Cửu Biện Liên
Chương 167 : Cô không phải Nguyệt
“Anh sẽ không rời xa em đúng không?” Nguyệt bỗng nhiên nghiêm mặt nói.
“Nếu anh định đi đâu, anh sẽ báo với em một tiếng.” Vu Dương nắm tay cô.
“Anh phải đi à?” Nguyệt rút tay về, hơi căng thẳng.
“Hiện tại thì không nhưng sẽ có lúc phải rời đi.” Vu Dương khá thành thật “Yên tâm đi, bất kể đi bao lâu, anh cũng sẽ trở lại tìm em.”
Nguyệt khẽ cúi đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Vu Dương nhìn cô, dường như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, anh vẫn luôn muốn hỏi, lúc trả lại sừng thú, sao em vẫn ép anh phải ra tay?”
“Thật ra thì anh cũng đâu giỏi hơn em bao nhiêu, đúng không?” Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại.
Vu Dương gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, chỉ hơn một chút thôi.”
“Em nghĩ, chỉ cần em cố gắng thêm một chút là có thể thắng anh.” Nguyệt nói “Hôm đó là vừa tròn một tháng em làm thủ vệ, nhưng là lần đầu tiên em bị bại bởi người tộc khác, cho nên em không cam lòng.”
“Thật là liều mạng, chọc giận anh mới chịu thôi.” Vu Dương nói rồi khẽ vuốt đầu Nguyệt “Được rồi, đừng có nhắc mấy chuyện cũ nữa.”
“Không chọc giận anh, anh sẽ chịu dốc hết sức mà đánh à?” Nguyệt nghiêng đầu, cũng cười một tiếng “Em cũng không muốn đánh nhau với một người rụt tay rụt chân, nhường tới nhường lui.”
Vu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: “Đâu có Tuyết yêu nào có tính tình như em vậy, đúng khác người mà.”
“Đúng vậy, em khác người đấy.” Nguyệt sảng khoái gật đầu “Có một vết sẹo cũng không có gì, như vậy, mỗi lần gặp em anh đều cảm thấy hổ thẹn với em, mãi mãi nhớ đến em.”
Sau đó, hình ảnh trên gương lại thay đổi, dấu chân của hai người in khắp chốn ở Băng Nguyên, chỉ cần có người yêu trong lòng, chỉ cần tay trong tay, hai mắt nhìn nhau, dù có bão tuyết cũng không thấy lạnh, ở thế giới tràn ngập một mảng trắng xóa này, mọi thứ cũng trở nên khoe sắc rực rỡ, phong cảnh xinh đẹp vô cùng.
Chúng tôi đều nhìn đến ngây người, ngay cả Tử Vân cũng không lên tiếng, như đang suy nghĩ điều gì.
Hình ảnh như thế kéo dài chừng mười phút, đột nhiên hình ảnh dừng lại. Vu Dương dường như đang rất lo lắng, đang lắng tai nghe điều gì.
Cùng lúc đó, bên tai tôi cũng vang lên mấy tiếng ầm ầm như sấm đánh, chẳng qua là khoảng cách khá xa, thời gian cũng không dài, chỉ trong một hai giấy, khiến tôi cứ nghĩ là mình đã nghe lầm.
“Thiên Lôi?” Tử Vân không dám tin, cũng nghiêng đầu lắng nghe.
Chỉ một lúc sau, một tiếng sầm lại vang lên, rất khẽ, rất ngắn.
“Là Thiên Kiếp à?” Tử Vân cúi đầu hỏi Lưu Hà.
Lưu Hà không lên tiếng.
“Thiên Kiếp ngàn năm?” Tử Vân lại hỏi, hơi căng thẳng.
“Phải.” Lưu Hà hết sức khẳng định “Đã biết thực lực của anh ấy chưa? Phá trận cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”
Tử Vân lập tức trở nên bối rối nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: “Được, thực lực lớn mạnh là chuyện tốt. Trong Mê Hồn trận, người càng mạnh thì chết lại càng nhanh. Thiên Kiếp năm trăm năm một lần, đến tột cùng là như thế nào, tao cũng rất tò mò.”
“Trợn to mắt chó của mày mà nhìn đi.” Dù hai gò má sưng tấy, trên mặt dính đầy máu nhưng Lưu Hà vẫn không chịu thua “Bỏ lỡ rồi e rằng mày mãi mãi không nhìn thấy được đâu.”
Lần này Tử Vân cũng không nổi giận, “hừ” một tiếng, lực chú ý lại trở lại trên trần nhà, vô cùng mong đợi nhìn cảnh tượng Thiên Kiếp xuất hiện.
Mà Nguyệt bên trong gương kia lại dường như không nghe thấy tiếng sấm, chỉ cảm thấy Vu Dương không có tinh thần, dường như có tâm sự nặng nề, đã hỏi mấy lần nhưng vẫn không được đáp lại.
Ngày đêm trôi qua, sớm chiều thay đổi, rất nhanh, khoảng mấy ngày sau, tiếng sấm càng lúc càng vang, thời gian cũng càng lúc càng dài, xuất hiện cũng càng thường xuyên hơn, thậm chí, trên mấy tầng mây trên trời còn mơ hồ nhìn thấy mấy tia sấm chớp hiện lên.
Mấy ngày nay, Vu Dương từ chối gặp mặt Nguyệt, vẫn ngồi trong phòng, như có điều suy nghĩ, rốt cuộc vào một đêm kia, anh hít sâu rồi đứng lên, như đã làm ra một quyết định trọng đại nào đó. Sau đó, Nguyệt có đến một lần nữa nhưng Vu Dương vẫn không mở cửa, chỉ đứng bên cửa sổ yên lặng nhìn về phía bóng lưng dần biến mất của cô.
Đêm đã khuya, Băng Nguyên vốn đã không náo nhiệt lại càng trở nên vô cùng yên tĩnh, Vu Dương ra khỏi phòng mình, chạy như điên về phía biên giới, chạy cả đêm, khi sắc trời đã sáng hẳn, anh cũng đã đến chỗ kết giới mà lúc trước anh đã đi vào.
“Vu Dương, anh vội vậy, định đi đâu à?” Một thủ vệ bỗng xuất hiện, cười hì hì chào hỏi.
Vu Dương chắp tay: “Trong nhà có vài việc gấp, tôi phải về một chuyến, phiền anh truyền tin cho trưởng lão, tôi không thể gặp mặt nói rõ, thật sự rất thất lễ, mong cô ấy tha lỗi.”
Thủ vệ đáp lời: “Được rồi, tôi nhất định sẽ nói. Khi nào anh trở lại đây? Tôi vẫn chờ anh chỉ cho tôi mấy chiêu đây.”
Vu Dương cười cười, cũng không đáp, chỉ nói một câu “Làm phiền rồi”, sau đó thì xoay người đi ra khỏi kết giới.
“Đứng lại!” Cách đó không xa bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc, tiếng nói vừa dứt, Nguyệt đã đứng trước mặt.
Vu Dương hơi bất ngờ, vội muốn đi, ai ngờ vừa mới giơ chân lên, một mũi tên làm bằng tuyết đã lập tức được bắn đến, xẹt qua mặt anh, sau đó biến mất trong không trung.
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, thủ vệ ban nãy còn đứng đó không biết đã đi đâu, từng mảnh bông tuyết bay xuống, cuối cùng trở nên nhẹ như mấy sợi lông ngỗng, che khuất cả bầu trời.
“Anh muốn đi đâu?” Nguyệt nắm cung tên, sắc mặt cũng trắng như màu trời vậy.
“Anh….anh phải về nhà một chuyến.” Vu Dương khó có lúc nói năng không lưu loát.
“Về bao lâu?” Nhìn dáng vẻ của Nguyệt, rõ ràng là không tin.
Vu Dương không nói gì, vẻ mặt ngượng nghịu.
“Sao hả? Rất khó trả lời à?” Nguyệt lạnh lùng nói.
“Nguyệt, em nghe anh nói.” Vu Dương ôn tồn giải thích “Anh phải đi, thật sự là rất bất đắc dĩ, không còn thời gian nữa, chờ anh….”
“Chờ anh trở về rồi nói đúng không?” Nguyệt xen ngang “Em không tin anh sẽ trở lại, em muốn anh vĩnh viễn ở đây. Lời ngon tiếng ngọt cũng không cần nói nữa, hôm nay, trừ khi anh bước qua xác em, nếu không, anh đừng hòng rời khỏi Băng Nguyên nửa bước.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Vu Dương trở nên lạnh lùng, ánh mắt khó hiểu khi nhìn Lưu Hà ở Thanh Khâu lại xuất hiện lần nữa.
“Lại bị phát hiện à?” Tử Vân hơi mất kiên nhẫn, nhỏ giọng tự nói.
“Đã nói cho mày biết là thực lực của anh ấy không hề kém.” Lưu Hà đắc ý “Một chút tài mọn, sao có thể làm khó được anh ấy chứ?”
“Chờ xem sao, cho dù hắn có thể tránh được lần một lần hai, nhưng chắc chắn không thể qua khỏi lần thứ ba.” Giọng của Tử Vân căm hận nói “Mê Hồn trận của tao là căn cứ vào mức độ sâu đậm của trí nhớ mà không ngừng tăng tiến, lẽ nào không ai phát hiện ra thời gian hắn ở cùng Tuyết yêu càng lâu hơn so với thời gian ở Thanh Khâu sao?”
Cẩn thận nghĩ lại thì quả là như thế.
“Tao nói rồi, càng sa vào đó, càng không thể rời đi, sức mạnh của tâm ma lại càng lớn.” Tử Vân nói tiếp “Lần này, có lẽ sẽ là một trận ác chiến.”
“Nhưng nếu vững tin đây không phải là người trong trí nhớ, quyết tâm ra tay thì tâm ma chắc sẽ không có đất dụng võ đúng không?” Thẩm Thiên Huy bình tĩnh, không hề lo lắng.
Tử Vân cứng đờ, không trả lời.
“Tôi nghĩ, tôi đã hiểu sơ sơ Mê Hồn trận là như thế nào rồi.” Thẩm Thiên Huy nói “Nói trắng ra, đó cũng chỉ là một loại ảo thuật, nhưng không xuất hiện như một ảo giác mà là nương theo những trí nhớ trong đầu, khiến người vào trận tạm mất đi trí nhớ hiện tại, trở về quá khứ, mỗi khi bước vào một đoạn trí nhớ, mọi chuyện trước kia đều sẽ bị quên đi. Cái gọi là tâm ma, chính là ý nghĩ “ước gì cứ vĩnh viễn được như thế”, vì vậy, một khi người trong trận biết tất cả đều là giả, như vậy, cảnh tượng giả tạo kia sẽ không thể tồn tại, đây cũng chính là lí do vì sao khi Vu Dương khẳng định đó không phải Lưu Hà thật, vừa ra tay thì cô ấy lập tức biến mất.”
Thẩm Thiên Huy nói xong, Tử Vân ngơ ngác không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới không cam tâm tình nguyện thừa nhận: “Đúng, anh nói không sai, đúng là vậy.”
“Chờ xem sao.” Thẩm Thiên Huy đáp lại bằng ba chữ này, sau đó không lên tiếng.
Lúc này, hai người trong gương đã đánh qua đánh lại mấy mươi hiệp, Nguyệt liên tiếp bắn ra mấy mũi tên, xẹt qua thân thể Vu Dương, cắm trên mặt tuyết. Vu Dương dù có điều nghi ngờ nhưng vẫn không dám khẳng định, vừa tránh né vừa cẩn thận quan sát, hi vọng có thể tìm ra chút dấu vết, xác nhận đây không phải là Nguyệt thật sự.
“Vu Dương có thể nhớ được chuyện lúc ở Thanh Khâu không?” Nhìn một lúc, Lưu Hà không yên lòng hỏi.
“Không biết, phải xem chính bản thân anh ấy rồi.” Thẩm Thiên Huy nói “Nếu như bây giờ trong trí nhớ của hắn còn có chuyện nhớ mãi không quên, tỉ lệ thắng sẽ lớn hơn.”
Tôi cảm thấy, tất cả người trong tộc của anh đến nay đền vẫn còn bị phong ấn, sống chết chưa rõ, có lẽ anh sẽ không dễ dàng chịu thua đâu.
Nhìn lại trong gương, Vu Dương vẫn không ra tay, sự tấn công của Nguyệt lại càng lúc càng ác liệt, khiến Vu Dương rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm một chút thì lần này tim lại sắp nhảy tọt lên tận cổ họng.
Vu Dương, mau tỉnh lại đi, cô ta không phải Nguyệt. Tôi không tự chủ hét lớn ở trong lòng.
Trên cổ tôi bỗng truyền đến cảm giác nóng cháy, càng rõ ràng hơn khi cả cơ thể tôi đều đang tê liệt.
Là Ô Thiên ấn! Tại sao? Sắp xảy ra chuyện gì à? Tôi có thể cử động được sao?
Nghĩ vậy, tôi vội thử động đậy, nhưng không ngờ, ngoài cảm giác nóng đó ra, tôi không hề có cảm giác nào khác, vẫn hệt như ban nãy, không thể nhúc nhích, không thể lên tíeg.
“Cô không phải Nguyệt.” Khi tôi đang âm thầm thất vọng, Vu Dương lại như bừng tỉnh.
Nguyệt nhếch môi, nở nụ cười cứng ngắc, tay phải vung lên trong không trung, ba mũi tên tuyết lập tức xuất hiện, cô ta kéo căng dây cung rồi buông tay.
Dáng vẻ của cô ta vô cùng hung ác, mũi tên bắn ra càng trở nên ác liệt, lại bị Vu Dương không hề hoang mang hất ra, có một mũi còn bị anh nắm trong tay, siết chặt một chút, mũi tên liền hóa thành phấn vụn từ giữa các ngón tay rơi xuống.
“Tôi nhớ ra rồi.” Vu Dương mở lòng bàn tay ra, Ảm Hỏa đột nhiên xuất hiện “Ngoài thủ vệ vừa rồi ra, cả đường đi tôi đều không gặp ai cả, cho nên mãi sau này khi gặp lại Nguyệt, cô ấy vẫn hận tôi ra đi không lời từ biệt.”
Nguyệt không nói tiếng nào, lại bắn ra ba mũi tên, lần này, Vu Dương chỉ vung tay lên đã có thể đánh rớt toàn bộ, sau đó, không đợi ba mũi tên tiếp theo tiến đến, một đốm Ảm Hỏa lập tức rời khỏi bàn tay anh, bắn ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
31 chương
63 chương
16 chương
219 chương