Cửu dạ sủng thiếp
Chương 12 : Mới vào cung cách oán
Edit: Phong Linh
Beta: Nhu Hương
Nền tuyết trắng xóa, bầu trời xanh thăm thẳm điểm vài đám mây trắng như bông…
Ta ngồi chồm hỗm một chỗ, làm theo tứ thế của Cầm phu nhân, khởi thừa chuyển hợp. (1)
Nàng đàn cái gì, ta đàn theo cái đó…
Cầm phu nhân dạy ta một đoạn điệu khúc đơn giản nhất có tên Hoa Mộc Lan… Chẳng qua là bốn câu từ khúc, lặp đi lặp lại…
Bởi vì loại khúc này thật chậm, chú trọng dư vị, vang vọng, ngân dài… Cho nên không quá cố sức…
Ngón tay lướt nhẹ… Kỳ thật, chỉ hi vọng mau mau cho xong, ta không quá thích ngồi chồm hỗm ở trên sập… Như vậy khiến ta không quá thoải mái… Cổ chân bó chặt, lại bị đè nặng, chỉ sau một lát liền thấy tê dại…
Có người đẩy cửa bước vào, là Đông Phương Ám Dạ…
Gương mặt tuấn tú trắng nõn, quần áo trắng sạch sẽ, thuần khiết, mái tóc đen tuyền tùy tiện buộc túm bằng một dải lụa, sáng rực trên nền tuyết, nhã nhặn, tuấn tú vô cùng.
Đàn ngừng…Chào hỏi… Ân cần hỏi thăm… Cầm phu nhân thật kiêu ngạo nói dưới sự chỉ bảo của nàng, ta tiến bộ vượt bậc…
Đông Phương Ám Dạ có vẻ thật vui mừng, quyết định cho phép ta được nghỉ, để ta cùng hắn dùng bữa trưa.
Nửa tháng gần đây, đây là lần đầu tiên ta đi ra khỏi căn phòng này.
Bàn tay của Đông Phương Ám Dạ, ấm áp khiến cho ta không muốn rời xa… Bước từng bước thong thả… Nhưng lại khiến ta không sợ trái tim băng tuyết.
…?…
Vừa ra cửa cung, đi lòng vòng chốc lát, ta mới biết nguyên lai ta đang ở cung Nhàn Thục của Vương phi Nhàn Thục. Thảo nào thoải mái như vậy.
Theo Đông Phương Ám Dạ, đi qua một chiếc cầu, núi giả xa hoa, rừng trúc, đường càng ngày càng hoang vắng, thay thế vẻ đẹp đẽ, ung dung, quý phái lúc trước.
Dần dần, ta nhận ra lối đi. Đây là đường duy nhất trở về cung Lưu Ly … Cung Cách Oán.
Đông Phương Ám Dạ mang ta đến nơi này làm gì nhỉ?
Nơi này, là nơi ở của những tỳ thiếp phạm lỗi…
Trống trải, yên tĩnh dọa người, không khí trầm lặng, không có chút hơi người…
Thậm chí ta còn từng nghe nói, ban đêm, nơi này thường xuyên có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở ai oán cùng tiếng kêu gào thê lương. So với phía đông cung Nhàn Thục ca múa vui mừng thái bình cùng cung Lưu Ly khí thế ngất trời, nơi này nghiễm nhiên trở thành địa ngục bị oán hận, nguyền rủa!
Tường bao quanh rất cao, cửa cung canh gác nghiêm ngặt, căn bản một làn gió cũng không lọt vào được…
Có người ở phía trước mở cửa, két két, cửa giống như bị gỉ sét…
Ta nhìn hai gã đàn ông to lớn gồng người đẩy về phía trước, như dùng hết sức lực…
Rốt cục mở…
Một mùi hỗn hợp rất khó tả… sộc vào mũi…
Đông Phương Ám Dạ vẫn ung dung, lôi kéo ta bước vào.
Sau đó, cửa ở phía sau, két két đóng lại…
… Lãnh cung… Cấm cung… Cung Cách Oán…
Lần đầu tiên ta tới nơi này. Phòng ốc ở đây rộng lớn, tuy rách nát nhưng có thể nhận thấy được so với trang hoàng trước kia của cung Nhàn Thục chỉ có hơn chứ không kém. Phía trước đều là hành lang trống rỗng… Toàn bộ nền lát bằng gỗ thủy liễu… Là loại sàn đòi hỏi giữ gìn cẩn thận nhưng rõ ràng không được bảo quản đúng mức. Tuy vậy, ít nhất hiện tại đã được lau sạch sẽ…
Ta bước theo Đông Phương Ám Dạ, đảo con ngươi, tò mò đánh giá xung quanh… Nơi này thật sự một chút cũng không giống ta tưởng tượng!
Vào phòng chính, một bàn cờ đang bày ra.
Đông Phương Ám Dạ ấn ta ngồi đối diện…
Ta biết hắn muốn xem ta chơi cờ, tay cầm một quân đen… Bắt đầu hạ nước cờ…
Đây là cờ vây. Kỳ thật, đối với ta mà nói cơ vây so với cờ vua càng thú vị, thật thi vị, cũng có sức tưởng tượng. Dù vậy, ta cũng phải thừa nhận, đối với cờ vây, ta cũng chỉ biết chút ít … Mấy thứ này ta đều học không lâu sau sẽ cảm thấy mệt mỏi… Dù sao cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể cùng các chị em trong nhà tranh nhau vị trí bình thường… Cũng không có tác dụng gì. Chi bằng làm những việc mình thích tốt hơn. Mấy thứ linh tinh, ta chỉ học cơ bản, bỏ đi râu ria, vậy là xong.
Ta vốn vô tâm, cùng người tranh giành có gì là tốt. Hơn nữa, mấy thứ này, đa phần không liên quan đến sống chết, chỉ là thú vui giải trí, không cần phải suy tính nhiều làm gì.
Người như Đông Phương Ám Dạ, đương nhiên là cao thủ…
Ặc…
Ta phát hiện, ta lầm rồi.
Tuy rằng Đông Phương Ám Dạ trông rất tuấn tú, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, Nhưng thật sự, sau vài lượt cờ, ta phát hiện trình độ của hắn so với kì thủ giỏi nhất hiện tại còn cách một khoảng. Dù vậy, thế cờ của hắn rất thư thái, linh hoạt, suy nghĩ chu đáo, lại vô cùng trầm tĩnh, thật giống tác phong của một cao thủ.
Ta chơi trò chơi ta thích sẽ biểu hiện hỉ nộ ái ố, không che giấu biểu tình. Nhưng phong cách của ta lại lạnh lùng, vô tình, tuyệt đối không có cử chỉ mềm lòng, cũng không có lòng dạ đàn bà. Cùng người có trình độ tương đương chơi cờ, ta rất ít khi bị thua.
Đến giữa ván cờ, mọi thứ như chuyển biến. Đông Phương Ám Dạ tưởng chừng đang thua lại đứng lên phản công, hơn nữa lại có vẻ thủ hạ lưu tình, nước cờ bình thường, cũng không dồn sức truy đuổi, nhưng khắp nơi đều có thừa lực. Có khi ta còn cảm giác được hắn chẳng qua dùng cờ để thử khả năng của ta. Trình độ chơi cờ của Đông Phương Ám Dạ chắc chỉ có thể dùng từ sâu không lường được để hình dung đi.
Ván cờ kết thúc, một mảng đất lớn đã mất. Ta chậm rãi suy nghĩ, không phải là xem coi ta thua bao nhiêu, mà tính xem ta còn được bao nhiêu đất … Ta có thói quen như thế.
Có người tiến vào báo: ”Thưa Vương gia, Lễ Bộ Binh đường học Cung Chi Cấm cầu kiến .”
Đông Phương Ám Dạ nghĩ một chút, nói: ”Chính là người vừa tặng cuốn ‘Thập thất thiếp cuồng thảo’?” (thảo: ở đây nghĩa là phác thào, viết chữ—> Cuồng thảo chính là thứ pháp!! Còn từ thiếp nghĩa là: tờ giấp, tấm thiệp bởi vì người viết thư pháp đều viết trên một tấm giấy rồi treo lên chứ không bao giờ viết trong sách, có làm thành sách là dùnd để tham khảo, học hỏi)
“Vâng, Vương gia.”
A, Thập thất thiếp, đó là cuốn thư pháp cuốn thư pháp đứng đầu cà ngàn năm nay. Tỷ tỷ thích nhất thư pháp và kiếm pháp. Nếu nàng biết, chắc chắn sẽ rất thích.
Đông Phương Ám Dạ ngẫm nghĩ một lát, quay sang hỏi gã sai vặt bên cạnh: “ Cái đó để đâu rồi?”
“Cái đó, Vương gia…” Gã sai vặt đứng chờ một bên, đột nhiên lắp bắp định nói cái gì đó, sau đắn đo lại thôi, hoàn toàn không thấy nhanh mồm nhanh miệng như bình thường.
Đông Phương Ám Dạ thoạt nhìn rất bình thản: “Nói đi.”
“Cái đó… ngay tại bên phải, dưới chân bàn cờ. Lần trước tiểu Vương gia đến chơi cờ, tiện tay dùng để kê bàn cờ… Thế nhưng hiện tại mới nói có lẽ đã muộn…” Gã sai vặt vẻ mặt sợ hãi. (Hg: hả??!! anh này có con roài??!!)
Quả nhiên, dưới bàn cờ gỗ chẩm mang kiểu dáng phong cách cổ xưa, có cuốn sách vuông vắn bằng giấy Tuyên Thành, cũng may bên ngoài còn bọc một chiếc khăn tay lụa.
… Rút khỏi chân bàn, mở ra, tro bụi mù mịt…
Sau khi sửng sốt, Đông Phương Ám Dạ rốt cục khôi phục lại dáng vẻ thư thái. Nhưng mà, ta lại cảm thấy, gương mặt tuấn tú, nghiêm trang kia có chút vặn vẹo.
Hắn nhìn ta một chút, đại khái là do ta thể hiện yêu thích không tha đối với cuốn ‘Thập thất thiếp’, chậm chạp nói: “Vậy thiếp tục dùng nó kê bàn đi.”
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
15 chương
21 chương
84 chương
34 chương
115 chương
40 chương