Cửu Biện Liên
Chương 174 : Ô Thiên ấn
Nhìn Lưu Hà có vẻ tự tin như thế, mọi người cũng không nói thêm gì nữa.
Huyền Kỳ đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi tôi: “Đúng rồi, còn chị thì sao, sao đột nhiên lại xuất hồn ra như thế?”
“Chị cũng không biết.” Tôi theo bản năng sờ sờ cổ mình.
“Còn không phải vì Ô Thiên ấn à?” Lưu Hà hừ mũi, trong giọng nói có vị chua rõ ràng.
“Ô Thiên ấn ngoài việc là bùa hộ mệnh, còn có tác dụng này nữa à?” Huyền Kỳ cảm thấy hứng thú, nhìn chăm chú vào cổ tôi: “Ban nãy lại còn nghe Vu Dương nói Thanh Loan là người phụ nữ của anh ấy, khác với người nào đó nhỉ.”
Lưu Hà cắn chặt răng, oán hận nói: “Cái gì mà bùa hộ mệnh chứ, không hiểu thì đừng có nói lung tung.”
Đến lượt Huyền Kỳ khó hiểu: “Có gì không đúng? Ô Thiên ấn không phải sẽ phản ứng khi gần yêu khí, có thể bảo vệ Thanh Loan không bị hại à?”
Lưu Hà liếc cậu một cái, dường như rất không tình nguyện nhắc đến chuyện này, đảo tròn mắt, đột nhiên lại bật cười khanh khách: “Hóa ra, Ô Thiên ấn vốn là gì, các người còn chưa biết nhỉ.”
Vẻ mặt Huyền Kỳ mờ mịt, nhìn nhìn tôi, lại nhìn Vu Dương, mong người nào đó có thể giải thích cho cậu hiểu.
Lưu Hà che miệng, cười càng vui vẻ: “Vu Dương à, anh chỉ đơn giản là không muốn cho kẻ khác đoạt được Di Thiên châu nên mới in Ô Thiên ấn lên người cô ta đúng không? Thật ra thì, anh chẳng có ý gì với cô ta cả đúng không?”
Vu Dương xanh mặt không trả lời, chỉ quay đàu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thật ra thì cô ta chẳng phải người phụ nữ của anh, đúng không?” Lưu Hà hỏi xong, cũng không mong nhận được đáp án, vẫn vui mừng không thôi, thuận tay vỗ vỗ vai tôi: “Được rồi, tôi không rảnh, phải đi đây, nếu cô cảm thấy có chỗ nào không khỏe, cứ việc đến tìm tôi.”
Nói rồi, cô ta để cả bọn đang vô cùng khó hiểu, đẩy cửa nghênh ngang bỏ đi.
Lòng hiếu kỳ của Huyền Kỳ bị gợi lên, nhịn cả buổi trời, lại thấy Vu Dương không hề có ý định nói ra, bất đắc dĩ, đành phải chuyển đề tài một lần nữa: “Chị thật lợi hại, vừa đi vào không bao lâu Vu Dương đã tỉnh lại rồi, sao làm được vậy? Dạy em với.”
“E rằng cậu không học được.” Thẩm Thiên Huy bên cạnh nói: “Tôi nghĩ có lẽ liên quan đến việc Thanh Loan khóc.”
Nghe anh ta nhắc, tôi mới nhớ đến tình cảnh ở trong Mê Hồn trận.
“Nước mắt của linh hồn.” Tôi nhớ mang máng là Vu Dương đã nói vậy.
Thẩm Thiên Huy gật đầu: “Theo lý, linh hồn không thể chảy mồ hôi, cũng không thể rơi lệ, thế nhưng khi trải qua việc gì quá vui hoặc quá buồn, hoặc là sợ hãi đến cực độ…, tâm trạng chuyển biến kịch liệt, mới có thể xảy ra ngoại lệ. Linh hồn rơi lệ sẽ lập tức trở nên vô cùng mạnh mẽ, biểu hiện thường thấy nhất chính là có thể thấy được thứ mà người khác không thể thấy.”
“Ý của anh là, Thanh Loan khóc nên mới bất ngờ trở nên lợi hại, giúp cho Vu Dương khôi phục trí nhớ?” Huyền Kỳ như đã hiểu ra.
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Huy đáp “Hơn nữa, mặc dù tôi cũng không biết Ô Thiên ấn là gì, nhưng tôi cảm thấy nó nhất định hoặc ít hoặc nhiều có liên quan đến việc tâm ý tương thông của hai người, chẳng khác nào một cách để tăng cường lực lượng, vì vậy Vu Dương mới có thể nhanh chóng phá trận.”
“Ồ, đúng là công thần đó nha Thanh Loan.” Huyền Kỳ vui vẻ vỗ vỗ tôi.
Thẩm Thiên Huy lại dường như hơi bận tâm: “Chuyện như thế, nếu là bình thường xảy ra ở người đã chết thì sau khi khóc, hồn phách sẽ rất suy yếu, lập tức đi đến âm phủ ngay, Thanh Loan thì vẫn có thể hoàn hồn, nhưng không biết liệu có ảnh hưởng gì đến thân thể không. Vừa rồi cậu cũng thấy đấy, lúc cô ấy đi ra thì đã hoàn toàn u mê, mắt đờ đẫn, không hề có phản ứng gì với bên ngoài, nếu không phải Vu Dương nhanh tay, e rằng cô ấy đã có cùng kết quả với Tử Vân rồi.”
Hóa ra tôi đã từng trải qua lúc kinh hồn bạt vía như thế.
Lúc này, Tham Lang duỗi thẳng cái lưng mỏi mệt, thở dài một hơi rồi nói: “Aizz, chả có ý nghĩa gì cả, cũng không có chuyện của tôi, tôi cũng đi đây.”
Quay người đi được vài bước, anh ta lại nhớ đến điều gì, quay đầu lại dặn dò: “Sau này còn có thứ gì tới nữa, nhớ phải báo cho tôi biết đầu tiên.”
Sau khi cửa đóng lại, Thẩm Thiên Huy cúi đầu nhìn quần áo còn sót lại của Tử Vân, thở dài một hơi, cũng không biết nghĩ cái gì, ngơ ngác đứng đó, chúng tôi cũng không dám quấy rầy anh ta. Tôi lẳng lặng tự mình đi sửa sang lại cho sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy bụng đang kêu vang, đói đến khó chịu.
Huyền Kỳ lấy ra một gói bánh quy, chia cho tôi một nửa, vừa ăn như hổ đói vừa hạ giọng nói với tôi: “Thẩm Thiên Huy hóa ra cũng từng có chuyện cũ nghĩ lại mà kinh như thế. Chậc chậc, người thật tốt, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, có năng lực, lại không hề khó chịu, chị nói xem sao Tử Vân kia lại không hiểu được chứ?”
“Cô ấy không muốn mình trở thành gánh nặng, cũng không sai.” Tôi cảm thấy, người cũng đã chết rồi, tốt nhất là đừng nên đánh giá người ta nữa.
“Không dám đâu.” Huyền Kỳ “hừ” một tiếng, không đồng ý đáp: “Rõ ràng là cô ta không muốn chịu khổ, chỉ viện lí do thôi. Em tin chắc, nếu như hai người họ cũng nhau bỏ đi, cho dù cuộc sống có khó khăn thế nào, Thẩm Thiên Huy cũng không hề cảm thấy cô ta là gánh nặng.”
Nghe thấy thế, tôi cũng chỉ có thể cười cười.
Có lẽ, ban đầu Tử Vân quả thật là không muốn chịu khổ, mới có thể lựa chọn như thế. Thế nhưng, sau khi bỏ đi, cô ta nhất định rất hối hận, hơn nữa cũng coi như là đã bị trừng phạt rồi, thời gian qua cũng không hề dễ dàng. Chỉ là, đối với việc cô ta bất kể hậu quả mà dùng Tha Thai hoàn, tôi cũng không dám đồng tình bừa, con người vốn chính là con người, nếu có thể tu luyện trở nên mạnh hơn để kéo dài tuổi thọ tất nhiên là chuyện tốt, nhưng phải dùng việc chết trong đau đớn và hồn bay phách tán để đánh đổi thì thật không đáng.
Bánh quy bị gió thổi vào, hơi ẩm và mềm, nhưng khi đã đói bụng thì không còn suy nghĩ nhiều như vậy, ăn hai ba miếng là xong. Thẩm Thiên Huy ngây người gần mười phút mới từ từ bừng tỉnh lại, sau đó đi xuống bếp bắt đầu nấu cơm.
Sau đó, chúng tôi không ai nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Tử Vân nữa, từng chữ từng chữ đều cẩn thận né tránh, Thẩm Thiên Huy cũng vờ như không hề có gì, cứ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Sau đó, qua thêm vài ngày nữa, Vu Dương để lại lời nhắn cho Thẩm Thiên Huy rồi lại ra ngoài, ngày nghỉ của chúng tôi chính thức kết thúc, một lần nữa bắt đầu cuộc sống qua lại giữa nhà và trường học.
Tham Lang kể từ khi có PS3, mỗi ngày sau khi cơm nước xong đều đến đây chơi với Huyền Kỳ, có đôi khi Tần Lan không có ở đây, anh ta liền dứt khoát danh chính ngôn thuận ở nhà tôi ăn chực, hai người chơi vô cùng vui vẻ, thường phải gần mười một mười hai giờ mới không cam lòng tắt.
Một ngày kia, Tham Lang đang chơi bỗng nhiên sững sờ, ngay cả nhân vật trong trò chơi bị chết cũng không nhận ra.
“Này, nghĩ gì thế? Chơi đi.” Huyền Kỳ bị anh ta liên lụy, cũng thua, không khỏi bất mãn đẩy anh ta một cái.
“Tôi đang nghĩ đến chuyện mà khi xưa Thiên Khu nói cho tôi biết.” Tham Lang dứt khoát quẳng cái tay cầm trò chơi ra “Không phải cậu rất muốn biết Ô Thiên ấn là cái gì à?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Huyền Kỳ lập tức hưng phấn hẳn lên, gật mạnh đầu, cũng không muốn chơi nữa, tiện tay quẳng tay cầm xuống “Anh biết à?”
Tham Lang cười đến đắc ý: “Con hồ ly kia không chịu nói, tôi cho cậu biết. Hắc hắc, đây là chuyện khi xưa Thiên Khu kể cho tôi nghe, tôi nghe rồi cũng không để ý lắm, ban nãy lúc đang chơi, không biết sao tôi lại nhớ ra.”
Huyền Kỳ liên tục nói được, còn kéo tôi và Thẩm Thiên Huy đến, ngay cả Diệu Diệu đang ngủ gà ngủ gật cũng kéo đến, sau đó ngồi thật nghiêm chỉnh, dáng vẻ như đang rửa tay lắng nghe.
“Các người có biết nguyên hình của Vu Dương là gì không?” Tham Lang tằng hắng, ném ra một câu như thế.
“Biết, là quạ vàng có ba chân.” Huyền Kỳ cướp lời.
“Đúng.” Tham Lang gật gật đầu “Tôi cứ gọi tắt là con quạ đi, dù sao cũng là loài quạ thôi, không có gì khác biệt lắm.”
Tôi rốt cuộc cũng hiểu rõ, lúc nghỉ hè, ở Hổ Sơn, anh ta quả thật đã gọi Vu Dương là “con quạ”, chỉ là lúc ấy chúng tôi cũng không suy nghĩ nhiều, không hiểu đó là gì.
“Thật ra thì, đừng trông loài quạ đen như mực, kêu còn thật khó nghe nhưng chúng rất thông minh, còn vô cùng trung thành.” Tham Lang nói tiếp “Trước kia tôi cũng rất ghét loài quạ, nhưng Thiên Khu nói không nên trông mặt bắt hình dong với chúng.”
“Aizz, mau vô chủ đề chính đi.” Huyền Kỳ không đợi được nữa “Chúng tôi cũng biết điều này mà.”
Tham Lang liếc cậu một cái: “Gấp cái gì, kiên nhẫn một chút được không, chuyện đã lâu như vậy rồi, dù sao cũng phải để tôi nghĩ kĩ rồi mới nói rõ được. Cậu xem đi, tôi quên mất nói đến đâu rồi.”
“Được rồi được rồi, tôi không gấp, anh nhớ lại đi, từ từ nhớ.” Huyền Kỳ lập tức đổi sang vẻ nịnh hót, chỉ sợ Tham Lang không chịu nói nữa “Loài quạ thông minh lại trung thành, rồi sao nữa? Có cần rót cho anh ly nước không?”
Tham Lang ra vẻ phất phất tay: “Thôi, không cần. Sau đó….à, đúng rồi, là như vầy. Tộc Thuân Ô này, mỗi người đàn ông trong tộc, sau khi trưởng thành sẽ được thừa hưởng từ cha mình một cái Ô Thiên ấn —- đó, chính là thứ trên cổ Thanh Loan đó —- có được dấu ấn này rồi, sau khi họ gặp được người trong lòng, nghĩ kĩ rồi, đối phương cũng đồng ý thì in dấu ấn này lên. Họ tuy là chim thần, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, họ cũng có những đặc tính của loài quạ, sau khi đã in dấu ấn kia lên, thì dù có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ toàn tâm toàn ý với đối phương, quyết không thay đổi.”
Tham Lang nói xong, tôi nghe xong lại cảm thấy hoàn toàn mờ mịt.
“Đây…đây….không phải giống như tín vật đính ước ư?” Huyền Kỳ cũng khá là kinh ngạc, không tin vào lỗ tai của mình.
“Đúng vậy.” Tham Lang cười hắc hắc “Ấn kí này in sâu vào hồn phách, mỗi người có dấu ấn khác nhau, cho nên chỉ cần nhìn là có thể biết có phải là dấu ấn của mình hay không.”
“Vậy anh có biết, vì sao Lưu Hà nói Thanh Loan vì có Ô Thiên ấn nên linh hồn mới bay ra?” Huyền Kỳ quả thật tò mò muốn chết.
Tham Lang hơi ngửa đâu, đắc ý nói: “Dĩ nhiên rồi, Thiên Khu nói mọi chuyện mình biết cho tôi. Điều này á, anh ta đã nói từ lâu rồi, để tôi nhớ lại xem.”
Nói rồi, anh ta lại tỏ vẻ thần bí, Huyền Kỳ đứng cạnh chỉ có thể vò đầu bứt tai đến phát sốt, nhưng không còn cách nào khác.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
31 chương
63 chương
16 chương
219 chương