Từ Bắc Kinh đến Giang thành chỉ vài giờ, An Noãn ngồi trên máy bay tâm tình phức tạp. Máy bay cất cánh, trong đầu cô là những hình ảnh của quá khứ, nhớ lại mình từng hạnh phúc như thế nào, nhưng càng nhớ nhiều hơn là bi thương đau đớn. Còn nhớ lúc nhỏ, mỗi khi được cha tặng quà, cô hưng phấn đến cỡ nào. Cô cũng nhớ rõ khi trưởng thành, thời điểm mình theo đuổi Mạc Trọng Huy, mỗi lần anh đáp lại cô một chuyện gì cho dù rất nhỏ, cô cũng có thể kích động cả đêm ngủ không được. Còn nhớ rõ ba năm trong tù, hy vọng, thất vọng, tuyệt vọng, mình đã trãi qua như thế nào. Máy bay hạ cánh, An Noãn đến cửa hàng bán hoa mua hai bó hoa, kêu xe đến mộ viên. Lái xe vừa nhìn cô đã biết nên lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, cô không phải người Giang thành.” An Noãn cười: “Nhìn tôi không giống người Giang thành?” “Nhìn cô giống người ở thành phố mới tới. Tuy Giang thành vài năm rất phát triển, nhưng cũng chỉ là một địa phương nhỏ.” “Giang thành xác thực phát triển rất tốt, có nhiều nơi tôi không còn nhận ra.” “Giang thành có thể có hôm nay kỳ thật là công lao của hai người, một người là thị trưởng tiền nhiệm ở bốn năm trước, thật đúng là một thị trưởng tốt yêu dân như con. Còn có một người là Mạc thị tập đoàn, Mạc thị ở Giang thành đã xây dựng rất nhiều khách sạn nghĩ dưỡng kéo khách du lịch đến Giang thành, làm cho rất nhiều người biết đến địa phương sơn linh thủy tú này. Nói cho cô biết, ông chủ tập đoàn Mạc thị là phát triển ở Giang thành, bốn năm trước tổng bộ của Mạc thị ở Giang thành, sau đó mới dời đến Bắc Kinh.” Trên đường An Noãn nghe lái xe giới thiệu sự phát triển của Giang thành mấy năm nay, trong lòng chứa nhiều cảm khái. Đến mộ viên, trước khi An Noãn xuống xe, lái xe nhiệt tình nói với cô: “Tiểu thư, nếu đã đến Giang thành nhất định phải đi thăm sơn trang nghĩ dưỡng, nếu không coi như cô chưa từng đến đây.” Mộ của cha mẹ cô lại rất sạch sẽ, không có một cọng cỏ dại, có lẽ người của Thường gia thường đến đây. Quỳ trước mộ cha, An Noãn không rơi một giọt nước mặt, không phải không đau, không phải không nhớ, mà cô theo thói quen che dấu cảm xúc của mình. Lâm Dịch Xuyên nói, nước mắt không giải quyết được vấn đề, chỉ lộ ra sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, một người thành công không nên dễ dàng để cho người khác nhìn ra cảm xúc của mình. “Ba, tha thứ cho con đến bây giờ mới đến gặp hai người.” Năm đó đi rất gấp gáp, sau đó cô luôn hối hận trước khi đi không có tới đây nói với cha cô. Mấy năm nay, mấy lần cô muốn trở về, nhưng cuối cùng cũng không có được dũng khí. “Con ở Anh quốc gặp một người đàn ông, mấy năm nay, đều do anh ấy chăm sóc con, thật ra con cảm nhận được anh ấy đối với con rất tốt, biết anh ấy rất yêu con, nhưng con đối với anh ấy luôn luôn làm bộ nhìn không thấy nghe không hiểu, đoạn thời gian trước con đã hoàn toàn cự tuyệt anh ấy, con đã làm tổn thương anh ấy. Kỳ thật lúc con cự tuyệt anh ấy, lòng của con cũng rất đau. Ba, đây có phải là yêu không? Vì sao con luôn cảm thấy giống như con sẽ không bao giờ yêu một người nào nữa.” “Anh ấy có một đứa con trai tên Sớm, tên này được gọi như vậy bởi vì thằng bé sinh non một tháng, Sớm là một đứa bé rất thông minh đáng yêu, con cảm thấy đứa bé này nhất định là ông trời đã ban cho con, ngay ở thời điểm con mất đi đứa con ruột của mình. Con vẫn xem đứa bé này là quà tặng mà ông trời đã ban cho con, con rất thương Sớm giống như con ruột của mình.” “Mấy năm không trở về, Giang thành biến hóa thật ghê gớm, ngồi trên xe taxi nhìn đường phố có nhiều nơi con đã không còn nhận ra. Nghe tài xế nói, thị trưởng hiện tại là người thanh liêm, vì dân làm rất nhiều chuyện, cũng giống như cha ngày xưa, trên trời cha có linh nên yên tâm.” “Đúng rồi, Mạc Trọng Huy đã đính hôn, cùng một cô gái môn đăng hộ đối với anh ấy. Xa cách nhiều năm, nghe được tin tức anh ấy đính hôn, con vẫn có thể bình tĩnh, có lẻ là bất tri bất giác buông xuống.” -- Ở mộ viên cho đến trời tối, An Noãn mới rời đi. Cũng may tài xế taxi để lại số điện thoại, An Noãn trực tiếp gọi điện kêu ông ta tới đón. Ở trên xe, tài xế đùa giỡn nói với cô: “Tiểu thư, người Giang thành rất nhiệt tình hiếu khách, cơm chiều tôi cũng chưa ăn, cô gọi điện thoại tôi liền tới rước cô.” “Cám ơn chú, thật ra tôi cũng là người Giang thành, bốn năm trước đã ra nước ngoài, hôm nay trở về thăm cha tôi.” “Thật là một cô gái tốt, ở mộ viên cả một buổi chiều, cô rất tưởng niệm cha mẹ.” An Noãn đơn giản ‘Ừ’ một tiếng. An Noãn kêu tài xế đưa cô đến khách sạn, tới nơi còn không quên giới thiệu: “Đây là khách sạn của tập đoàn Mạc thị, hiện nay là khách sạn sang trọng nhất ở Giang thành.” An Noãn mang theo hành lý vào thuê phòng. Đứng trước cửa sổ sát đất, từ đây có thể thấy được toàn cảnh ở Giang thành, khắp nơi đều có đèn chiếu sáng, biến hóa thật sự rất lớn. An Noãn muốn đi ra ngoài một vòng, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, là Hứa Vĩ Thần gọi tới. Anh mở miệng liền hỏi: “Ngày mai trở về sao? Tôi đi đón cô.” An Noãn nghĩ nghĩ, thản nhiên trả lời: “Ngày mốt đi, tôi muốn ở đây chơi một ngày.” “Ngày mai tôi đến đó, cô dẫn tôi đi chơi.” An Noãn bĩu môi: “Hứa Vĩ Thần, anh đừng làm loạn, hạng mục lần này không phải rất gấp sao? Còn có tâm tư đi chơi.” “Được rồi, quả thật có chút vội, cuộc họp hôm nay rất thuận lợi, Mạc thị đối thiết kế sư của chúng ta rất tin tưởng. Nhưng không có cô bên cạnh tôi, tôi sẽ không có tâm tư làm việc, An Noãn, làm sao bây giờ, tôi giống như không thể xa rời cô.” “Hứa Vĩ Thần, tôi ghi âm lại chuyển cho Lâm Dịch Xuyên nhé?” “Đừng đừng đừng, tôi nói đùa.” Lúc này lại có một cú điện thoại khác gọi tới: “Hứa Vĩ Thần, không nói nữa, tôi có điện thoại.” Ngắt kết nối với Hứa Vĩ Thần, điện thoại chuyển qua Lâm Dịch Xuyên, An Noãn theo bản năng hướng nói vào trong điện thoại: “Sớm, là con sao?” “Là anh, Sớm đã ngủ trưa, vừa rồi gọi điện thoại cho em vì sao không nghe?” Giọng Lâm Dịch Xuyên chất vấn. “Không có nghe.” “Làm cái gì mà không nghe.” “Anh quản tôi đang làm cái gì, phái tôi đến Bắc Kinh, anh cho là anh còn có thể quản được tôi sao?” Bên kia đầu đột nhiên sang sảng cười ra tiếng: “Chậc chậc, Trung Quốc có câu tục ngữ trời cao hoàng đế xa, chính là như ý của em vừa rồi sao.” “Lâm Dịch Xuyên, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.” Bên kia đầu hơi dừng một chút, tiếp theo âm thanh trầm thấp đột nhiên nói: “An Noãn, anh đón em về, trở về ngoan ngoãn ở bên cạnh anh được không?” “Có thể về bên cạnh anh tiếp tục làm em gái anh sao?” An Noãn vừa dứt lời, bên kia đầu đã cắt đứt điện thoại. Lâm Dịch Xuyên luôn nói không thể ở trước mặt người khác biểu hiện cảm xúc của mình, để người ta dễ dàng nắm lấy điểm yếu của mình, nhưng người đàn ông này, ở trước mặt An Noãn hỉ nộ ái ố thường xuyên có. Cuộc nói chuyện không thoải mái cuối cùng cũng đã xong, An Noãn nhún vai, sửa soạn một chút đi ra khói khách sạn. -- Cô nhớ rõ Giang thành trước kia, đến giờ này trên đường rất ít người qua lại, chỉ có mấy cặp tình nhân hẹn hò đi xem phim. Bốn năm biến hóa thật sự rất lớn, giờ này trên đường vẫn còn rất náo nhiệt, có từng cặp tình nhân, có một gia đình đang đi vui vẻ nói cười, có tốp là bạn bè hẹn nhau đi chơi, ngay cả xe qua lại cũng nhiều hơn rất nhiều. An Noãn bất tri bất giác đi tới Trăm Nhạc, quán cà phê của cô vẫn còn mở cửa, nhịn không được đi vào, bên trong phục vụ đã thay đổi, không ai quen biết. Đã trễ thế này, vẫn còn có người nhiều đi uống cà phê, phục vụ đều đang rất bận rộn. An Noãn ngồi một hồi lâu, mới có người tiếp đón cô: “Tiểu thư, để cô đợi lâu thật có lỗi, hôm nay có hai người làm xin phép nghỉ, bởi vậy có chút bận rộn, xin hỏi cô muốn uống gì?” An Noãn gọi một ly Cappuccino, rất nhanh liền được mang tới, người pha chế thật dụng tâm, vẽ cho cô một khuôn mặt tươi cười phía trên. An Noãn kéo khóe miệng, không đành lòng phá hư. An Noãn ở quán cà phê ngồi một lúc lâu, vạn vạn không nghĩ tới lại gặp một nhà Thường Tử Phi người. Thường Tử Phi, Giang Thiến Nhu, Nghê Tuệ, còn có một đứa bé gái thực đáng yêu bên cạnh. “An Noãn, là cháu sao? Cháu về khi nào?” Nghê Tuệ kích động chạy đến trước mặt cô, một phen cầm tay cô. An Noãn cười cười,“Dì Nghê, thật đúng lúc, cháu mới về hôm nay, trở về thăm cha cháu.” “Vậy đêm nay cháu ở đâu, nếu không đến nhà chúng tôi đi.” Nghê Tuệ đột nhiên nhiệt tình, An Noãn có chút không được tự nhiên. “Không làm phiền các người, cháu đã thuê phòng ở khách sạn.” Nghê Tuệ cũng không nói thêm cái gì, kéo đứa bé gái đến trước mặt An Noãn, cười giới thiệu: “Đây là con gái của Tử Phi, tên Thường Nhạc, Nhạc Nhạc, mau gọi bác.” Cô bé ngọt ngào gọi: “Bác.” Chuyện này làm cho An Noãn xấu hổ, không chuẩn bị tiền lì xì. “Thật đáng yêu, rất giống Tử Phi.” “Nhìn qua thì giống nha, nhưng nhìn kỹ lại giống mẹ như đúc, mỗi ngày quấn quít lấy chúng ta ầm ĩ muốn ra ngoài ăn, thậm chí còn nghịch ngợm hơn Tử Phi khi còn nhỏ.” Giang Thiến Nhu lúc này đi tới nói: “Mẹ, không phải do cha mẹ mà ra sao, cái gì cũng chìu theo con bé.” Cô nói xong quay qua An Noãn, trong ánh mắt vẫn có chút địch ý: “An Noãn, đã lâu không gặp.” “Đã lâu không gặp.” Thường Tử Phi vẫn rất xa đứng, ánh mắt có chút dại ra. Giang Thiến Nhu mất hứng bĩu môi: “Tử Phi, anh đứng đó làm gì, mau tới đây.” Cô chạy tới kéo Thường Tử Phi đến trước mặt An Noãn. An Noãn thấy anh thật lâu cũng chưa động tĩnh, trêu chọc nói: “Em mới rời đi bốn năm, không phải anh không nhận ra em chứ.” Thường Tử Phi lúc này mới cười cười, thản nhiên nói: “Đã lâu không gặp, một chút cũng không thay đổi.” “Đây là khen em bảo dưỡng tốt sao?” Nghê Tuệ đột nhiên nói: : “Noãn Noãn, cháu hãy luôn nở nụ cười, cười rộ lên mới đáng yêu giống như trước đây, về sau cười nhiều một chút.” Giang Thiến Nhu hỏi cô: “An Noãn, mấy năm nay ở nước ngoài kết hôn chưa? Không phải là một người nước ngoài chứ.” An Noãn lắc đầu: “Không đâu, tôi còn độc thân.” Nghê Tuệ vừa nghe vội vàng nói: “Phải mau mau tìm, tuổi cũng không nhỏ, Tử Hinh cũng đã kết hôn sinh con. Tìm được người thích hợp, mau mau lập gia đình đi.” “Cháu biết, đang cố gắng.” Sau đó bọn họ lại hàn huyên chốc lát, tiểu Nhạc Nhạc chắc mệt nhọc, náo đòi về nhà. Nghê Tuệ hỏi cô: “Noãn Noãn, cháu ở khách sạn nào, chúng tôi cháu về khách sạn trước, rồi sẽ về nhà.” “Không cần, rất gần đi vài bước là tới.” Nghê Tuệ cũng không kiên trì, cuối cùng hỏi: “Lần này trở về tính ở bao lâu, ngày mai có rảnh đến nhà dì ăn một bữa cơm?Chú Thường rất nhớ cháu.” An Noãn thật có lỗi nói: “Sáng mai cháu phải lên máy bay, lần sau trở về nhất định đến thăm chú Thường.” -- Sau khi bọn ra đi, An Noãn ngồi ở quán cà phê thêm một lát, cho đến khi phục vụ đi tới, lễ phép nói với cô: “Tiểu thư, thực thật có lỗi, chúng ta đến giờ đóng cửa.” An Noãn mới hoàn hồn, bất tri bất giác nhìn trong quán cà phê chỉ còn một mình cô. An Noãn cũng nói câu ‘Thật có lỗi’, đứng dậy rời đi. Ra khỏi Trăm Nhạc, lại thấy Thường Tử Phi ở bên ngoài. Cô nghi hoặc tiêu sái đi qua: “Sao anh không về nhà?” “Đưa họ về nhà, lại đây đón em.” An Noãn cười cười nói: “Thật sự không cần, khách sạn em ở phía trước.” “Anh đưa em về.” An Noãn không cự tuyệt nữa. Hai người chậm rãi bước đi. Thời gian tựa hồ làm cho bọn họ trở nên xa lạ, kéo dài khoảng cách. “Con gái anh thực đáng yêu, một nhà các người thực hạnh phúc.” Nói đến con gái, khóe miệng Thường Tử Phi kìm lòng không được nâng lên, thản nhiên nói: “Nhạc Nhạc từ nhỏ rất thích cười, rất hoạt bát lạc quan, con bé mang đến cho nhà anh rất nhiều vui vẻ. Con bé giống như lá bùa may mắn của anh, sau khi Nhạc Nhạc sinh ra, công ty của Giang gia hoàn toàn giao cho anh. Nay phát triển không ngừng.” “Chúc mừng anh, Thường tổng.” “Hiện tại trên môi em lúc nào cũng có nũ cưới, so với năm đó lạc quan hơn rất nhiều. Mấy năm nay, ở nước ngoài cuộc sống thế nào?” “Rất tốt, cũng giống anh, thực may mắn, gặp được vài người bạn tốt, đối với em rất tốt.” “Lần này trở về......” An Noãn biết anh muốn hỏi cái gì, ngắt lời anh: “Bị phái đến Bắc Kinh làm việc, có lẽ không bao lâu sẽ về lại bên kia.” “Bắc Kinh?” Thường Tử Phi mày hơi hơi súc súc.“Là công ty nào?” “JM biết không? Hiện tại em là trợ lý của chủ nhiệm thiết kế sư, đôi khi cũng sẽ tham gia thiết kế.” Thường Tử Phi hiển nhiên thực giật mình: “Em ở jm? Công ty thiết kế kiến trúc lớn nhất thế giới.” An Noãn nở nụ cười, nói đùa: “Em rất lợi hại phải không? Thật ra là kỳ ngộ, năm đó rời khỏi Giang thành, em đến Anh quốc, tháng thứ nhất bởi vì khí hậu không gợp, luôn luôn điều dưỡng thân mình, kế tiếp mấy tháng, hầu như em đi toàn bộ Anh quốc, thưởng thức kiến trúc của bọn họ. Ngắn ngủn mấy tháng, vài lần đúng lúc gặp ông chủ của JM, sau đó anh ấy thấy em rất thích kiến trúc, hảo tâm giới thiệu em đến JM học tập.” “Quả thật thực hâm mộ, ngay cả anh cũng hâm mộ em, lúc ấy anh ở nước ngoài du học, cũng rất hứng thú với công ty đó, vài lần gởi lý lịch xin việc, vẫn đá chìm đáy biển. An Noãn, người tốt đều có tốt mệnh, em chính là như vậy.” “Em cũng cảm thấy như vậy.” An Noãn cười hì hì nói. “Lần sau công ty anh có hạng mục, có thể đi cửa sau hay không? Vài lần muốn mời JM thiết kế, đều nói không thời gian.” An Noãn thực sảng khoái đáp ứng. “Trên sự nghiệp thuận lợi, cảm tình thì sao? JM rất nhiều người tài giỏi, sao không tìm một người tâm đầu ý hợp làm bạn trai?” An Noãn tự giễu nói: “Người làm ở JM sao có thể coi trọng một phụ nữ Trung Quốc, lại nói em cũng là một nữ cường nhân, không có bạn trai, em vẫn như cũ có thể sống rất vui vẻ.” Kỳ thật lúc nói lời này, An Noãn chột dạ. An Noãn cũng nói với Lâm Dịch Xuyên như vậy, Lâm Dịch Xuyên thực khinh bỉ nói: ‘Em cũng có thể tính nữ cường nhân?’ Ánh mắt kia, biểu tình kia, hiện tại An Noãn nhớ lại còn thấy tức giận. “An Noãn, thật lòng mà nói em cũng nên kiếm một người tốt để gả đi.” An Noãn nỗ bĩu môi: “Sao anh cũng giống như dì Nghê, lề mề.” “An Noãn, không phải em còn chưa quên được Mạc Trọng Huy, bởi vậy không thể tiếp nhận một tình cảm mới.” “Em giống người như thế sao?Đã qua nhiều năm, em làm gì chung tình như vậy.” Thường Tử Phi nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Tốt nhất là như vậy, Mạc Trọng Huy đính hôn với con gái của một phú hào ở Hongkong, mọi người đều rất xem trọng bọn họ, môn đăng hộ đối, vị hôn thê của anh ta tốt nghiệp ở đại học Havard.” “Em biết, ở Bắc Kinh còn truyền một câu, chỉ có thiên kim tiểu thư như vậy mới xứng đôi với anh ta. Yên tâm đi, nếu em còn chưa buông xuống được, em đã không trở lại.” -- Sáng sớm hôm sau An Noãn vẫn trở về Bắc Kinh, cô sợ lại gặp được người quen, phát sinh phiền toái không cần thiết. Cô không kêu Hứa Vĩ Thần tới đón, tự gọi xe về khách sạn. Hứa Vĩ Thần chắc đã đến công ty, An Noãn về đến khách sạn lăn ra ngủ. Cho đến khi cô tỉnh lại, mở to mắt nhìn thấy gương mặt phóng đại của Hứa Vĩ Thần, trên mặt tựa hồ còn mang theo tức giận. “Cô có biết hai ngày nay tôi bận rộn thành cái dạng gì? Cô là trợ lý của tôi, đã không giúp tôi, ngược lại ở trong này ngủ ngon, An Noãn, cô có tin tôi nướng chín cô không, hiện tại tôi là cấp trên trực tiếp của cô.” An Noãn cảm kích ngồi dậy cười hì hì nói: “Tôi mới trở về, có cái gì tôi có thể giúp anh sao?” “Đương nhiên là có, tôi gấp đến điên rồi.” Hứa Vĩ Thần nói một chút cũng không giả, anh và đoàn thiết kế sư đã làm việc suốt một ngày một đêm. Lúc anh làm việc rất nghiêm túc, An Noãn làtrợ lý của anh, hạng mục này cô trốn cũng không thoát. Trải qua cô gắng của toàn bộ đội, rốt cục bước đầu của phương án đã xong. An Noãn muốn về ngủ một giấc, Hứa Vĩ Thần lại nói với cô: “An Noãn, ba giờ chiều mai theo tôi đến Mạc thị họp.” “Anh đưa những người khác đi được không a? Tôi muốn nghỉ ngơi.” Hứa Vĩ Thần trầm mặt, rất là nghiêm túc nói: “Cô là lãnh đạo hay tôi là lãnh đạo?” An Noãn bĩu môi, khi Hứa Vĩ Thần chân chính làm việc thì lục thân không nhận, An Noãn lười nói cái gì nữa. Tối hôm đó, Hứa Vĩ Thần mang cô đi ra ngoài ăn cơm, cơm nước xong lúc trở về, Hứa Vĩ Thần ói đến rối tinh rối mù. Mấy ngày nay anh không có một bữa ăn ra trò, dựa vào cà phê để lấy tinh thần. An Noãn lo lắng nói: “Hứa Vĩ Thần, tôi đưa anh đến bệnh viện, anh như vậy sẽ ảnh hưởng đến buổi thuyết trình ngày mai.” “Không sợ, còn có cô, vừa lúc tiếng Trung của tôi cũng không tốt, cô giúp thuyết trình.” Anh nằm trên giường nói đùa. An Noãn đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói: “Hứa Vĩ Thần, ngươi đừng quá đáng.” “Tôi làm gì quá đáng, cô đã quên, trước đây có một cái hạng mục ở San Francisco, lúc đó chẳng phải cô làm thuyết trình sao.” “Không giống, lần đó là vì......” “Bởi vì sao? Bởi vì Rừng già của cô ở đó, bởi vậy cô không khẩn trương phải không?” An Noãn không nói cái gì nữa. Đó là một cái hạng mục khá lớn, Lâm Dịch Xuyên nhất định kêu An Noãn thuyết trình, mặc dù An Noãn đã từng tham dự không ít lần, nhưng tự mình làm là lần đầu tiên, lúc đó Lâm Dịch Xuyên cho cô làm rất nhiều việc, mấy đêm giúp cô tìm tư liệu. Đến ngày đó, Lâm Dịch Xuyên còn tự mình đưa cô đi San Francisco, vẫn ở bên cạnh cổ vũ cô. Cho tới nay Lâm Dịch Xuyên đều cho cô áp lực không nhỏ, cho đến ngày đó, Lâm Dịch Xuyên lại an ủi cô: “Không sao, nếu sai còn có anh. Yên tâm, có anh ở đây, cái gì cũng không phải sợ.” Ngày đó An Noãn rất thành công, thuyết trình của cô nhân được từng trận vỗ tay. “Hứa Vĩ Thần, đừng nói nữa thuốc dạ dày của anh đâu, mấy ngày nay chỉ lo làm việc, quên nhắc nhở anh uống thuốc.” An Noãn giúp anh tìm thuốc, lại rót ly nước ấm, giúp anh uống. “Anh nghỉ ngơi trước, có đói bụng không, tôi đi nấu cháo cho anh.” Hứa Vĩ Thần nằm ở trên giường nở nụ cười: “Quả thực đãi ngộ tốt, sinh bệnh thật tốt, có thể nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của cô.” An Noãn thối anh một ngụm: “Hứa Vĩ Thần, anh một chút lương tâm cũng không có, mấy năm nay mỗi lần anh sinh bệnh đau dạ dày không phải là tôi chăm sóc cho anh sao.” “Đúng vậy đúng vậy, cô là trợ lý của tôi, ít nhiều có cô chăm sóc cho tôi. Cô giúp nói với Rừng già của cô, tôi bị bệnh đến như vậy, anh ta làm ông chủ, cũng không đến thăm tôi.” “Được rồi được rồi, anh nghỉ ngơi đi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa.” An Noãn giúp anh đắp chăn. Tên nhãi này chắc là rất mệt nên lập tức ngủ.