Cửu Đỉnh Ký
Chương 166 : Hang ổ bầy khỉ
Thanh Sơn đi theo phía sau ba con Thiết Tí Hầu một khoảng, nhẹ nhàng linh hoạt đuổi theo. Khi gặp những bụi gai chặn đường, Đằng Thanh Sơn thậm chí còn bay lơ lửng xa trên mười trượng hơn, dễ dàng tránh thoát được. Tóm lại, Đằng Thanh Sơn ở trên Thiết Tí Hầu Sơn, cố gắng không phát ra một tiếng động.
"Khẹt!"
"Khẹt "
Ba con Thiết Tí Hầu khiêng thi thể Lục Thanh Mãng chạy một mạch, hưng phấn kêu to. Với lục thức linh mẫn của chúng, cũng không phát hiện ra ở sau lưng có người theo đuôi.
Liên tục bảy tám dặm đường, Đằng Thanh Sơn chợt nghe thấy..
"Xoạt "
"...... "
...
Những tiếng kêu của Thiết Tí Hầu ríu rít, vô cùng hỗn tạp, ở gần đó truyền đến.
"Nghe tiếng kêu có thể thấy số lượng Thiết Tí Hầu hẳn là rất nhiều. " Đằng Thanh Sơn nhìn ba con Thiết Tí Hầu khiêng thi thể Lục Thanh Mãng biến mất khỏi tầm mắt, vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy. " Bây giờ không thể mù quáng theo đuôi nữa, không ngờ mình lại đến ổ của Thiết Tí Hầu. Lỡ lọt vào đó thì thật là thảm. "
Nằm rạp xuống, Đằng Thanh Sơn từ từ đến gần nơi có tiếng kêu.
"Róc rách... " Tiếng nước chảy mặc dù rất yếu, nhưng Đằng Thanh Sơn lại nghe rất rõ.
Đến giữa sườn núi, Đằng Thanh Sơn lặng lẽ đi thêm đại khái một dặm, lúc này mới dừng lại, ẩn ở trong bụi cỏ. Phía trước là một cái hồ nước gần như hình tròn, đại khái rộng khoảng mười trượng. Trong hồ nước còn tỏa ra nhiệt khí. Không ít Thiết Tí Hầu đang đùa nghịch trong hồ nước, có vài con Thiết Tí Hầu ở trên bờ.
"Số lượng Thiết Tí Hầu nhiều thật. Trong hồ nước nóng có khoảng ba mươi con. Trên bờ còn có hơn mười con Thiết Tí Hầu. " Đằng Thanh Sơn cười. " Mấy con Thiết Tí Hầu này lại thích tắm nước nóng nữa chứ. "
Nhìn bề ngoài, hồ nước phát ra nhiệt khí đó cũng giống như ôn tuyền. Chỉ là, không biết có phải là ôn tuyền thật không, nếu không tự mình cảm thụ nhiệt độ thì cũng khó nói.
"Khẹt!"
Thiết Tí Hầu vui chơi, gào ầm ĩ trong hồ nước. Đám Thiết Tí Hầu trên bờ cũng kêu la inh ỏi. Đáng tiếc, Đằng Thanh Sơn chỉ nghe mà không hiểu ngôn ngữ của bọn chúng.
"Ủa!" Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên, nhìn chằm chằm vào giữa ôn tuyền.
Chính giữa hồ nước nóng, có một tảng đá tròn trịa nổi trên mặt nước. Trên đó mọc ra hơn mười rễ cây thật dài tinh tế, trên rễ cây có một phiến lá xanh. Trong đó có ba gốc cây giữa những cái lá xanh lại lộ ra trái cây màu đỏ.
Mười gốc cây kia, có ba cái cũng có trái. Nhưng những trái này vẫn còn xanh. Mấy cái cây khác thì chỉ có lá, cũng không trái.
"Chu quả!" Đằng Thanh Sơn đã xem tranh ảnh tư liệu về các loại linh quả, vừa thấy nó không khỏi mừng rỡ. " Ta gặp may rồi, lại có tới ba quả chín tới. Ba quả còn lại phỏng chừng phải đợi mấy tháng nữa mới có thể hoàn toàn chín". Chu quả chưa chín, ăn vào chỉ có hại, không có lợi.
"Nhưng, ở đây có gần năm mươi con Thiết Tí Hầu!" Đằng Thanh Sơn cau mày, " Làm sao bây giờ?"
"Xông vào khẳng định là không được. Ba con Thiết Tí Hầu khiêng thi thể Lục Thanh Mãng căn bản không có ở đây. Rất hiển nhiên, ở Thiết Tí Hầu Sơn không chỉ có bầy Thiết Tí Hầu trước mắt!" Đằng Thanh Sơn có dự cảm, đám Thiết Tí Hầu ở đây bảo vệ chu quả mới chỉ là một bộ phận mà thôi.
Hầu Vương trong bầy khỉ chắc là một nhân vật lợi hại, sợ còn chưa tới đây.
"Nếu ta trực tiếp lao vào đoạt chu quả, phỏng chừng, còn chưa lấy được chu quả, Thiết Tí Hầu đã vây kín, thậm chí còn kêu những Thiết Tí Hầu khác tới". Đằng Thanh Sơn suy tư một lát. " Ừm, phàm là sinh vật, khẳng định có lúc buồn ngủ. Thiết Tí Hầu tuy có trí tuệ, nhưng cũng chỉ như một đứa hài đồng, chưa thể làm phận sự nghiêm ngặt như quân nhân được. "
Chỉ còn biết một chữ —— đợi!
Đợi khi trời tối, khi đám Thiết Tí Hầu ngủ sẽ đi trộm chu quả! Với thị lực trong đêm tối của mình, hành động trong đêm thì hiệu quả tốt hơn.
...
Vì chuẩn bị trộm chu quả, do đó, Đằng Thanh Sơn lấy bình nước của mình vốn còn hơn phân nửa, toàn bộ đổ sạch. Trong hồ lô mà còn nước, nếu Đằng Thanh Sơn hành động không mạnh, có lẽ sẽ không phát ra âm thanh. Khi có hành động kịch liệt, biến hóa mãnh liệt, nước trong trong hồ lô sẽ sinh ra tiếng động. Huyết Ẩm Đao, cũng đút vào bao, dùng quần áo bao lại không để cho phát ra tiếng động.
Cầm trong tay cây Luân Hồi thương, Đằng Thanh Sơn lẳng lặng ẩn núp trong bụi cỏ.
"Đến đêm, từ một bên sẽ lao tới!" Đằng Thanh Sơn cẩn thận xem xét hoàn cảnh, thậm chí còn cả những hòn đá, cây cối chung quanh, suy tư một phương án an toàn nhất. " Hái xong, nếu không bị phát hiện, thì lặng lẽ trở về. Nếu bị phát hiện, trực tiếp nhảy lên cây... Đám Thiết Tí Hầu còn chưa tới tiên thiên, không có khả năng đuổi theo ta. "
Hắn nằm yên không phát ra chút tiếng động nào, lẳng lặng chờ. Lúc này cũng đã sắp tối, sắc trời hôn ám.
"Hú!" Một tiếng rú chói tai vang lên.
Đằng Thanh Sơn thời khắc nào cũng nhìn chằm chằm vào hồ ôn tuyền xa xa, mắt không khỏi nheo lại.
Vù! Vù! Vù!
Gần năm mươi con Thiết Tí Hầu, sau khi nghe tiếng kêu chói tai, nhảy ra khỏi hồ nước nóng nhanh như chớp. Tất cả Thiết Tí Hầu đều ở trên bờ hồ, mỗi một con Thiết Tí Hầu đều kêu lên, đứng thẳng nhìn chăm chú vào một con Thiết Tí Hầu đang đi tới. Còn Thiết Tí Hầu này có thể trạng xem ra cao lớn hơn những con khác rất nhiều!
Thiết Tí Hầu bình thường, nếu so với nhân loại thì hơi thấp hơn một chút. Nhưng con Thiết Tí Hầu đang đi tới thì cao gần chín thước, toàn thân có một bộ lông màu đỏ, trước ngực lại có một đám lông bạc. Con Thiết Tí Hầu cao lớn này nhìn lướt qua đám Thiết Tí Hầu, sau đó vù một tiếng, nhảy cao tới mấy trượng, dừng ở giữa hồ.
Liên tục nhảy vài lần, Thiết Tí Hầu cao lớn đã đi tới một gốc cây chu quả, vươn tay ngắt lấy một trái chu quả đỏ ửng!
"Chết tiệt!"
Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến: "Chu quả bị hái rồi!"
Vốn Đằng Thanh Sơn còn lên kế hoạch đợi ban đêm sẽ động thủ, ai biết... Thiết Tí Hầu cao lớn đêm nay lại động thủ hái mất. Vào lúc này, gần năm mươi con Thiết Tí Hầu, vây quanh bên hồ, rất ngoan ngõan. Chúng đều nhìn vào con Thiết Tí Hầu cao lớn hái quả... Đằng Thanh Sơn căn bản không có cơ hội nào!
Bựt! Bựt!
Vài tiếng dứt khoát, ba trái chu quả chín đã bị hái xuống.
"Chẳng lưu lại một quả cho mình! Phiền toái thật. " Đằng Thanh Sơn cắn răng, " Thực lực Thiết Tí Hầu cao lớn đó hẳn là mạnh hơn Thiết Tí Hầu bình thường nhiều!" Thiết Tí Hầu bình thường, song chưởng đã có lực không thua mười vạn cân, Thiết Tí Hầu cao lớn... Thực lực sợ là có thể so được với tiên thiên cường giả.
"Tìm cơ hội khác vậy. " Đằng Thanh Sơn không dám cướp.
Ai biết, trong bầy khỉ còn có bao nhiêu Thiết Tí Hầu nữa?
"Khẹt!" Thiết Tí Hầu cao lớn quát to một tiếng, nhất thời có gần ba mươi con Thiết Tí Hầu lập tức đi theo nó, chỉ còn có hơn mười con Thiết Tí Hầu ở lại.
Đằng Thanh Sơn tay nắm Luân Hồi thương, lặng yên len lỏi trong rừng, bắt đầu theo đuôi đám Thiết Tí Hầu. Theo chân chúng đại khái được hai dặm... Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã thấy xa xa tối thiểu có trên trăm con Thiết Tí Hầu đang đợi. Trong số Thiết Tí Hầu này, có một con Thiết Tí Hầu có cơ thể cũng rất cao lớn, ngực cũng có lông tơ màu bạc.
"Khẹt!!"
Con Thiết Tí Hầu cao lớn vừa dẫn đám Thiết Tí Hầu đến, lập tức nghe thấy tiếng hoan hô ầm ĩ.
"Bầy khỉ này có số lượng thật là nhiều. Ở ngoài cửa đã có trên trăm con, không biết bên trong có bao nhiêu?" Đằng Thanh Sơn núp ở một vách đá thoáng nhìn qua. Một tay bám vào vách núi thẳng đứng, một tay giữ Luân Hồi thương, Đằng Thanh Sơn dễ dàng lách qua, trong chốc lát đã ra khỏi vách núi này.
Trên vách núi có một khoảng bằng phẳng, khoảng trống đó đầy dây leo cỏ dại. Đằng Thanh Sơn đứng trên khoảng bằng phẳng này, chậm rãi đi về phía trước một đoạn, rồi sau đó nằm xuống, trườn tới rìa vách núi thẳng đứng, nhìn xuống phía dưới nơi có hang ổ bầy khỉ.
"Thiên địa ơi!" Vừa thấy cảnh này, Đằng Thanh Sơn hít mạnh một hơi.
Chỉ thấy phía dưới, rất nhiều Thiết Tí Hầu lông đỏ ở khắp các nơi, có con ăn trái cây dại, có con đùa nghịch đánh nhau. Có thể thấy một hai con Thiết Tí Hầu cao lớn: " Chẳng trách không ai dám làm bừa. Hang ổ bầy khỉ Thiết Tí Hầu này lại có hơn một ngàn con! Chỉ mấy con Thiết Tí Hầu cao lớn cũng đã có tới tám đầu rồi. "
Song chưởng mỗi con Thiết Tí Hầu có thể có mười vạn cân khí lực. Hơn một ngàn Thiết Tí Hầu, ai dám xông vào?
"Thiết Tí Hầu đang cầm chu quả. " Đằng Thanh Sơn liếc mắt thấy, con Thiết Tí Hầu cao lớn đang cầm ba chu quả, đi về phía một huyệt động bên cạnh vách núi. Cửa huyệt động này, đang có hai con Thiết Tí Hầu bình thường thủ vệ. Thiết Tí Hầu cao lớn cứ thế tiến vào trong huyệt động, không ai ngăn trở.
"À... Xem ra, mấy con Thiết Tí Hầu đều ẩn trong huyệt động kia. " Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào huyệt động gần đó, nhìn kỹ một chút rồi nghĩ: "Ừm! Nếu ta lên phía trên huyệt động đó, đợi buổi tối, dùng tốc độ thật nhanh, từ phía trên xoay người một cái, sau đó đi vào trong huyệt động, cũng có khả năng thành công. "
...
Thiết Tí Hầu cao lớn ôm ba chu quả, đi vào trong huyệt động không dừng lại. Sau khi đi được một lúc, nó tới một chỗ sâu trong núi. Trong đó có một hố to hình vuông, bên trong hố to hình vuông đang có rất nhiều chất lỏng màu đỏ, mùi rượu nồng nặc bay tứ tán. Thiết Tí Hầu cao lớn này giật giật mũi, không khỏi liếm môi một chút.
Nó cũng không dám lên tiếng.
Bởi vì, lúc này ở bên cạnh hố to hình vuông có một con Thiết Tí Hầu cùng cỡ với Thiết Tí Hầu bình thường, nhưng... Cả bộ lông nó đều có màu bạc, hai đồng tử lóe lên màu vàng! Trước mặt con Thiết Tí Hầu kim đồng tử có bộ lông màu bạc này, con Thiết Tí Hầu cao lớn rất ngoan ngoãn.
Thiết Tí Hầu đồng tử vàng, lông bạc liếc mắt nhìn con Thiết Tí Hầu cao lớn.
"Khẹc!" Con Thiết Tí Hầu cao lớn lập tức đem ba chu quả bỏ ra, rồi lui về phía sau hai bước.
Thiết Tí Hầu Kim đồng tử lấy từ bên cạnh ra một cái thạch bồn (cái cối đá). Bên trong thạch bồn có chứa nước màu xanh, cùng các loại dã quả màu trắng. Sau đó, nó lấy một trái chu quả, bỏ vào thạch bồn rồi dùng một cây thạch côn (chày đá), giã nát đống trái cây này, hòa với nước, lại biến thành màu đỏ nhạt.
"Xoẹt xoẹt!" Thiết Tí Hầu Kim đồng tử ngửi ngửi, lại lấy một chu quả nữa, bỏ chu quả này vào giã tiếp.
"Xoẹt xoẹt. " Một lần nữa ngửi ngửi, Thiết Tí Hầu kim đồng tử lúc này mới hài lòng gật đầu.
Bưng thạch bồn lên, đến gần hố to hình vuông bên cạnh, đổ toàn bộ chất lỏng màu đỏ vào hố. Thiết Tí Hầu Kim đồng tử cười hài lòng, rồi sau đó lấy một trái chu quả cuối cùng, tùy ý bỏ sang bên cạnh thạch bồn, hiển nhiên không còn các phối liệu khác nữa.
"Khẹec!" Thiết Tí Hầu Kim đồng tử quay sang con Thiết Tí Hầu cao lớn kêu.
Thiết Tí Hầu cao lớn vừa nghe thế, vui mừng giơ hai tay lên, hưng phấn gào lên. Sau đó chạy vội ra ngoài.
Thiết Tí Hầu kim đồng tử ở lại bên trong lấy ra một cái vại đá, nhúng vào cái hố múc một cốc lưng lưng, nó tự mình uống trước một hớp lớn, sau đó đắc ý kêu lên vài tiếng, rồi cầm cả cái vại đá đi ra ngoài hang.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
161 chương
1061 chương
8 chương
3399 chương
3 chương