Cửu Biện Liên
Chương 62 : Thiên cẩu tham lang
Tôi sửng sốt, không hiểu nổi, vì sao chứ? Tại sao Thiên Cẩu lại thành của tôi chứ. “Dùng máu, khơi dậy thần trí và yêu khí, giải khai phong
ấn, xem như là một loại khế ước để linh thú nhận chủ.” Anh ta bắt đầu giải thích “Tôi bị phong ấn quá lâu, trong khoảng thời gian ngắn, thật sự không nhớ nổi chủ nhân trước là ai, thế nhưng, nếu đầu của tôi đã bị chặt xuống, như vậy, có lẽ người đó đã không còn trên đời này từ lâu.”
Dừng một chút, anh ta lại nói “Bây giờ, điều có thể xác định đó là, đầu của tôi đã bị người đó chặt đi, cũng chính người đó đã phong ấn tôi vào trong chiếc răng này.”
“Sao vậy?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Cô đúng là không biết cái gì cả.” Anh ta bất đắc dĩ nói “Linh thú một khi đã nhận chủ, dù là sống hay chết, dù có là hồn phách đi nữa, cũng sẽ không rời khỏi chủ nhân, chỉ có chủ nhân mới có thể bảo vệ linh sủng như chúng tôi, cũng chỉ có chủ nhân, sau khi bọn tôi chết, mới có thể đích thân chặt đầu chúg tôi, kết thúc sự ràng buộc giữa hai bên. Chỉ là, nếu không phải đối mặt với mấy chuyện liên quan đến sống chết, bình thường sẽ không ai làm vậy vì dù linh sủng cho chết đi, chỉ cần hồn phách vẫn còn, vẫn có thể tìm được thân xác thích hợp để sống lại.”
“Ồ.” Tôi hiểu ra. “Ý là nói, chủ nhân trước của anh, rất có thể đã gặp phải chuyện gì đó khó bảo toàn được chính bản thân mình, nên mới làm như vậy.”
“Đúng vậy.” Anh ta gật đầu “Sau khi kết thúc sự ràng buộc, nếu bị phong ấn, hồn phách của linh thú sẽ bị vây trong trạng thái hôn mê, nếu không bị phong ấn, thì sẽ thành hồn phách lang thang. Hồn phách của linh thú lang thang không hề có lí trí, vô cùng nguy hiểm, chỉ có cao thủ mới có thể thuần phục, khiến linh thú trở thành linh sủng của mình. Cho nên, theo thường lệ, chủ nhân trước thường sẽ phong ấn linh thú lại.”
“Vậy linh thú bị phong ấn nếu lại trở thành linh sủng thì đâu cần trải qua giai đoạn “bị cao thủ thuần phục” đâu đúng không?” Tình huống lúc này cho thấy đáp án này không cần phải hỏi nữa.
Thiên Cẩu liếc tôi một cái, hỏi ngược lại “Cô nghĩ, cô có thể là cao thủ thuần phục tôi không?”
Có vẻ câu trả lời là ‘đúng’ rồi.
“Bọn tôi dựa vào máu để nhận chủ.” Anh ta nói tiếp “Sau khi răng của tôi được gắn lên thứ này đã có cảm ứng với máu của cô. Tuy nhiên, lúc này khế ước lại chưa được dựng lên hoàn toàn. Ừm…có thể nói thế này. Vào lúc đó, tôi chỉ biết địa vị của cô thông qua máu và ý chí của cô, nhưng lại không có yêu khí của yêu quái nên phong ấn của cô hơi lỏng lẻo. Nếu tôi không muốn ra giúp cô, đó cũng là tự do của tôi.”
“Vậy tại sao…” Tôi gấp gáp hỏi rõ nguyên nhân anh ta có thể thành linh sủng của tôi.
“Không phải đang định nói đây à, gấp cái gì!” Anh ta lại phẩy móng vuốt chặn ngang lời tôi “Tôi cảm giác được vài chuyện. Phong ấn có niên đại từ rất xa xưa, sức mạnh cũng dẫn yếu đi, con Cửu Vĩ hồ kia lộ đuôi, yêu khí tăng lên, hơn nữa, máu của cô lại không ngừng nhỏ vào bên trong chủy thủ. Cô lại có cảm giác là mình như sắp chết, quả là đúng dịp.
Phong ấn cứ thế mà bị phá, mà một khi nó đã bị phá rồi, người đã giải phong ấn, tất nhiên trở thành chủ nhân mới của tôi.”
Nói xong anh ta chán nản cúi đầu, tỏ vẻ số trời đã định không thể thay đổi được
“Thật ra thì, đi theo tôi cũng đâu tệ lắm đâu.” Tôi muốn an ủi anh ta “Anh xem Diệu Diệu kia, không phải rất vui vẻ à?”
“Diệu Diệu?” Anh ta vểnh tai, suy nghĩ một chút rồi nói “À, là con mèo yêu kia hả? Đừng có đánh đồng tôi với cô ta. dáng vẻ kia của cô ta sớm muộn gì cũng chẳng thể trở thành linh thú được.”
Tôi lúng túng không nói thêm gì nữa.
Anh ta than thở một lúc, duỗi lưng: “Cứ vậy đi, dù sao tôi cũng chấp nhận rồi. Cô còn cần làm gì thì làm đi, tôi mệt chết đi được, phải về ngủ đã, thuận tiện nhớ lại mấy chuyện trước đây luôn. Khi nào cô muốn tìm tôi, kêu tên là được.”
Anh ta mới đi được hai bước, nghĩ đến điều gì lại quay đầu lại nói:
“Đúng rồi, cô nhanh tìm giúp tôi một thân thể có thể dùng, vả lại, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất đừng kêu tôi, có nghe rõ không?”
“Khoan đã.” Tôi gọi anh ta “Phải là thân thể thế nào mới được?”
Anh ta không kiên nhẫn trợn mắt “Dĩ nhiên tốt nhất vẫn là thể xác của Thiên Cẩu rồi —chỉ là, tôi biết cô tìm không được, mấy điều kiện khác, chỉ cần uy phong một chút là tốt rồi.”
Nói rồi, anh ta nhảy về phía chủy thủ, biến mất luôn.
Tôi trở về lấy chủy thủ, lại phát hiện răng Thiên Cẩu kia có màu đỏ như máu. Không như hai lần trước màu sắc dần rút đi mà lần này cứ như bị nhuộm qua một màu đỏ đều đặn.
Tôi không để tâm nguyên nhân, hơn nữa, chỉ với một mình tôi, có muốn cũng không ra kết quả gì, điều quan trọng bây giờ là tìm Huyền Kỳ. Vừa rồi tôi nghe Cửu Vĩ hồ kia nói, trong trường có rất nhiều người trúng Mị Tâm Thuật của cô ta, không biết sau khi cô ta bị Thiên Cẩu đánh bị thương, pháp thuật kia có được giải không, nếu không thì làm sao để giải chứ?
Tôi mang theo mấy ý niệm phức tạp này, vội vã ra khỏi dãy phòng học, thình lình va vào một người khác.
Tôi cắn môi khẽ nói “xin lỗi”, định đi tiếp, ai ngờ cánh tay lại bị kéo, ngẩng đầu lên, hóa ra là Huyền Kỳ.
“Chị chạy đi đâu vậy?” Cậu thở hổn hển, trán toàn mồ hôi “Vì tìm chị, em xới tung cả trường lên rồi, tưởng chị lại bị thứ quái lạ nào bắt đi rồi ấy.”
Tôi nhìn cậu không nói tiếng nào, không dám xác định bây giờ cậu có phải đang bình thường không.
Cậu chợt phát hiện vết thương trên người tôi, còn có mấy vết rách trên quần áo, sợ hết hồn, vội vàng trái phải nhìn tôi một lượt.
“Chị bị làm sao? Nói chuyện xem nào!” Cậu thấy tôi không lên tiếng, bối rối nói “Không sao chứ? Nói chuyện đi!”
“Vừa rồi chị ở trong phòng của cô giáo Hồ.” Nhìn sự lo lắng ân cần của cậu, thoạt nhìn cũng không giống như đang giả vờ, ánh mắt cũng trong suốt sáng ngời, dường như pháp thuật trên người đã được giải.
“Em có đi ngang qua đó.” Cậu sửng sốt nói “Cửa không khóa, em mở cửa ra nhìn, bên trong đâu có ai.”
Không ngờ mọi chuyện lại như vậy.
Đến lúc này, tôi mới hoàn toàn thả lỏng, lập tức, cảm giác đau đớn trên người dần rõ ràng, vết thương cũng càng lúc càng đau.
Tôi thở dài, cảm thấy thật bất đắc dĩ, sao lần nào cả người tôi cũng đầy thương tích. Có lẽ tôi nên nhờ Vu Dương dạy chút pháp thuật, để khi đối mặt với yêu quái sẽ đỡ chật vật hơn.
“Đi thôi, về nhà rồi nói.” Lúc này, nói nhiều hơn một chữ cũng khiến tôi cảm thấy như đã dùng hết sức.
May mắn là trường học không xa nhà lắm.
Trên đường đi, Huyền Kỳ nói cho tôi biết, khi cậu về nhà, Vu Dương và Thẩm Thiên Huy đều đã đến, Vu Dương vừa nhìn thấy cậu, còn bảo cậu nhanh chóng đến trường tìm tôi.
Xem ra, Vu Dương đã biết chuyện.
Khi tôi vừa về đến cửa nhà, Diệu Diệu đã lập tức chạy ra, vòng mấy vòng bên chân tôi, Vu Dương ngồi trên bên cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi,
Thẩm Thiên Huy đứng lên khỏi ghế sô pha, đưa tôi ly nước, hỏi tôi có bị thương nặng lắm không, có cần đi thay quần áo trước không.
Tôi lắc đầu: “Không vội. Vu Dương, tôi thấy Cửu Vĩ hồ rồi.”
Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ đều giật mình, chỉ có Vu Dương vẫn nhàn nhã duy trì tư thế cũ.
“Anh nghĩ có cần trả hoa sen lại cho cô ta không?” Tôi hỏi ý kiến anh.
“Chuyện này tính sau đi.” Một lúc lâu sau anh mới mở mắt, từ từ đến cạnh tôi, “Thiên Cẩu lại xuất hiện à? Lần này có nói gì không?”
“Anh ta nói anh ta tên Tham Lang.” tôi cũng không kì quái vì sao anh lại biết Thiên Cẩu đã xuất hiện lần nữa.
“Tham Lang? Tham Lang…” Vu Dương lầm bầm nhớ đến cái tên này, nhíu mày.
“Thiên Cẩu có thể nói rồi à?” ngay lúc này, Huyền Kỳ lại vô cùng hứng thú hỏi tôi.
Tôi “ừ” một tiếng, nói: “Còn khoa trương hơn nữa là, nó bảo, bây giờ nó là linh sủng của tôi, tôi là chủ nhân của nó.”
Vu Dương nghe vậy, sắc mặt hơi đổi: “Linh sủng? Linh sủng của cô à?”
“Đúng vậy.” tôi cười cười, bản thân cũng cảm thấy hơi khó tin “Hơn nữa, còn là một linh sủng rất oai phong.”
“Thiên Cẩu…Tham Lang…Linh sủng….” Vu Dương trầm ngâm, chân mày nhíu chặt hơn.
Tôi vô cùng hi vọng anh có thể nghĩ ra điều gì, nên không lên tiếng nữa, những người khác dường như cũng cảm thấy thế, ba người sáu mắt đều tràn đầy mong chờ nhìn anh chăm chú.
Đợi một lúc lâu, Vu Dương quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người: “Đó đã là chuyện lâu lắm rồi, hình như tôi có nhớ ra một chút.”
Sau đó, anh lại nghĩ một lúc rồi mới nói: “Khoảng chừng tám trăm hoặc chín trăm năm trước, pháp sư là một nghề được rất nhiều người theo đuổi, có một người tên là Thiên Khu, được xem là nổi bật hất trong số đó, tuổi còn trẻ mà đã có nhiều thành tựu. Cũng không biết chuyện thế nào, tóm lại, một ngày kia, bên cạnh người đó đột nhiên xuất hiện thêm một con Thiên Cẩu tên Tham Lang. Lúc ấy, Thiên Cẩu đã rất hiếm hoi, nhiều người chỉ vì tìm một cái răng của chúng cũng sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng, hiển nhiên là tiêu hao biết bao nhiêu người và của. Thế mà
Thiên Khu lại có một con Thiên Cẩu còn sống sờ sờ làm linh sủng, mấy người nghĩ xem, mấy kẻ kia chẳng phải ghen tị đến phát điên lên à?”
Ba người chúng tôi nhìn nhau, đều cảm thấy đồng cảm sâu sắc.
Vu Dương nói tiếp: “Thiên Khu rất mạnh, khi còn một mình, hắn ta đã rất mạnh rồi, thêm Thiên Cẩu cứ như hổ thêm cánh, hắn lại là một người có tnh thần trọng nghĩa, làm việc đều rất quang minh lỗi lạc, mấy kẻ kia có ghen tị cũng chẳng còn cách nào.”
Nghe đến đó, tôi mơ hồ cảm thấy, kết quả cuối cùng của Thiên Khu nhất định rất thê thảm, sự ghen tị của con người thường khiến chính họ làm ra những hành động còn đáng sợ hơn ác quỷ.
Mọi người trong phòng đều yên lặng, đợi Vu Dương kể tiếp.
Vu Dương lại nghĩ một chút rồi nói: “Thiên Khu giết được rất nhiều yêu ma ác quỷ, mặc dù là trừng phạt đúng tội nhưng hắn cũng vì vậy mà gây thù chuốc oán nhiều nơi, cuối cùng, hai bên yêu ma cùng nhau chung tay, giết chết hắn.”
“Quỷ thì sao? Không tham gia à?” Huyền Kỳ hỏi.
“Đám người Diêm Vương tất nhiên khinh thường làm bạn với yêu ma rồi.” Vu Dương khẽ mỉm cườinói “Thiên Khu cũng đã giết khá nhiều người trong
Quỷ giới, khiến họ mất hết mặt mũi, vì vậy giờ họ cũng chẳng thèm quan tâm, ngồi xem hai bên đấu nhau. Bên yêu ma dùng hết tất cả vốn liếng, ban đầu chỉ là ám sát rồi lại hạ độc, về sau thì đuổi giết lộ liễu,
Thiên Khu vẫn hoàn toàn có thể thoát thân.”
Nói đến đây, Vu Dương bỗng dừng lại.
“Sau đó thì sao?” Huyền Kỳ không ức chế được sự tò mò, khẩn trương hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
87 chương
26 chương
56 chương