Cửu Đỉnh Ký
Chương 199 : Tin dữ
Đại Duyên sơn! Hai mươi quân sĩ Ngân Giao Quân ngượng quá hóa giận, lao vào vây công.
- Hát!
Đằng Vĩnh Phàm trừng mắt, thương thép trong tay trực tiếp quét ngang, như một thanh đại đao quét qua!
Vù!
Đám quân sĩ này thấy thế đều lui về phía sau né tránh, nhất thời làm cho chung quanh xuất hiện một khoảng trống. Lúc này, Đằng Vĩnh Phàm cũng chỉ có thể dựa vào một chiêu, sợ bị đám người đó đồng thời ùa vào chém!
Đằng Vĩnh Phàm vung thương điên cuồng, tuyệt đối tới mấy ngàn cân lực đạo. Đập vào đâu, cho dù có trọng giáp, thân thể cũng chấn động mà bị thương.
- Tên man rợ này có nội kình, lực đạo rất mạnh. Các huynh đệ cẩn thận một chút, đánh cho hắn kiệt sức đi!
Tên lính chột hét lớn. Hơn hai mươi quân sĩ Ngân Giao Quân vây chặt Đằng Vĩnh Phàm, cũng tương tự đám một đám sói vây một con cọp, ngươi cắn ta một cái, ta táp ngươi một lần. Mỗi khi Đằng Vĩnh Phàm phát cuồng công kích, mọi người liền lập tức né tránh.
Cái chết người là, mọi người trong nhóm người này đều mặc trọng giáp, nếu không đâm vào mặt nạ bảo hộ nơi có phòng ngự yếu, căn bản không thể giết chết được.
- Phốc!
Trên cánh tay trái Đằng Vĩnh Phàm lại có thêm một vết đao chém. Lúc này, tổng cộng trên người hắn đã có hơn mười vết đao. May mà Hổ Quyền tu luyện xem như đã có chút thành tựu, có thể hơi khống chế được cơ bắp, khống chế được nội kình, không để đổ máu quá nhiều.
- Đừng chạy!
Đằng Vĩnh Phàm bị chém một đao nữa, lập tức quát lên một tiếng lớn, thân thể vùng thoát ra, tay trái như thiết trảo, ôm chặt cổ tay đối phương.
- Hay lắm!
Đằng Vĩnh Phàm nhãn tình sáng lên, lấy thân thể tên lính này làm vũ khí, điên cuồng đập ——
Chát!
Ai ngờ dùng sức quá mạnh, cổ tay yếu đuối của tên lính này gãy rời, chỉ còn đoạn tay mang theo bao tay bằng sắt trên tay Đằng Vĩnh Phàm. Còn tên quân sĩ kêu thảm thiết tung lên cao! Dù sao trọng giáp bảo vệ tay và bao tay cũng không dính liền nhau. Lực đạo mấy ngàn cân tác dụng vào cổ tay yếu đuối nên việc bị gãy rời cũng không có gì lạ.
Tên lính cả người bị vứt bay, ầm ầm đổ vào ba tên lính khác.
- A a...
Một tay bị bẻ gãy, tên lính đó kêu rên đau đớn. Nắm một cái tay gãy, Đằng Vĩnh Phàm tru lên man dại:
- Đồ chó các ngươi, đến đây đi. Lão tử hôm nay giết một tên là đủ vốn, giết thêm một tên là có lãi một tên. Đến đây đi!
Hai mắt đỏ rực, Đằng Vĩnh Phàm đã điên cuồng, căn bản không để ý tới mình bị thương. Hắn phải cố tìm được cơ hội ——
Có thể giết một là giết! Những tên lính này nhìn nhau.
- Các huynh đệ, đừng sợ bị thương, cùng lao lên làm thịt hắn!
Tên lính chột phẫn nộ gào lên, hơn hai mươi quân sĩ lập tức bất chấp tất cả đánh tới. Vốn mọi người không muốn bị thương, vẫn có thể giết chết Đằng Vĩnh Phàm.
Nhưng bây giờ xem ra việc này không có khả năng.
- Choang
Toàn thân đầy máu, Đằng Vĩnh Phàm hai mắt đỏ rực, nhìn như đóng đinh vào tên lính chột cầm đầu. Lúc này, hắn căn bản không để ý tới những lợi đao của những tên lính khác đang bổ tới, gầm nhẹ một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống đất một cái, tựa như một con hổ nhảy vọt lên!
Cú nhảy bất chấp tất cả, đã giúp cho ông ta tránh được không ít lưỡi đao.
Bao nhiêu năm miệt mài với nghề thợ rèn sớm đã hình thành song chưởng mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuộn, tất cả sức mạnh tập trung vào cây thương thép trong tay.
- Chết đi!
Đằng Vĩnh Phàm khóe mắt như muốn nứt toác!
Một tia chớp hắc sắc!
Chiêu công kích duy nhất của Đằng gia trang —— Trung Bình Thứ!!!
Tên lính chột cũng gào lên bổ ra một đao!
- Choang!
Chỉ nghe tiếng vang chói tai, thương thép xoẹt qua chiến đao, mũi thương đâm xuyên qua mặt nạ bảo hộ, trong nháy mắt đâm xuyên qua mắt duy nhất của tên lính chột!
Phốc!
Trường thương xuyên qua đầu hắn!
- A!
Thân thể Đằng Vĩnh Phàm giật mạnh lại. Phía sau bị một thanh chiến đao bổ mạnh vào lưng!
- Phốc ——
Máu chảy ra tung toé, thực thê thảm.
Đánh cho tới giờ, mặc dù đã trúng không ít đao, nhưng không có lấy một cái nào là vết thương trí mạng. Nhưng một đao này lại làm cho Đằng Vĩnh Phàm trong nháy mắt cả nửa người hoàn toàn mềm nhũn, không còn tri giác nữa. Không tự chủ được... Đằng Vĩnh Phàm lảo đảo muốn ngã xuống.
- A a a!!!
Cất tiếng gầm cuối cùng trầm uất, Đằng Vĩnh Phàm xoay người vung mạnh trường thương trong tay.
- Veo!
Trường thương vung lên giữa không trung mang theo một tàn ảnh, đâm thẳng vào ngực một quân sĩ Ngân Giao Quân, đâm lõm cả trọng giáp. Tên lính đó cả người tức thì bị lực công kích đó chấn động đến nỗi văng đi.
- Giết chết hắn!
Thấy Đằng Vĩnh Phàm té trên mặt đất, những quân sĩ khác lập tức vây lại.
- Hống...~
Một tiếng gầm trầm thấp, hùng hậu, đáng sợ đến nỗi làm rung động tận linh hồn, đột nhiên truyền ra từ huyệt động. Nghe tiếng gầm, mươi tên lính Ngân Giao Quân hồi hộp quay đầu... Chỉ thấy miệng huyệt động Vô Để Động, một bóng người lao bay thoát ra.
- Nhanh, chạy mau!
Đôi mắt người vừa lao ra tràn đầy vẻ hoảng sợ.
- Đại nhân!
Hai mươi tên lính cũng chấn động, người vừa lao ra, chính là tên thủ lĩnh của hai mươi người tiến vào Vô Để Động, bách phu trưởng của họ!
- Vù!
Một bóng đen từ trong huyệt động thoát ra, bay đến gần tên bách phu trưởng Ngân Giao quân, tên bách phu trưởng này trong nháy mắt bị ngã gục
- A!
Tiếng kêu thảm thiết không cam lòng vang lên liên hồi, mùi hôi hám ngập ngụa, tanh như mùi cá thối.
Thấy con quái vật vừa lao ra, tất cả mấy tên lính đều dừng lại. Đây là một con quái vật tựa như rết, thân thể chừng hai trượng, độ cao lại chỉ có ba thước. Những móng vuốt tựa như những lưỡi dao sác bén lóe ra ánh sáng, trên người nó được bao phủ lân giáp đen bóng.
Một đôi đôi mắt thật lớn, ở giữa chỉ có một điểm màu đen, những chỗ khác toàn một màu trắng. Miệng nó có hai răng nanh lòi ra, tựa như một cây kéo khổng lồ.
- Yêu thú!
Con yêu thú này giết chết bách phu trưởng xong, lập tức tiếp tục bổ về phía những quân sĩ khác. Lúc này Đằng Vĩnh Phàm đang ngã trên mặt đất cũng cắn răng nghĩ:
- Không có chỗ nào để chạy nữa!
Mặc dù nửa dưới thân không còn cảm giác nữa, ông vận dụng song chưởng dùng hết sức, cả người lao thẳng về phía miệng huyệt động, con yêu thú lập tức cắn về phía Đằng Vĩnh Phàm.
- Vèo!
Một chân của Đằng Vĩnh Phàm bị yêu thú xé nát, máu chảy ròng ròng. Đằng Vĩnh Phàm lập tức đẩy mạnh hai tay, nhanh chóng lủi cả người vào trong Vô Để Động.
- Hống...
Trong tiếng yêu thú gầm gào, đám quân sĩ Ngân Giao Quân lúc đầu vẫn còn chống cự, một lát sau khi chết đến mười người, cả đám điên cuồng chạy trốn.
Trời đêm, bên bờ Đại Duyên Sơn! Đằng Thanh Hạo nhìn về phía Đằng gia trang xa xa dưới chân núi, cẩn thận nhìn thật kỹ:
- Không có quân sĩ Thanh Hồ Đảo!
Lập tức, hắn lập tức phi nhanh về phía Đằng gia trang. Cẩn thận hơn, hắn không từ đại môn đi vào, mà là từ phía tây Đằng gia trang trèo tường tiến vào.
Kỳ thực, quân sĩ Thanh Hồ Đảo đều đã tập trung hết. Cho dù tuần tra, cũng không có khả năng để quân sĩ đóng ở các thôn trang.
Ở luyện võ trường Đằng gia trang, rất nhiều tộc nhân đang tụ tập tại đây, không ai cảm thấy an lòng.
- Tộc trưởng, đại sư phụ, còn có Thanh Hạo nữa, họ sao vẫn còn chưa trở về.
- Đợt lát nữa khẳng định sẽ về.
- A Lan tỷ! Tộc trưởng chẳng mấy chốc sẽ trở về thôi.
Viên Lan đã hơn bốn mươi, tóc cũng hơi vàng đi, ẩn ẩn có thể thấy được vài sợi tóc bạc. Mắt bà sưng đỏ, đang dán mắt vào đại môn luyện võ trường, nhìn xa xăm. Bà chờ đợi... Chờ đợi nam nhân của mình, có thể xuất hiện trong tầm mắt.
- Thanh Hạo đã trở lại rồi.
Đột nhiên một tiếng hô kinh hỉ vang lên. Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy phía tây, một bóng người toàn thân trông xơ xác đang cùng chạy tới với một đám tộc nhân, chính là đội trưởng đội thợ săn Đằng gia trang - Đằng Thanh Hạo.
- Thanh Hạo!
- Cha!
Thê tử và hai con của Đằng Thanh Hạo, lập tức mừng như điên lao tới. Những tộc nhân khác cũng hưng phấn.
- Thanh Hạo trở về, mấy người Phàm ca chắc cũng sẽ trở về.
Viên Lan hơi có vẻ vui mừng, cũng lao tới hỏi han. Đằng Thanh Hạo ôm một đứa con, không nén được nước mắt chảy ròng ròng.
Thiếu chút nữa... Hắn cũng không thể gặp lại hai con, gặp lại thê tử.
- Thanh Hạo! Cha ngươi đâ? Còn Vĩnh Phàm thúc của ngươi đâu?
Lão tộc trưởng Đằng Vân Long, hỏi liên tục.
Đằng Thanh Hạo rùng mình, ngẩng đầu nhìn lên mọi người, đặc biệt là Viên Lan mắt sưng đỏ, đang chờ mong nhìn mình, không khỏi cắn răng, nói trầm trầm:
- Mấy tên tạp chủng Thanh Hồ Đảo, hạ lệnh giết chết tất cả thợ săn chúng ta! Cha ta vì cứu ta, đã chết rồi. Vĩnh Phàm thúc cũng bị quân sĩ vây quanh... Có một mình ta trốn được.
- Ngươi nói… ngươi nói cái gì?
Viên Lan trợn mắt, không dám tin.
- Vĩnh Phàm thúc bị một đám quân sĩ Ngân Giao Quân vây quanh... Ta không thấy Vĩnh Phàm thúc chết. Nhưng...
Thanh âm Đằng Thanh Hạo nhỏ dần. Tất cả mọi người đều im lặng.
Đằng Vĩnh Phàm không mặc trọng giáp, bị một đám quân sĩ vây quanh, tất cả mọi người có thể đoán ra kết quả.
- Không, không...
Viên Lan lắc đầu liên tục. Bà không tin... Nam nhân đã sánh đôi hơn nửa đời người với bà đã chết như vậy! Từ khi biết nhau, họ đến với nhau, sau đó thành thân, rồi có nhi tử — Đằng Thanh Sơn. Ba năm sau, lại có con gái —— Đằng Thanh Vũ.
Nhiều năm như vậy, hai vợ chồng cơ hồ không cãi nhau lần nào.
Họ không biết cách yêu say đắm đến kinh thiên động địa. Bà chỉ biết là phải làm thức ăn ngon cho nam nhân của mình, may y phục tốt cho chồng... Loại quan tâm này, nâng đỡ lẫn nhau, đã ăn sâu vào trong lòng. Bao nhiêu năm, hai người vẫn như chim liền cánh, đã thành một khối, không ai rời khỏi ai được.
- Không, không...
Viên Lan sắc mặt trắng xanh, không còn chút máu nào.
- A Lan, A Lan.
Đằng Vân Long gọi liên tục.
- Phốc.
Vệt máu đỏ rỉ ra từ khóe miệng Viên Lan. Bà lảo đảo, cả người vô lực ngã xuống. Đằng Vân Long ôm con gái, lao như điên về phía đại phu trong gia trang.
- Nhanh.
Đằng Thanh Hạo cũng la lên,
- Tìm một con ngựa, ta muốn đi Giang Ninh.
Sở dĩ hắn về Đằng gia trang, Đằng Thanh Hạo cũng chỉ muốn cưỡi ngựa đi Giang Ninh, nếu dựa vào hai chân, phải chạy tới khi nào chứ?
- Thanh Hạo, đừng nóng vội.
Thê tử hắn liền nói,
- Hôm nay ngươi và tộc trưởng bị mang đi, lão tộc trưởng đã lập tức an bài Vĩnh Lôi thúc dẫn người đi Giang Ninh tìm Thanh Sơn rồi. Phỏng chừng lúc này, đã tới Giang Ninh rồi đó.
...
Trời khuya, sắc trời tối mịt, quận Giang Ninh, cửa Đằng phủ.
Đằng Vĩnh Lôi cụt một tay và ba nam nhân Đằng gia trang khác, được một quân sĩ Hắc Giáp Quân dẫn vào.
- Đây là chỗ ở của thống lĩnh đại nhân.
Tên quân sĩ Hắc Giáp Quân nói.
- Cám ơn.
Đằng Vĩnh Lôi cảm kích, liền lập tức đi thẳng tới cửa đại môn. Tên gác cửa vừa muốn ngăn trở, Đằng Vĩnh Lôi liền lớn tiếng hô:
- Thanh Vũ!
Thanh Vũ đang từ tiền viện đi qua, quay đầu thấy thế, liền mừng rỡ:
- Thúc!
Sau đó lập tức vui mừng lao ra.
- Thúc, Thanh Dương ca! Mọi người sao lại tới đây?
Thanh Vũ có vẻ rất hưng phấn.
- Nhanh, đưa ta đi gặp anh ngươi. - Đằng Vĩnh Lôi liền nói.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
24 chương
52 chương
60 chương
14 chương
163 chương