Cửu Biện Liên
Chương 14 : Mạnh bà* có thể giúp
(*Những linh hồn được đi đầu thai trở lại làm người đều phải qua Vong Đài (đài quên), uống canh Quên Lãng của Mạnh Bà để quên hết chuyện kiếp trước. Giải thích luôn cho mấy chương tiếp theo)
Huyền Kỳ “A” một tiếng, cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, sau đó, liền bất cẩn tông mạnh vào một người.
Người vừa đến chính là Vu Dương, anh ta quả thật vừa mới trở lại thuyền, trên người còn mang theo hơi ẩm, vừa bảo chúng tôi đứng đợi ở đây, vừa phóng về phía Thẩm Thiên Huy.
“Nhanh lên….” Thẩm Thiên Huy không biết từ đâu tìm được một cái gậy sắt, chắn lại ngay miệng con quái vật, hai bên đang giằng co dữ dội.
Vu Dương giơ tay ném ra một quả cầu lửa. Quái vật kia liền tru lên, xoay người, há to mồm, phun nọc độc.
“Coi chừng! Có độc.” Thẩm Thiên Huy thả lỏng, ngồi dưới đất há mồm thở gấp.
Vu Dương cũng không tránh né, xung quanh xuất hiện một vòng lửa đen, nọc độc chưa kịp chạm đến, đã bị thiêu cháy. Một làn hơi nước dâng lên làm ngăn cản tầm nhìn của mọi người, chỉ mơ hồ nhìn thấy quái vật kia bay lên muốn vụt đi.
Làn hơi nước dày tan biến, một ngọn lửa lớn lại hiện lên, quái vật kia bị bao vây trong lửa nóng, yên lặng biến mất.
Tôi thấy lửa dần nhỏ đi, vội vàng chạy đến cạnh hai người, hỏi có tìm được chủy thủ không.
Vu Dương lắc đầu: “Không tìm được.”
“Lúc nãy anh thấy gì mà chạy đi vậy?” Thẩm Thiên Huy đứng lên hỏi.
“Trúng kế điệu hổ ly sơn của nó rồi.” Vu Dương oán hận nghiến răng.
Hóa ra là vậy. Vừa rồi có thứ gì đó đang bay đằng xa, yêu khí không
ít khiến anh ta nghĩ là kẻ đứng sau sai khiến mọi chuyện, liền đuổi theo. Không ngờ vật kia lại nhanh đến như thế, anh ta đuổi theo thật lâu, đuổi mãi thì mới phát hiện đó chỉ là một xác của một con chim bị khống chế, trên người còn có rất nhiều con cóc tinh bám vào, nên mới tạo nên luồng yêu khí khiến anh ta chú ý. Mấy con yêu tinh nhỏ nhoi này mới tu luyện không bao lâu, vẫn chưa biết nói chuyện, tất nhiên cũng hỏi không được là do ai sai khiến.
Anh ta biết mình đã bị lừa, liền vội trở về. Khi về đến nhìn thấy có một con Thủy Mị trên thuyền, cũng vô cùng bất ngờ.
“Lâu lắm mới thấy thứ này.” Anh ta nói.
Nhìn khắp nơi, trên boong thuyền đều là một mớ lộn xộn, rất nhiều nơi bị nọc độc của quái vật kia làm thủng thành mấy lỗ. Tôi đột nhiên cảm thấy thật kì quái, chuyện xảy ra gây tiếng động lớn như thế, tại sao ngoài chúng tôi, không hề có bất cứ ai bước ra.
“Những người khác không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.” Thẩm Thiên Huy nói.
Khi chúng tôi trở lại phòng ngồi một lúc, mấy gian phòng khác mới có người lục đục thức dậy, cũng có rất nhiều hành khách định lên boong thuyền hít thở không khí trong lành. Mọi người đều bàn luận xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì, sao boong thuyền lại hỗn loạn như vậy. Có mấy người thường xuyên lui tới trên sông cũng thường nhìn thấy mấy chuyện thần bí thường xảy ra, cũng không thấy có gì kì quái.
Trời đã sáng, thuyền dần đi về nơi chúng tôi cần đến, thời tiết cũng không tệ. Huyền Kỳ tò mò muốn biết đi đến nơi kia phải đi thế nào, Vu
Dương nói chỉ cần đi theo anh ta thì biết, không muốn nhiều lời.
Xuống thuyền, Thẩm Thiên Huy đưa chúng tôi đến khách sạn. Vu Dương để mọi người nghỉ ngơi một lúc, tối muộn sẽ lại đi tiếp.
Tối hôm trước, tôi và Huyền Kỳ đều gần như kiệt sức, vừa nằm xuống đã ngủ một lèo, mãi đến lúc nghe tiếng gõ cửa mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc xem điện thoại di động, đã hơn mười giờ tối.
Vu Dương vừa vào trong, đã lấy ra một lư hương bằng đồng cổ, đặt trên đất, sau đó hỏi; “Chuẩn bị xong chưa?”
“Đây là gì?” Huyền Kỳ kề sát vào nhìn cho kĩ “Anh thích đồ cổ à?”
“Ly Hồn hương” Vu Dương lạnh nhạt nói, sau đó nhìn về phía Thẩm Thiên Huy.
Tôi nhớ đây là thứ mà đứa bé kia đã dùng lúc giả mạo Huyền Kỳ, bây giờ nghĩ lại, mấy hôm trước anh ta đều biến mất cả ngày trời, hóa ra là đi chuẩn bị vật này.
“Để tôi nói rõ hơn.” Thẩm Thiên Huy hắng giọng, cứ như hướng dẫn viên du lịch nói: “Dùng thứ này có thể tách hồn phách và thân thể ra, mỗi lần chỉ dùng một ít thôi. Mặc dù quá trình sẽ hơi chậm, nhưng sẽ không gây ra đau đớn. Lúc Thi yêu kia dùng để tách hồn phách và thân thể của
Thanh Loan, do dùng lượng quá nhiều, nên mới gây ra đau đớn như thế. Sau khi tách hồn, chúng ta sẽ đi Cõi Âm. Hồn phách không thể rời khỏi cơ thể quá lâu, tương tự, thân thể cũng không thể không có hồn phách trong khoảng thời gian quá dài, cho nên, chúng ta phải về lại cơ thể trong vòng bốn tiếng đồng hồ, nếu không, khó nói sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Nói đến đây, anh ta lại nhìn đồng hồ: “Bây giờ là mười giờ mười, cả quá trình tốn khoảng hai tiếng đồng hồ, nói cách khác, mười hai giờ đúng chúng ta xuất phát, phải trở lại trước bốn giờ sáng.”
“Tôi sẽ nắm chắc thời gian, mọi người không cần lo.” Vu Dương nói rồi, châm lửa cho lư hương.
Một hương thơm ngọt ngào, như hương hoa quế, lại mang mùi tanh thoang thoảng phiêu tán trong không khí. Mười mấy phút sau, tôi cảm thấy đầu càng lúc càng choáng, lúc ngất đi tôi còn nghĩ, lần này quả thật không đau đớn, chỉ là tay chân đôi lúc sẽ hơi cảm thấy như bị kim đâm.
Không biết qua bau lâu, khi tôi tỉnh táo lại, đã thấy trên mặt đất là cơ thể của bốn người chúng tôi.
“Đi thôi.” Vu Dương nhìn tôi, dẫn đầu đi ra ngoài.
Không cần mở cửa, cứ trực tiếp đi xuyên tường quả là một thể nghiệm kì diệu, thân thể cũng cảm thấy rất nhẹ, cứ như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay đi mất. Lúc ra đến đường lớn, Huyền Kỳ đùa dai thổi một hơi bên tai một cô gái, khiến cô gái kia rùng mình, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Thành phố này cũng không lớn, đi một lát, Vu Dương dừng lại ở một nơi yên lặng ngoài thành phố.
Nơi này là một sơn cốc nối tiếp hai ngọn núi. Núi cũng không cao, cốc cũng không sâu, mấy cây cối hai bên lại rất cao, khiến ánh trăng như bị che lấp.
Vu Dương đi trước một bước, đứng ở giữa hai thân cây, cất cao giọng nói: “Thiên Thượng Địa Hạ, Bích Lạc Hoàng Tuyền, U Minh Địa Phủ, thiện
ác đều hiện ra.”
Nói xong, chúng tôi liền nghe thấy tiếng “ùng ùng” vang lên.
Trước mắt bỗng xuất hiện một cánh cửa lớn, cao cỡ một căn nhà cao sáu bảy tầng, hai cánh cửa lớn sơn màu đen tuyền, có đính đinh bằng đồng, vòng đập cửa có khắc mặt quỷ dữ tợn. Tôi ngước nhìn, mái nhà là dạng mái cong hơi nhếch lên, trên cánh cửa có gắn một tấm biển bằng đồng, viết mấy chữ to màu vàng “Âm Phủ”.
“Nè, mấy người kia, lấy Lộ Dẫn* ra.” Đang sợ hãi than thầm, tôi chợt nghe có người lớn tiếng nói.
(*Lộ Dẫn: nôm na là giấy thông hành qua Địa phủ)
“Không có.” Vu Dương lạnh nhạt nói.
Kẻ vừa nói chuyện, hẳn không phải người, chỉ nhìn dáng vẻ của người đó là biết, da dẻ tái xanh, trên người cứ như chỉ có da bọc xương, trông như một bộ xương biết đi.
“Không có?!” hắn kêu lên, phất tay đuổi chúng tôi đi “Không có đến đây làm gì? Đi! Đi! Nên làm gì thì làm đi, nếu không….”
Nói xong hắn liền trừng mắt, đao bên hông lóe sáng.
Vu Dương đang định nói gì đó, lại bị Thẩm Thiên Huy cản lại. Anh ta nở nụ cười, kéo tay phải của tôi ra, nói: “Quỷ Sai đại ca, thật xin lỗi, nhưng chúng tôi không phải rảnh quá đến đây đùa đâu, anh nhìn tay của bạn tôi này, nhìn một cái là biết ngay có chuyện gì rồi.”
Quỷ Sai không kiên nhẫn liếc mắt, lại lập tức trợn mắt, nhìn bốn người chúng tôi, sau đó bối rối nói: “Mấy người đứng ở đây, đừng có đi tùm lum, tôi sẽ quay lại ngay.”
Còn chưa nói hết, đã không thấy tăm hơi, khoảng nửa giờ sau mới lại xuất hiện.
“Đi theo tôi, Tần Quảng Vương muốn gặp mấy người.” vừa mới xoay người, lại nhớ đến cái gì, quay lại nói: “Đừng có đi bậy bạ, đi theo sát tôi.”
Cửa lớn ở đừng sau ầm ầm đóng lại, trước mắt chúng tôi sáng ngời, đang đi trên một con đường lớn thẳng tắp, hai bên đường mọc rất nhiều hoa đỏ, từng mảng từng mảng lớn, đỏ sẫm như máu.
“Đây là hoa gì?” Huyền Kỳ hỏi.
“Hoa Bỉ Ngạn.” Thẩm Thiên Huy nói “Đường chúng ta đi bây giờ, chính là đường Hoàng Tuyền*”
(*đường Hoàng Tuyền: đường xuống suối vàng)
Lúc này, chúng tôi dần thấy mấy vong linh đi ngang qua, nét mặt của chúng, kẻ thống khổ, kẻ tức giận, kẻ thì bi thương, kẻ lại bình thản.
“Đường Hoàng Tuyền, mỗi người một vẻ.” Thẩm Thiên Huy khẽ nói, nhìn xung quanh.
Chúng tôi cứ đi như thế gần mười phút đồng hồ, liền được dẫn đến một tòa cung điện, trên vương tọa có một bóng dáng khôi ngô đang ngồi, có lẽ là Tần Quảng Vương.
Thẩm Thiên Huy kéo tôi, tiến lên bái chào, chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Tần Quảng Vương nói: “Chuyện của các người, ta đã biết. Yên tâm, cô gái này cũng coi như con của cố nhân, ta sẽ không trơ mắt nhìn cô trúng độc mà chết.”
Hai chúng tôi cũng sửng sốt. Con của cố nhân? Lẽ nào là có qua lại với ông nội?
“Bệ hạ, xin hỏi có biết là ai đã trộm Ky Hồn tác?” Vu Dương khó có lúc nói chuyện khách khí.
“Ai nói Ky Hồn tác đã mất? Ky Hồn tác chưa bao giờ mất.” Tần Quảng Vương nói vô cùng chắc chắn.
Vu Dương hoảng hốt: “Nhưng, tay của cô ấy….”
“Được rồi.” Tần Quảng Vương giơ tay chặn ngang lời anh ta “Quỷ Sai, dẫn bọn họ xuống, tìm Mạnh Bà, bà ấy có thể giúp.”
Sau đó, Quỷ Sai hai bên đều vây quanh chúng tôi, không nói tiếng nào rời khỏi cung điện. Quỷ Sai ban nãy dẫn chúng tôi vào, lúc này dẫn chúng tôi đi tìm Mạnh Bà.
Mọi người đều vô cùng khó hiểu, Thẩm Thiên Huy hỏi Vu Dương: “Anh chắc chắn là Ky Hồn tác sao?”
“Tất nhiên.” Vu Dương gật gật đầu “Nếu không, sao ông ta lại bảo chúng ta đi tìm Mạnh Bà?”
“Nhưng, ông ta còn nói….” Thẩm Thiên Huy xoa cằm nói “Có phải có ai đó, luyện ra một pháp bảo tương tự như Ky Hồn tác không?”
Vu Dương suy nghĩ một lúc: “Không thể nào. Nếu là thế, ông ta hẳn phải rất kinh ngạc, nhưng anh nhìn ông ta xem, hoàn toàn không hề có phản ứng như thế, cứ như bảo chúng ta vào chủ yếu là để nhìn tận mắt tay của Thanh Loan vậy.”
“Kì quái thật…” Thẩm Thiên Huy lầm bầm, ánh mắt bỗng lướt qua Quỷ Sai ở phía trước, hai mắt sáng lên.
“Quỷ Sai đại ca.” Anh ta nở nụ cười “Mấy anh lúc nào cũng trực ban, chắc cực khổ lắm nhỉ?”
Quỷ Sai không nói tiếng nào, thậm chí, đầu cũng không thèm xoay, cũng không biết có nghe thấy không.
Thẩm Thiên Huy không biết từ đâu móc ra một miếng vàng, thấy xung quanh không có ai, liền nhanh chóng nhét vào tay Quỷ Sai: “Đại ca, thật là khổ cho anh, dẫn chúng tôi vào, lại phải đi tiếp, không biết chỗ đó có xa không?”
“Aizz aizz, anh đừng có như thế.” Quỷ Sai đẩy tay anh ta về, vẻ mặt hơi không vui.
Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lúc, lại đưa miếng vàng sang, nhét vào tay Quỷ Sai: “Đại ca, đừng xa lạ như thế, cái này coi như là anh em đưa cho anh uống trà, anh xem đi, anh cũng không dễ dàng gì, cả ngày canh chừng cửa lớn, ngay cả một người để tán gẫu cũng chẳng có.”
Quỷ Sai hình như hơi dao động, do dự một lúc, kín đáo đánh giá miếng vàng kia, sau đó nhanh chóng nhét vào túi mình.
“Đại ca, nào, ngửi chút hương nhang đi.” Thẩm Thiên Huy cứ như làm ảo thuật, móc ra một cây nhang, đốt lên, ân cần đưa đến dưới mũi Quỷ Sai.
Xem ra, Quỷ Sai quả thật rất thích, chỉ thấy hắn cầm lấy cây nhang kia, hít thật sâu, sau đó liền nở nụ cười với Thẩm Thiên Huy.
Truyện khác cùng thể loại
225 chương
24 chương
809 chương
522 chương
100 chương