Bây giờ, Triệu Đan Trần đổ hết lên đầu ta. Năm người Tiêu Dao Cung và lão tăng có cặp mày dài nhướng mày. Lão tăng có cặp mày dài và Tiêu Dao Cung đi cùng đường cũng chỉ biết là mọi người cùng liên thủ giết một đám cao thủ Thanh Hồ Đảo. Việc này là cả đám người liên thủ làm, chứ không chỉ riêng một người Đằng Thanh Sơn. - Sử trưởng lão. Việc các trưởng lão Thanh Hồ Đảo ta bị chết, khẳng định có rất nhiều nguyên nhân, vô cùng phức tạp. Rốt cuộc tình hình lúc đó như thế nào... Thanh Hồ Đảo ta sau này sẽ điều tra. Nhưng chúng ta xác định, Tần Lang chính là đầu đảng tội ác! Hai mắt Triệu Đan Trần như phún hỏa vì tức giận, nhìn về phía đám người Tiêu Dao Cung, - Hy vọng các vị đừng có nhúng tay vào. - Đương nhiên, đây là chuyện giữa Thanh Hồ Đảo các ngươi và Tần Lang mà. - Sử trưởng lão của Tiêu Dao Cung mỉm cười nói. Những Đại tông phái này, cũng không muốn vì một Tần Lang đơn độc một mình phiêu lãng thiên hạ mà đối chọi gay gắt với Thanh Hồ Đảo. Lúc trước, khi giết đám trưởng lão Thanh Hồ Đảo thực sự là mọi người cùng nhau tham gia, sau này Thanh Hồ Đảo cũng không dám truy cứu. Nhưng bây giờ nếu nhúng tay vào, chính là Tiêu Dao Cung chống lại Thanh Hồ Đảo... vì một tên Tần Lang, có đáng giá không? Không đáng! Trong đường hầm âm u, Đằng Thanh Sơn lúc này hoàn toàn tứ cố vô thân. Tần Lang vô môn vô phái, với thân phận như vậy thì không ai nguyện ý giúp hắn. Đến cả Thú Vương Ô Hầu, cũng không thể vì một người Đằng Thanh Sơn không hề quen thân, mà đắc tội với một Thanh Hồ Đảo khổng lồ. - Làm sao bây giờ, hiện tại rốt cuộc nên làm cái gì? Trong đầu Đằng Thanh Sơn xoay quanh những câu hỏi, và hiện lên đủ loại phương pháp. Hắn hiểu rõ, không thể ép Tiêu Dao Cung trợ giúp mình... Nếu cường quyền ép đối phương nhảy xuống nước với mình, có thể người của Tiêu Dao Cung sẽ giận dữ, liên thủ mà giết mình. Bây giờ người muốn giết mình cũng chỉ có một người Triệu Đan Trần thôi. Bản thân mình, vẫn còn chút hi vọng! Có thể giãy dụa được không! - Khi đánh nhau, cho dù ta xuất ra Luân Hồi thương, cũng không có lấy một điểm tác dụng nào. Trong lòng Đằng Thanh Sơn rất lo lắng, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục nói để trì hoãn thời gian: - Triệu trưởng lão, với thực lực tiên thiên thực đan của ta, sao có thể giết chết Hồ trưởng lão? Điều này tuyệt đối là oan uổng mà. - Hừ, tiếng gầm của Hồ trưởng lão trước khi chết, ta đã nghe thấy rất rõ. Triệu Đan Trần bước từng bước ép sát lại, khuôn mặt dữ tợn, - Ngươi đừng có giãy dụa vô ích... Nhưng cứ yên tâm, ta sẽ không để ngươi được chết một cách dễ dàng đâu. Ta sẽ để ngươi phải hối hận, hối hận vì đối địch với Thanh Hồ Đảo ta! Triệu Đan Trần nghiến răng nói. Triệu Đan Trần lúc này đương nhiên không muốn một kiếm giết chết Đằng Thanh Sơn. Nếu làm như thế, đối phương sẽ không đau đớn chút nào. Chết ngay, quá tiện nghi cho đối phương. Do đó, phải hành hạ! Hành hạ từ từ! Tốt nhất, phế bỏ võ công! Chặt tứ chi, chọc mù mắt, cắt đứt đầu lưỡi! Nhốt vào ngục tối, mỗi ngày mối hành hạ... Cho Tần Lang kia tuyệt vọng trong đêm tối, nhận hết những hành hạ vô tận trước khi chết. Có như thế, mới có thể làm Triệu Đan Trần hả giận. Chết bao nhiêu tiên thiên cường giả như vậy, thế mà chúng lại không thể tìm được kho báu Vũ Hoàng... Đại hận như thế, cho dù thủ đoạn hành hạ của Thanh Hồ Đảo có ghê gớm hơn nữa, xem ra vẫn còn chưa đủ. - Một kiếm giết chết ngươi ư? Ngươi đang nằm mơ rồi. - Triệu Đan Trần từ từ đến gần. Đằng Thanh Sơn bước từng bước thoái lui. Trong thời gian ngắn ngủi vài giây, Đằng Thanh Sơn đã nghĩ đến hàng lô hàng lốc đủ loại phương án, nhưng đều không có hy vọng gì: - Với thực lực của Tiên Thiên Kim Đan, muốn giết ta thì quả thực chỉ cần nhấc tay là xong! Bây giờ, biện pháp duy nhất của ta chính là đưa mình vào chỗ chết để tìm đường sống! Bên kia có Kim Sắc Long Quy... Ta chạy trốn tới bên cạnh Long Quy. Người không thể giúp, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể đặt hy vọng vào yêu thú. - Bên cạnh Long Qui, với tính đặc thù thân thể của ta, nếu liều chết với Triệu Đan Trần một trận, có lẽ còn có chút hy vọng. Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, cái duy nhất mình có thể dựa vào chính là đặc thù của thân thể. Một vài kỹ thuật giết người cận thân, những thứ mà trên địa cầu kiếp trước vô cùng phong phú. Thứ này ở Cửu Châu Đại Địa lại rất ít. Nhưng... Đối phương là Tiên Thiên Kim Đan! Chỉ cần một chiêu đã có thể cắt đứt mọi hy vọng của mình. - Triệu trưởng lão, ta hy vọng ngươi có thể đánh với ta một trận thống khoái! Đằng Thanh Sơn gầm lên, lúc này hắn đã lùi tới góc quanh rồi. - Ha ha... Triệu Đan Trần giận dữ cười lên, cười như điên cuồng. Vù! Đằng Thanh Sơn lao mạnh về phía Kim Sắc Long Quy. - Hừ, sắp chết giãy dụa mà thôi. Triệu Đan Trần không vội chút nào, bởi vì hắn hiểu rõ, đường đi tới bảo tàng là một ngõ cụt. Tên Tần Lang đó căn bản không có đường để đi. - Trước cắt đứt gân tay gân chân ngươi. Triệu Đan Trần lao tới như một tia chớp về phía cửa vào bảo tàng. Phía sau Thú Vương Ô Hầu, năm người Tiêu Dao Cung, lão tăng có cặp mày dài môn cũng đi đến chỗ đường hầm này. - Đáng tiếc một nhân vật tài ba. Ô Hầu cảm thán một tiếng, - Nhưng thoạt nhìn, hắn cũng có cừu oán gì đó với người Thanh Hồ Đảo. ... Hai viên minh châu tản ra quang mang u ám. Kim Sắc Long Quy nằm rạp xuống. Lão tăng có cặp mày dài, năm người Tiêu Dao Cung thấy thế lập tức biến sắc. Kim Sắc Long Quy lại ở chỗ này, sự tình quả là phiền toái! Còn Đằng Thanh Sơn lúc này đã ở bên cạnh Kim Sắc Long Quy. - Ngươi nghĩ rằng Long Quy sẽ giúp ngươi sao? Triệu Đan Trần cầm trường kiếm trong tay, đồng thời hơi khom người trước Kim Sắc Long Quy tỏ vẻ tôn kính, sau đó đi thẳng về phía Đằng Thanh Sơn. - Triệu Đan Trần! Đằng Thanh Sơn sắc mặt lạnh lùng, không chút sợ hãi. - Lạo xạo... Bên trong thân thể Đằng Thanh Sơn phát ra những tiếng lạo xạo làm cho người ta ghê răng, độ cao của Đằng Thanh Sơn tăng lên đến lấy mắt thường cũng có thể thấy được. Cánh tay, bắp đùi đều bắt đầu trở nên tráng kiện. Xoẹt xoẹt... , ống tay áo màu đen trên người bị căng vỡ vụn, lộ ra cánh tay mạnh mẽ tựa như những cuộn dây thép quấn quanh. Rất nhiều sợi gân xanh tựa như những con thanh xà xoắn khắp toàn thân hắn. Trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn hóa thành một ma thần! - Hả? Triệu Đan Trần kinh ngạc nhìn cảnh này, cười khẩy một tiếng, - Tựa hồ hình dáng cũng rất khá, nhưng sự phản kháng của ngươi, quả là vô dụng. Triệu Đan Trần căn bản không quan tâm... Đằng Thanh Sơn đã hạ quyết tâm tự đáy lòng. Ngay từ đầu, thể hiện ra ngoài một thân thể chí cương làm cho Triệu Đan Trần sinh ra ảo giác. Trong thời khắc sinh tử, phát huy sự mềm dẻo kinh người trên toàn thân, bất luận là ngón tay, hay đầu, toàn thân bất kỳ bộ vị nào... Chỉ cần đối phương không giết chết được mình, mình sẽ phải liều mạng, giết chết đối phương! - Ngươi cứ thử xem! - Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói. Xa xa Ô Hầu, lão tăng có cặp mày dài, năm người Tiêu Dao Cung đều nhìn vào đây. - Đến đây đi! Đằng Thanh Sơn cảm thấy khí huyết sôi trào, máu chảy thật nhanh gấp mấy chục lần bình thường, hai mắt đỏ lên. Khóe miệng Triệu Đan Trần nổi lên nụ cười có vẻ tàn nhẫn, thân thể đột nhiên hóa thành một trận kình phong. Đằng Thanh Sơn cả người tựa như một con đại tinh tinh bổ xuống. - Bùng! Chỉ thấy Triệu Đan Trần vốn hóa thành một luồng kình phong, sau một tiếng nổ, máu tươi văng tung tóe, đồng thời bị ném lên hơn mười trượng, rồi sau đó rơi phịch xuống mặt đất. Triệu Đan Trần quỳ rạp trên mặt đất: - Phốc - Lão phun ra một ngụm máu tươi. Lão quay đầu nhìn về phía xa xa vẻ khó có thể tin được, nhìn chằm chằm vào Kim Sắc Long Quy! - Long Quy, sao lại... - Triệu Đan Trần sợ ngây người. - Lão Long Quy? Ô Hầu, lão tăng có cặp mày dài, năm người Tiêu Dao Cung cũng giật mình nhìn về phía con Kim Sắc Long Quy. Đằng Thanh Sơn vừa lao tới được khoảng ba trượng, lập tức kinh ngạc nhìn con rùa khổng lồ bên cạnh: " Nó … sao nó lại giúp ta?" Kim Sắc Long Quy lúc này đã ly khai cửa khẩu, cặp đồng tử đảo qua đám nhân loại, rồi quay đầu về phía sau, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn đang đứng phía sau. Đằng Thanh Sơn nhận thấy được... trong cặp mắt to lớn đó đang ẩn chứa vẻ thân thiện. - Bùng! Một chân vung lên. Tốc độ vung chân của Kim Sắc Long Quy quá nhanh, lúc trước Triệu Đan Trần đã không kịp né tránh, còn lần này, Đằng Thanh Sơn cũng không kịp né tránh. - Bùng! Đằng Thanh Sơn như một tảng đá lớn, bị đập bay vào bảo tàng! Kim Sắc Long Quy lúc này mới tới gác lối vào bảo tàng, lại nằm xoài xuống, ngăn trở cửa vào, nhìn đám người Triệu Đan Trần, Ô Hầu, lão tăng có cặp mày dài đang há hốc mồm trước mắt. Lúc này, lão Long Quy đắc ý há cái miệng rộng hoác, ngửa đầu phát ra một tiếng gầm vang động cả Thiên Hồng Thủy Cung... - Grừừ...