Chương 116.4: Buổi tối, về lại Thẩm gia ăn cơm, Thẩm Thần Bằng cũng về, vì Thẩm Diệc Minh không ở nhà, người này vô pháp vô thiên. Cũng không biết là say thật, hay là đang giả say. Trên bàn cơm, Thẩm Thần Bằng trêu chọc An Noãn: "Nghe nói em phải lập gia đình nha, anh là anh của em cũng nên giúp em chuẩn bị đồ cưới nha." An Noãn nhướng mắt, lười quan tâm anh. "Lão gia tử, Thẩm gia phải gả con gái, hôn lễ này phải làm thật lớn." Lão gia tử tức giận hừ nói: "Cháu tự lo cho mình trước đi, tình cảm của mình còn chưa lo xong." "Ai nói cháu không có ai, không phải đã bị các người nhẫn tâm chia rẻ sao. Hiện tại thật sự không có, người ta đã tìm được người đàn ông tốt đang chuẩn bị kết hôn. Phụ nữ bây giờ là vậy đó, tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó liền gả." An Noãn biết người anh nói là Cố Thu, chuyện của cô ấy, người này đều rõ như lòng bàn tay. "An Noãn, anh phát hiện em theo thật giống một người bạn của anh, các người đều cố chấp, thích thích chà đạp lên trái tim và tự tôn của đàn ông." Lão gia tử nhíu nhíu mày, phân phó cảnh vệ đem Thẩm Thần Bằng về phòng, tức giận mắng: "Giữa trưa uống rượu đến không còn tỉnh táo, Ngọc Lan, con quản giáo cho tốt con của con." Tiết Ngọc Lan hoảng sợ nói: "Ba nói đúng, đứa nhỏ này không làm cho người khác bớt lo, chờ Thần Bằng tỉnh con nhất định sẽ trách móc nó." Thẩm Thần Bằng bị người kéo về phòng, không ngừng gào thét: "Tôi không có say, tôi rất thanh tỉnh, tôi biết cô ấy phải lập gia đình, người đàn ông kia thực bình thường, chỉ là một nhân viên công vụ mà thôi, tôi muốn bóp chết anh ta dễ dàng như bóp chết một con kiến, ngay cả phụ nữ của tôi anh ta cũng dám lấy, Lão Tử không tha cho anh. . . . . ." Thẩm Thần Bằng mắng rất khó nghe. Tình yêu tựa hồ làm cho người ta mất đi lý trí. Thẩm Thần Bằng yêu rất sâu đậm, mới có thái độ như vậy. —— Buổi tối sau khi rửa mặt cho Sớm, ôm lên giường, dỗ thằng bé ngủ xong. An Noãn đến phòng của Thẩm Thần Bằng, muốn đi xem anh. Tiết Ngọc Lan đã ở phòng của anh, giờ này khắc này, Thẩm Thần Bằng nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, miệng kêu tên ‘Cố Thu’. Tiết Ngọc Lan ngồi ở trên giường dụi mắt, có lẻ trong lòng đau con trai của bà. "Dì." An Noãn vỗ nhẹ nhẹ vai Tiết Ngọc Lan. Tiết Ngọc Lan quay đầu sang một bên, than thở: "Đứa nhỏ này, sao lại yêu sâu đến như vậy?" "Dì, anh và cô gái Cố Thu kia thật không thể nào sao?" Tiết Ngọc Lan lắc đầu: "Không có khả năng, vô luận như thế nào nhị cửu cháu cũng sẽ không đồng ý việc hôn nhân này." An Noãn khẽ thở dài, cô còn có thể nói cái gì. Tiết Ngọc Lan đột nhiên cầm thật chặt tay cô, cảm tính nói: "Noãn, Thần Bằng rất thích cháu, cháu nhất định phải giúp dì khuyên nhủ nó." An Noãn nhận chân gật gật đầu: "Dì, dì yên tâm, cháu sẽ." "Dì về phòng trước , cháu cũng sớm đi nghỉ ngơi đi, gần đây có phải quá mệt mỏi không, nhìn cháu khí sắc không tốt lắm." An Noãn cười trả lời: "Cháu không sao, rất khỏe." Sau khi Tiết Ngọc Lan rời đi, An Noãn lại ở phòng Thẩm Thần Bằng ngồi một lát. Ngồi ở đầu giường của anh, cô đột nhiên nghĩ, lúc Mạc Trọng Huy nhớ cô có phải cũng giống như vậy. An Noãn giúp anh đắp lại chăn, đột nhiên tay bị anh cầm thật chặt, anh thì thầm tự nói: "Cố Thu, đừng rời xa anh, không cần kết hôn với người khác, không cần. . . . . ." An Noãn hít sâu một hơi, rút tay ra, rời khỏi phòng anh. —— Ngày hôm sau Thẩm Thần Bằng tỉnh lại, cả người đều tỉnh táo, vội vàng đi tìm An Noãn hỏi cô: "Ngày hôm qua anh có nói sai cái gì trước mặt ở lão gia tử không?" An Noãn cố ý dọa anh: "Anh nói rất nhiều, lão gia tử bị anh chọc giận đến điên luôn." Thẩm Thần Bằng khẩn trương lên: "Anh nói cái gì?" "Anh nói rất yêu Cố Thu, Cố Thu lại muốn kết hôn với người đàn ông khác, anh sống không bằng chết. Anh còn nói anh muốn bóp chết nhân viên công vụ kia so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn. Anh còn nói anh muốn cướp Cố Thu về. . . . . ." "Xong rồi." Thẩm Thần Bằng vỗ mạnh lên đầu mình: "Anh làm sao có thể nói những lời vô liêm sỉ đó, Noãn Noãn, em giúp anh đi cầu lão gia tử, để lão gia tử không cần đem những lời này nói với cha anh, bằng không Cố Thu liền xong." Trong lòng An Noãn giật mình, thì ra trong lòng anh lo lắng nhất vẫn là Cố Thu. "Anh, anh nói đi vì sao hai người yêu nhau lại không thể đến bên nhau?" Thẩm Thần Bằng tự hỏi xong, thản nhiên nói: "Anh và Cố Thu là bởi vì thân phận bối cảnh chênh lệch quá lớn, không đến được với nhau. Còn em và Huy tử, là bởi vì em gây nên, em rất ích kỷ. Huy tử gặp được em, thật đúng là xui tám đời. Đúng rồi, em nói em muốn mua nhà, anh đã nói với Huy tử, Huy tử kêu em trực tiếp đi tìm cậu ta. Nói cho em biết, nếu em muốn mua một căn nhà tốt ở Bắc Kinh, chỉ có tìm cậu ta." "Anh thật nhiều chuyện!" An Noãn cho anh một quyền, thở phì phì kéo Sớm xuống lầu. Đang ăn sáng, di động của An Noãn bỗng nhiên vang lên, cô lấy ra xem, là dãy số của Mạc Trọng Huy. Mặt của cô đỏ lên, cũng không biết đang khẩn trương sợ hãi cái gì. "Em đi nghe điện thoại." An Noãn cầm di động ra khỏi phòng ăn, điện thoại chuyển được, cô đối với đầu kia liền rống lên: "Mạc Trọng Huy, anh không để người ta yên, xin anh đừng nữa phiền tôi nữa được không?" Đầu kia trầm mặc. "Không có việc gì tôi cúp điện thoại, nếu anh cứ nhàm chán như vậy gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đưa số của anh vô sổ đen." Đang muốn cúp điện thoại, đầu kia âm trầm mở miệng: "Thần Bằng nói em muốn mua nhà, bên anh có rất nhiều căn tốt, nếu em cảm thấy hứng thú, có thể đến xem." "Cám ơn, không cần." An Noãn ‘ ba ’ cúp điện thoại. Trở lại nhà ăn, Thẩm Thần Bằng cười hỏi cô: "Ai gọi tới, không thể nghe trước mặt chúng tôi sao, sao phải trốn đi lén lút nghe." An Noãn thối anh một ngụm: "Anh có thể không nói chuyện hay không, cái gì gọi là lén lút, bất quá em chỉ không muốn quấy rầy mọi người ăn cơm." Thẩm Thần Bằng nhướng mày, cười nói: "À, rốt cuộc là ai gọi tới nha? Có thể tiết lộ một chút không." An Noãn không quan tâm đến lời trêu chọc, cũng không nhìn anh. Thẩm Thần Bằng bị cô bỏ qua, kêu lên một tiếng đau đớn, lạnh nhạt nói: "An Noãn, nghe nói gần đây em đang xem nhà, nhìn xem thế nào, tính toán khi nào thì bàn ra ngoài?" An hệ thống sưởi hơi đắc ở bàn dưới hung hăng thải anh một cước. Lão gia tử không thể bình tĩnh, nhướng mày hỏi: "Noãn nha đầu, Thần Bằng nói đều là thật sự? Cháu thật sự gạt ta đang đi xem nhà? Cháu tính toán sau khi kết hôn sau liền ra ngoài sống thế giới hai người?" An Noãn vội vàng an ủi: "Không có, ngoại công, cháu không có. Cháu chỉ là muốn muốn mua một căn nhà nhỏ, đến lúc đó để cho Lâm Dịch Xuyên ở, cũng không thể kêu Lâm Dịch Xuyên theo cháu đến ở Thẩm trạch." Lão gia tử than nhẹ một hơi, như không để ý nói: "Ta mặc kệ, dù sao cháu đừng mơ tưởng rời khỏi Thẩm gia, sau khi kết hôn cũng không cho phép." —— Bên kia, Mạc Trọng Huy nhìn di động bị cắt đứt, ngơ ngác đứng một chổ. Thẩm Thần Bằng gọi điện thoại nói cho anh biết, An Noãn đang đi xem nhà, hỏi anh có thể giúp đỡ hay không. Không phải anh chưa từng nghĩ qua, anh có thể hiểu bọn họ vì kết hôn mà mua nhà, lúc đó, anh cảm thấy Thẩm Thần Bằng thật sự là quá đáng, luôn trêu chọc trái tim đau đớn của anh. Lúc ấy anh tức giận trả lời: "Em gái của cậu kết hôn, cậu làm anh người ta tặng cho cô ấy một căn có phải tốt hơn không." Thẩm Thần Bằng nghiêm túc nói với anh: "An Noãn là dạng người gì cậu còn không rõ ràng, tôi tặng cho con bé một căn nhà, con bé không mắng chết tôi mới lạ. Tóm lại, chuyện này tôi liền theo như cậu nói, làm như thế nào chính cậu tự lo liệu." Rốt cuộc là luyến tiếc, từ chối một đêm, sáng sớm tỉnh lại anh quyết định vẫn là gọi điện thoại cho cô. Phản ứng của cô giống như anh nghĩ, không nhận bất cứ thứ gì của người khác, một lòng muốn dựa vào chính mình, không biết xã hội này dựa vào một người có lực lượng, sẽ có rất nhiều chuyện có thể dễ dàng, cũng hoặc sẽ vất vả hơn so với người khác. Thở dài thật sâu, Mạc Trọng Huy nói với Trương Húc đang ở bên cạnh: "An Noãn đang mua nhà, cậu đi an bài một chút." Vẻ mặt Trương Húc thập phần phức tạp, giật giật môi tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng lại không dám mở miệng. Kỳ thật anh muốn nói: ‘ Mạc tiên sinh, trong mắt An tiểu thư vĩnh viễn đều không nhìn tới lòng tốt của anh, ngươi cần gì phải lo lắng cho cô ấy. ’ Lời này anh đã muốn nói vô số lần, nhưng một lần cũng không dám làm trò trước mặt Mạc tiên sinh. Trương Húc đi ra ngoài bỗng nhiên lại đi vào: "Mạc tiên sinh, Lý tiểu thư đến, cô ấy đang chờ bên ngoài, muốn gắp cô ấy không?" Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu: "Để cho cô ta vào đi." Lý Hân Như vui sướng tiêu sái vào phòng, trong tay mang theo bình giữ ấm. Cô cười khanh khách tiêu sái đến bên cạnh Mạc Trọng Huy: "Em ở nhà của anh tự tay nấu cho anh chén cháo ngao, nếm thử chút xem, hương vị thế nào." Cô múc một chén đưa tới trước mặt Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy xem cũng chưa xem, đẩy lên một bên. Lý Hân Như có chút thất vọng, nhưng trên mặt thủy chung vẫn duy trì nụ cười. Tiếp tục khuyên nhủ: "Huy, anh thử chút đi, sáng sớm em đã nấu rất lâu. Nể tình em vất vả giúp ngươi chuẩn bị bữa sáng, anh ăn một ít được không?" "Thật có lỗi, tôi không thích ăn cháo." "Thật sự ăn rất ngon, Huy, anh ăn một chén được không?" Lý Hân Như đưa chén tới gần mặt anh, kiên nhẫn của Mạc Trọng Huy bị mất sạch, vung tay lên, chén rơi trên mặt đất, vỡ nát. Cô ngồi xổm xuống, thu thập mớ hỗn độn trên mặt đất, nước mắt lạch cạch rơi xuống. Cô cảm thấy được mình dùng tánh mạng thương anh, nhưng vì sao trả giá nhiều như vậy, cũng không chút nào được hồi báo. Từ nhỏ hàng vạn hàng nghìn sủng ái như một tiểu công chúa, chưa khi nào bị ủy khuất như thế. Tình yêu thứ này, đúng như độc dược.