Thường Tử Phi hẹn Giang Thiến Nhu ở một nhà hàng Tây ăn tối, Thường Tử Phi trầm mặc suốt bữa cơm. Giang Thiến Nhu nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, cô không dám nói mình xinh đẹp, nhưng cũng có rất nhiều người theo đuổi, cô không hiểu vì sao Thường Tử Phi đến nhìn cũng không nhìn mình. Lúc ở bên cạnh anh, cô chỉ có cảm giác thất bại, nhưng cũng gợi lên ý chí chinh phục trong cô. "Em biết bác Nghê bắt anh hẹn em." Giang Thiến Nhu phá vỡ im lặng, thản nhiên nói: "Nói thật, em thật sự rất thưởng thức anh, anh không giống những người đàn ông khác bên cạnh em, anh không phải vì gia đình em mà lấy lòng em, bởi vậy dù biết anh không thật tình muốn hẹn em, em cũng bằng lòng." Thường Tử Phi ngẩn đầu nhìn cô, vẻ mặt xin lỗi: "Thực xin lỗi." Giang Thiến Nhu lạnh nhạt cười: "Không sao, em nguyện ý cùng anh diễn màn kịch này, chỉ hy vọng bác gái vui vẻ." Cô càng hiểy ý người khác, Thường Tử Phi càng cảm thấy có lỗi với cô. Cô giống như phát hiện tâm tư của anh, an ủi: "Anh không cần cảm thấy ngại ngùng, em cũng có tâm tư khác, em cũng thích cảm giác khi ở bên cạnh anh, chẳng qua là cùng nhau ăn bữa cơm, uống ly trà em đều thích. Nếu ngày nào đó anh với bạn gái không thể đến với nhau, anh cũng có thể nghĩ đến em." Thường Tử Phi đặt ly rượu lên miệng uống, không nói gì. Giang Thiến Nhu thấy Thường Tử Phi trầm mặc nên nói sang chuyện khác: "Nghe nói gần đây tập đoàn Phi Vũ gặp phiền toái, có chỗ nào cần em giúp đỡ không?" "Không cần, cám ơn." Anh vẫn khách khí như vậy, lòng Giang Thiến Nhu yên lặng thở dài. Ngày đó, cô cố ý hỏi về bạn gái của Thường Tử Phi trước mặt Thường Tử Hinh, thấy cô hiếu kỳ nên Thường Tử Hinh đã đưa cô đến Trăm Nhạc. Thấy An Noãn, Giang Thiến Nhu thất vọng, bởi vì cô ấy rất xinh đẹp, cặp mắt trong suốt thuần khiết, dường như chưa từng bị ô nhiễm bởi thế giới này, đàn ông đều muốn đưa cô ấy về nhà che chở cả đời. Nhìn qua, cô không phải đối thủ của An Noãn. Nhưng ngẫm lại, cô còn có lá bài là bác Nghê, Nghê Tuệ là một người có tiếng ham muốn hư vinh, bà sẽ không bao giờ nhận An Noãn là con dâu, không thể giúp ích cho Thường gia, còn liên lụy đến Thường gia. Bữa tối đơn giản xong, Thường Tử Phi đưa cô về nhà. Đến biệt thự của Giang gia, Thường Tử Phi cũng không muốn xuống xe. Giang Thiến Nhu cười nói: "Ông nội em đang ở nhà, anh vào ngồi chơi, có chuyện gì người có thể giúp đỡ anh." Thường Tử Phi khách khí cự tuyệt: "Không cần, giờ cũng đã khuya." Giang Thiến Nhu mím môi: "Cám ơn." Rồi xuống xe. Cô còn chưa vào trong, Thường Tử Phi đã cho xe chạy, thì ra phong độ đàn ông không phải đối với tất cả phụ nữ, mà chỉ với người phụ nữ của mình. Cô nhìn theo xe của Thường Tử Phi, lại có cảm giác nắm chắc chiến thắng. Chỉ cần Nghê Tuệ không bằng lòng, anh cùng An Noãn vĩnh viễn cũng không thể ở bên nhau. Ngay cả tự tử cũng có thể làm, Nghê Tuệ còn có chuyện gì không dám. --- Từ lúc nghe điện thoại của Mạc Trọng Huy, Lương Trạch Minh cũng điều tra biết được An Noãn chính là con gái của An Hồng Minh, anh có chút hoảng hốt. Ba năm trước, anh nhận vị trí của An Hồng Minh, trong khoảng thời gian này cứ nhàn nhạ qua đi, nên quên đi ngày tháng. Con gái của An Hồng Minh đã ra tù. "Đây không phải là thị trưởng đại nhân của Giang thành sao, hôm nay đến đây thị sát dân tình?" Phù Thu chưa nói xong, hừ nhẹ: " Nếu tôi không gọi điện cho anh, anh tính cừ như vậy là chia tay sao?" "Anh gần đây rất bận, mới không kiếm em." Anh ôm lấy vai cô, đi về phía phòng vô. Phù Thu gạt bỏ tay Lương Trạch Minh trên vai mình, rống giận: "Lương Trạch Minh, anh đừng đụng đến tôi, tôi không phải công cụ cho anh phát tiết." "Đựoc rồi, đừng giận, anh chỉ cần gặp em rồi sẽ đi." Anh nói xong đem cô đặt lên giường, chà đạp một phen. Cô không phải không biết, Lương Trạch Minh ở bên ngoài có rất nhiều đàn bà, 18 tuổi cùng có, mà cô đã không còn trẻ nữa, nếu không phải ở một chỗ nhiều năm, cô làm sao có vị trí trong lòng Lương Trạch Minh. Sau một hồi mây mưa qua đi, Lương Trạch Minh ôm Phù Thu nằm trên giường, làm bộ không để ý hỏi: "Trong tiệm có cô gái nào tên An Noãn?" Phù Thu ngồi dậy, cặp mắt hung ác trừng mắt nhìn Lương Trạch Minh, trào phúng: "Lương Trạch Minh, ngay cả bạn bè tôi anh cũng không tha sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám có chủ ý đến gần An Noãn, tôi nhất định không tha cho anh." Sắc mặt Lương Trạch Minh lập tức trầm xuống, lạnh lùng gằn từng tiếng: "Phù Thu, theo tôi lâu như vậy, em không biết câu nào nên nói câu nào không nên?" "Lương Trạch Minh, anh vẫn là người sao? Anh có biết An Noãn là ai không?" Lương Trạch Minh không thay đổi sắc mặt: "Tôi mới biết cô ta là con gái của An Hồng Minh, tôi chỉ muốn em thay tôi chiếu cố cô ấy, bù lại chuyện đã qua." Phù Thu cười lạnh: "Chậc, Chậc, anh khi nào lại nhân từ như vậy, Lương thị trưởng hại người không chớp mắt đột nhiên phát thiện tâm sao? Hay nói đây là một cái bẫy mới?" "Phù Thu, em nghĩ tôi là hạng người nào? Ở trong lòng em, tôi độc ác lắm sao?" Phù Thu quay đầu đi hướng khác, không nói một lời. Lương Trạch Minh thở dài, nhẹ nhàng xoay đầu cô nhìn mình, hôn lên trán cô, nhẹ giọng: "Ngoan, giúp anh chiếu cố An Noãn thật tốt, coi cô ấy cần gì thì giúp, em tận lực giúp đỡ cô ấy, tiên không phải vấn đề, ngày mai anh kêu bí thư mang đến cho em." "An Noãn là cô gái tốt, không cần anh nói, tôi cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy. Hơn nữa, cô ấy đã tìm được người đàn ông tốt, Thường tổng của tập đoàn Phi Vũ là bạn trai của cô ấy, đối với cô ấy rất tốt. À, đúng rồi, có chuyện tôi muốn hỏi anh. Hoa Vũ có tìm tôi, tập đoàn Phi Vũ đã đắc tội ai mà muốn đẩy họ vào chỗ chết, anh không thể ra mặt giúp đỡ được sao?" Lương Trạch Minh lắc đầu: "Ai cũng không thể giúp được, mở nút phải kiếm người thắt nút, chỉ co Thường Tử Phi rời khỏi An Noãn mới có thể bình an." "Có ý gì?" "Mạc Trọng Huy gọi điện cho anh, muốn đuổi cùng giết tận tập đoàn Phi Vũ." Hai mắt Phù Thu mở to: "Thì ra là anh ta, tại sao anh ta làm như vậy? Chẳng lẽ ba năm trước đây, anh ta hại An gia chưa đủ thảm?? Bây giờ lại không muốn nhìn thấy An Noãn hạnh phúc?" "Em là một người phụ nữ thông minh, đạo lý trong đó tự mình tìm hiểu, tóm lại, em cứ chiếu cố tốt An Noãn, đắc tội Mạc Trọng Huy, ai cũng không được yên bình."