Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 41 : Đẹp Từ Trong Ra Ngoài

Thường Tử Phi nghe xong điện thoại của Nghê Tuệ, đúng giờ xuất hiện tại một nhà hàng rất cơm Tây sang trọng. Đợi chừng nửa giờ, Giang tiểu thư mới chậm rãi đến. "Thực có lỗi, kẹt xe nên tôi đến trễ." Cô nhìn thấy đã nhận ra anh. Thường Tử Phi mỉm cười lắc đầu: "Không sao, xin mời ngồi." Thường Tử Phi gọi phục vụ tới, đưa thực đơn cho Giang tiểu thư. Gọi xong đồ ăn, hai người xấu hổ ngồi nhìn nhau, cuối cùng Giang tiểu thư phá vỡ không khí im lặng: "Cái kia .. tôi xin giới thiệu, tôi là Giang Thiến Nhu, mới tốt nghiệp đại học Havard Mỹ năm ngoái. Lúc còn ở trường học, tôi cũng nghe nói đến anh, học trưởng anh ở trong trường rất nổi tiếng." Thường Tử Phi thản nhiên trả lời: "Giang tiểu thư quá khen." Giang Thiến Nhu mím môi, cười nói: "Chúng ta cũng đừng khách sáo vậy nữa, anh cứ gọi tôi là Thiến Nhu. Tôi biết học trưởng nhìn tôi rất chướng mắt, từ lúc tôi tới, anh cũng chưa từng nhìn qua tôi. Kỳ thật, không làm được tình nhân, chúng ta vẫn có thể là bạn." Thường Tử Phi nghe cô nói thoải mái rất nhiều, điềm đạm: "Tôi là Thường Tử Phi, rất vui được biết cô." "Tôi biết bác Nghê ép anh đến gặp tôi, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa nghĩ tới thông qua mai mối để kiếm được người bạn đời, nhưng từ khi trở về nước, mẹ tôi không ngừng tìm người mai mối, sắp xếp các cuộc gặp gỡ, như rất sợ tôi không ai lấy." Thường Tử Phi nghe xong cũng cười: "Giang tiểu thư thật xinh đẹp sao lại không thể gả đi." Giang Thiến Nhu chu chu môi, giống như làm nũng: "Sao lại có thể, tôi không có ai thích, mà tôi cũng không muốn uỷ khuất chính mình, không thích sẽ không gả." Thấy Thường Tử Phi đối với lời nói này không mấy hứng thú, cô chuyển đề tài: "Học trưởng nhất định đã có người trong lòng." Thường Tử Phi gật đầu. "Người học trưởng thích nhất định rất xinh đẹp." Nghĩ đến An Noãn, Thường Tử Phi nhịn không được môi khẽ cong hoàn mỹ: "Cô ấy là cô gái đẹp nhất tôi đã gặp, cô ấy đẹp từ trong ra ngoài. Có cái hơi mơ hồ, còn có chút ngốc, giống như đứa bé, cùng cô ấy ở chung sẽ quên hết phiền não, trăm phương nghìn kế yêu cô ấy, đau cái đau của cô ấy." Ánh mắt Giang Thiến Nhu ảm đạm, cúi đầu nói: "Cô gái nào được học trưởng yêu, chắc sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới." Bữa cơm cuối cùng chấm dứt trong bầu không khí thoải mái. Từ nhà hàng ra, Thường Tử Phi mười phần lịch sự muốn đưa cô về nhà. Giang Thiến Nhu cự tuyệt: "Không cần phiền phức, tôi gọi điện kêu người tới đón." Thường Tử Phi cũng không kiên trì, trong lòng nhớ An Noãn, cũng không biết cô ngốc này đã ăn cơm chiều chưa. Trên đường lái xe về nhận được điện thoại của Nghê Tuệ, bà ở đầu dây bên kia cẩn thận hỏi: "Tử Phi, con cảm thấy Giang tiểu thư thế nào? Mẹ không lừa con chứ có phải rất đẹp?" Thường Tử Phi đơn giản: "Uhm" một tiếng, nói thật ra, anh cũng không chú ý lắm hình dáng của cô. Nghê Tuệ nghe anh trả lời, cười khanh khách: "Mẹ biết, con sẽ thích Giang tiểu thư, khi nào được thì hai gia đình chúng ta hẹn gặp mặt." Thường Tử Phi cười lạnh: "Mẹ, người ta cũng không thích con, mẹ đừng tuỳ hứng an bài." Giọng Nghê Tuệ lập tức nghiêm túc: "Con nói thật? Giang tiểu thư không thích con? Không có khả năng, cô ấy rõ ràng nói với mẹ, cô ấy thích con. Không được, mẹ muốn gọi điện hỏi chút." Gác điện thoại, Thường Tử Phi cảm thấy phiền chán. Được chốc lát, Nghê Tuệ lại gọi điện tới, ở đầu dây bên kia rống giận: "Con thật là, sao lại lừa mẹ, cảm giác của Giang tiểu thư đối với con rất tốt, nói con lịch sự săn sóc, thật thích." Thường Tử Phi khẽ thở dài. "Tử Phi, con đừng thở dài, nghe mẹ nói, ở bên Giang tiểu thư thật tốt, ông cô ấy là chủ tịch tập đoàn Giang thị, cô ấy là cháu gái được thương yêu nhất, cùng cô ấy ở chung một chỗ, sẽ giúp được sự nghiệp của con." "Mẹ, mẹ không tin con mình sao?" Thường Tử Phi bất đắc dĩ nói: "Mấy năm nay, không có người khác giúp, con cũng quản lý công ty rất tốt." "Mẹ tin con mẹ, cũng rất tin tưởng con, nếu tìm được một thiên kim nhà giàu, sẽ giúp cho sự nghiệp của con nâng ột bậc, con có thể bớt đi vài năm phấn đấu. Mẹ còn thấy, những cô gái nhà giàu sẽ có khí chất, không giống như An Noãn, vì một người đàn ông mà giết người, cuốu cùng chỉ con lại một thân một mình." "Mẹ..!" Thường Tử Phi bắt đầu không kiên nhẫn kêu lên. "Được rồi, mẹ vẫn là câu kia, nếu không sẽ không biết mình làm ra chuyện gì, ở bên cạnh Giang tiểu thư cho thật tốt, tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng." Thường Tử Phi phiền toái cuốt tóc, hừ nhẹ: "Mẹ, con biết rồi, không nói với mẹ nữa, con đang lái xe." Ngắt điện thoại, Thường Tử Phi ngừng xe lại ven đường, cả khuôn mặt chôn trong tay lái. Bỗng nhiên không dám về nhà, không dám nhìn thấy gương mặt chân thành tha thiết của An Noãn. Nha đầu này, tuy rằng đã trả qua rất nhiều chuyện người bình thường chưa chắc đã chịu nổi, nhưng trong lòng cô vẫn hiền lành, anh không muốn lừa gạt cô, lại càng không nguyện ý buông tay. -- An Noãn đã cơm chiều, cứ nghĩ chờ Thường Tử Phi về sẽ nói với anh, được anh khen ngợi, nhưng ở phòng khách đợi đã lâu, lâu đến cô mơ màng ngủ, Thường Tử Phi cũng chưa về. Cũng không biết đến rạng sáng mấy giờ, nghe được tiếng mở cửa, cô bừng tỉnh, nhìn Thường Tử Phi nói câu đầu tiên: "Hôm nay em đã ăn cơm chiều, còn ăn thật nhiều, anh có gì thưởng cho em?" Thường Tử Phi đứng ở cạnh cửa, nhìn nha đầu ngốc này, áp lực không nói nên lời. "Được rồi, em không cần anh thưởng cái gì, về sau anh xả giao nên về nhà sớm, ngủ trên sopha thật không thoải mái." Thường Tử Phi đi qua, một tay kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Cô ở trong lòng anh cười nói: "Thường Tử Phi, em không phải bắt buộc anh, anh không về em có cảm giác không được tự nhiên, phải thấy anh về em mới an tâm đi ngủ." Thường Tử Phi không trả lời cô, ôm cô đứng lên. An Noãn cả kinh kêu lớn: "Thường Tử Phi, anh làm gì?" "Ôm em đi ngủ." "Uh, nhưng anh đừng làm bậy, em sẽ không đồng ý." Thường Tử Phi nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cố ý hung hăn hôn cô. "Thường Tử Phi, anh đừng náo loạn, em không thở được." Nghe vậy anh buông cô ra, nhẹ nhàng hôn lên trán, thì thầm bên tai cô nhẹ giọng: "Bảo bối, ngủ ngon." An Noãn mở to mắt nhìn anh: "Anh không ngủ sao?" "Chờ em ngủ, anh sẽ đi." An Noãn lập tức nhắm mắt lại, mở miệng: "Em đang ngủ, anh cũng đi ngủ đi."